Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 14: Chương 14




Chỉ cần hạ sốt, Hứa Ngôn Tâm khôi phục rất tốt, nằm trên giường một ngày đã khôi phục gần như hoàn toàn, mà Hứa Ngôn Tâm khỏe lại, Hàn Trình Quang ngứa ngáy trong lòng cũng muốn hỏi chuyện tối hôm đó Hứa Ngôn Tâm thẹn thùng.

Nhưng Hàn Trình Quang thất bại thảm hại, mỗi lần khi hắn muốn nói, Hứa Ngôn Tâm sẽ dời tầm mắt qua chỗ khác, đỏ mặt đánh trống lảng, sống chết không muốn nhắc lại chuyện đó.

Nhìn ra Hứa Ngôn Tâm muốn tránh đề tài này, Hàn Trình Quang cũng không thất vọng, trong lòng vui vẻ không nhắc lại nữa.

“Tiểu Ngôn, đây là kỳ tạp chí mới nhất em cần.” Từ sau khi Hứa Ngôn Tâm đọc hết mấy cuốn tạp chí kia, Hứa Minh Tâm đều đặt tạp chí mỗi kỳ cho Hứa Ngôn Tâm, mỗi lần tạp chí mới đều được đặt ở ngoài cửa.

Trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, Hứa Ngôn Tâm liền vươn tay định cầm lấy tạp chí trong tay Hàn Trình Quang, nhưng cố hết sức cũng không rút về được, vì thế khó hiểu nhìn về phía Hàn Trình Quang.

“Tôi giúp em lấy báo, em không cảm ơn tôi à?” Ngồi vào trên sô pha, Hàn Trình Quang giơ giơ cuốn tạp chí trong tay lên, nghiêm trang nói.

“…… Cám ơn.” Không rõ vì sao Hàn Trình Quang đột nhiên muốn y cảm ơn, nhưng Hứa Ngôn Tâm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp liền nói cảm ơn ngay.

“Tôi không cần mấy câu cảm ơn ngoài miệng không ý nghĩa.”

“Vậy ……”

Đặt tạp chí lên trên bàn, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm.“Hôn một cái!”

Sửng sốt một chút, mặt Hứa Ngôn Tâm liền ửng đỏ, nhưng Hàn Trình Quang giam eo y lại, cười hì hì chờ y trả lời.

Mi mắt rũ xuống, qua hơn nửa ngày Hứa Ngôn Tâm mới đưa mặt lại gần, trước kia mỗi lần Hàn Trình Quang muốn hôn y, y đều kề mặt qua như thế, nói thật thì y đã hơi quen việc này.

Nhưng lần này Hàn Trình Quang không định hôn má, hiện tại khuôn mặt Hứa Ngôn Tâm đã không thể thỏa mãn một Hàn Trình Quang được một tấc lại muốn tiến một thước kia, Hàn Trình Quang bật cười một tiếng, sau đó một bàn tay đè đầu Hứa Ngôn Tâm lại, trực tiếp tiến đến hôn mấy phát lên môi Hứa Ngôn Tâm.

“Được rồi, bây giờ đọc tạp chí đi!” Hôn đã đời, Hàn Trình Quang buông Hứa Ngôn Tâm ra, cầm quyển tạp chí đưa cho Hứa Ngôn Tâm đang chín đỏ cả mặt, hắn cũng ngây ngô cười ngồi sang một bên lấy máy tính qua tiếp tục lên mạng.

Có lần đầu tiên, đương nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba cùng với lần thứ n……

Thời điểm Hàn Trình Quang gặp mặt Hứa Minh Tâm cùng với bác sĩ Martin, bác sĩ Martin có đưa cho Hàn Trình Quang một lọ thuốc, lọ thuốc ấy vẫn được Hàn Trình Quang cất trong hộp y tế gia đình, hắn thật sự không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến Hứa Ngôn Tâm ngoan ngoãn uống thuốc, nhất là trải qua đợt phát sốt vừa rồi, Hàn Trình Quang biết việc tiêm chích và uống thuốc ám ảnh Hứa Ngôn Tâm đến chừng nào, có thể thấy được bị Hứa Minh Tâm giam cầm suốt hai năm, Hứa Ngôn Tâm rất thống khổ.

Ngày đó Hứa Minh Tâm chạy tới bệnh viện nhìn thấy cảnh Hứa Ngôn Tâm cự tuyệt tiêm chích, Hàn Trình Quang có cảm giác Hứa Minh Tâm càng thêm áy náy với hành vi hai năm qua của mình.

Hàn Trình Quang thật tâm hy vọng Hứa Ngôn Tâm và Hứa Minh Tâm có thể hòa hợp lại như xưa, không, phải là Hứa Ngôn Tâm chủ động làm hòa với Hứa Minh Tâm, cho nên trong khoảng thời gian này, vào những lúc tán gẫu, Hàn Trình Quang luôn vô tình nhắc tới chuyện trước kia của Hứa Ngôn Tâm cùng Hứa Minh Tâm, để cho Hứa Ngôn Tâm tận lực nhớ kỹ những chuyện tốt mà Hứa Minh Tâm từng làm cho y, hơn nữa trong những lần trò chuyện điều làm cho Hàn Trình Quang kinh ngạc chính là Hứa Ngôn Tâm và Hứa Minh Tâm không phải anh em cùng ba cùng mẹ mà là anh em cùng ba khác mẹ.

Căn cứ vào tin tức Hứa Ngôn Tâm trong lúc vô ý để lộ ra, Hứa Ngôn Tâm khoảng năm tuổi thì được đưa đến nhà Hứa Minh Tâm, hơn nữa lúc đầu Hứa Minh Tâm căn bản không thích Hứa Ngôn Tâm, mà là sau một năm sống chung, Hứa Minh Tâm mới dần dần thừa nhận Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa sau đó xem Hứa Ngôn Tâm như em trai ruột, quan tâm, chăm sóc Hứa Ngôn Tâm, cũng vô cùng yêu thương Hứa Ngôn Tâm, thậm chí so với ba Hứa còn tốt hơn.

Hàn Trình Quang còn phát hiện, kỳ thật Hứa Ngôn Tâm cũng từng rất ỷ lại Hứa Minh Tâm, Hứa Ngôn Tâm thậm chí nhớ rõ từng món quà mà Hứa Minh Tâm mua cho y, còn kể lại cho Hàn Trình Quang nghe về những món quà ấy.

Mà Hàn Trình Quang mỗi lần cùng Hứa Ngôn Tâm nói chuyện phiếm, vẫn tránh đi những kí ức sau khi lớn lên, chỉ cùng Hứa Ngôn Tâm trò chuyện về thời gian trước kia của hai anh em họ, đây cũng là đề nghị của bác sĩ Martin, trước tiên để cho Hứa Ngôn Tâm hồi tưởng lại những cảnh tượng ấm áp hạnh phúc, tránh đi những hồi ức thống khổ.

Quả nhiên hàn huyên với Hứa Ngôn Tâm một hồi, Hứa Ngôn Tâm dần dần cũng không lảng tránh những chuyện có liên quan tới Hứa Minh Tâm nữa, không giống trước kia trừ phi Hàn Trình Quang hỏi mới nói ra, hiện tại chỉ cần Hàn Trình Quang mở đầu, Hứa Ngôn Tâm sẽ nói ra những kỉ niệm thú vị của y và Hứa Minh Tâm.

Mà dựa vào những hồi ức ấy, cũng khiến Hàn Trình Quang suy đoán ra nguyên nhân mà Hứa Ngôn Tâm phi thường không muốn đối mặt với Hứa Minh Tâm, chính bởi vì từng tốt đẹp và vui vẻ như thế, mới càng không thể chịu đựng được hành vi của Hứa Minh Tâm. Hứa Minh Tâm đem Hứa Ngôn Tâm vốn rất sợ hãi giam lại, đây là đả kích trí mạng đối với Hứa Ngôn Tâm, càng làm cho bệnh tình của Hứa Ngôn Tâm nặng thêm, khiến Hứa Ngôn Tâm vô pháp tiếp nhận bất kỳ kẻ nào, nếu không phải Hàn Trình Quang là ngoài ý muốn, phỏng chừng Hứa Ngôn Tâm trốn ra ngoài căn bản sẽ sống không nổi, thậm chí nếu lại bị Hứa Minh Tâm bắt về, Hứa Ngôn Tâm cũng sẽ triệt để suy sụp.

Vào giữa trưa nọ, Hàn Trình Quang lại cùng Hứa Ngôn Tâm ôn lại khoảnh thời gian hạnh phúc trước đây của Hứa Ngôn Tâm, đồng thời ở trong lòng cũng cảm thán một câu – Hứa Minh Tâm thật đúng là một anh trai không biết tiết tháo, may mắn Tiểu Ngôn nhà bọn họ trời sinh tâm địa thiện lương, không thì chiếu theo sự cưng chiều không biên giới của Hứa Minh Tâm, phỏng chừng nhất định sẽ chiều hư ra một thằng nhóc vô pháp vô thiên.

“Tiểu Ngôn, vẫn luôn nghe em kể về chuyện trước đây, tôi cũng muốn kể em nghe chuyện của tôi.” Đợi cho Hứa Ngôn Tâm nói xong, Hàn Trình Quang mới mở miệng nói.

Hơi quay đầu lại, Hứa Ngôn Tâm nhìn về phía Hàn Trình Quang, ánh mắt rõ ràng cũng sáng lên một chút.“Được, anh kể chút chuyện trước kia của anh đi.”

Xem ra Hứa Ngôn Tâm cũng rất tò mò chuyện của hắn nha!! trong lòng vụng trộm vui vẻ chút đỉnh, Hàn Trình Quang mới ngồi dựa vào, ôm Hứa Ngôn Tâm bắt đầu kể chuyện quá khứ của mình.

“Lúc tôi còn rất nhỏ thì ba tôi chết, tôi là do một tay mẹ nuôi lớn, mẹ tôi là một người rất kiên cường. Tôi từng nghe người ta nói, ngày ba chết đi, mẹ ôm tôi khóc vật vã, nhưng đến ngày hôm sau liền lau khô nước mắt, đầu tiên là làm hậu sự cho ba, sau đó liền đi làm như bình thường, không hề khóc nữa, là một người phụ nữ đặc biệt cứng cỏi.” Nói tới đây, Hàn Trình Quang nhếch miệng cười cười.

“Mẹ tôi chính là như vậy nuôi lớn tôi, trong trí nhớ của tôi, mẹ là một người bận rộn, suốt ngày chỉ có thức ăn nóng trong nồi là khiến tôi cảm giác tôi còn có mẹ, còn thời gian khác tôi cảm thấy tôi chỉ có một mình, kỳ thật hiện tại ngẫm lại cũng bởi vì một mình nuôi con không hề dễ dàng, mẹ tôi mới cố gắng làm việc như vậy, nhưng mà lúc ấy tôi còn nhỏ, không hiểu, chỉ thầm oán mẹ mà thôi.

Sau đó, vào cấp hai tôi bắt đầu không học tốt, cả ngày trốn học, đánh nhau với mấy tên côn đồ, làm mẹ tôi nổi giận, hung hăng đánh tôi vài lần nhưng tôi vẫn cứ vậy.

Lăn lộn qua ba năm cấp hai, sau đó chính là trung học, cao học tôi cũng vẫn cứ hư hỏng như vậy, khi đó mấy thầy cô đều nói tôi hết thuốc chữa, tương lai không phải bị người đánh chết ở trên đường thì cũng bị cảnh sát bắt vào trong cảnh cục đến cuối đời, mà khi đó kỳ thật tôi cũng nghĩ như vậy.

Nhưng tôi không nghĩ tới, vào năm hai cao học mẹ tôi mắc bệnh …… Là ung thư vú, lúc tôi biết thì đã đến giai đoạn cuối, mà lúc tôi nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện, mẹ tôi nằm ở trên giường cơ hồ chỉ còn hơi thở cuối cùng, khi đó tôi mới giật mình nhận ta đã ba tháng tôi không về nhà.

Suốt một buổi tối, mẹ vẫn nắm tay tôi, bà nói cho tôi biết nhiều năm như vậy bà rất đau lòng, bà nói cho tôi biết không phải bà không quan tâm tôi, chỉ là bà muốn cho tôi một cuộc sống tốt hơn, không thua kém những đứa trẻ đầy đủ ba mẹ, cho nên bà mới liều mạng làm việc như vậy, nhưng bà không nghĩ tới tôi lại biến thành cái dạng này, bà rất hối hận, sớm biết như thế bà thà rằng hai mẹ con sống vui vui vẻ vẻ bên nhau, như vậy tôi cũng sẽ không học xấu.

Đêm đó qua đi mẹ tôi chết, bà thật sự để lại cho tôi rất nhiều tiền, nhưng bà lại chết…… Cũng chính đêm đó tôi mới biết được bản thân vô liêm sỉ biết bao nhiêu, trong lòng tôi khổ sở áy náy, quỳ trước mộ mẹ một đêm, qua ngày hôm sau tôi học theo mẹ, lau khô nước mắt tiếp tục đến trường, cho đến khi thi đậu đại học ở chỗ này, tôi bán nhà chuyển đến nơi này, làm việc cũng ở nơi này.”

Sau khi Hàn Trình Quang nói xong, trong phòng liền trở nên im ắng, cho đến khi Hứa Ngôn Tâm vươn tay chạm lên khuôn mặt Hàn Trình Quang.

Nhìn thấy đau lòng và khổ sở trong mắt Hứa Ngôn Tâm, khóe miệng Hàn Trình Quang cong cong.

“Yên tâm, tôi đã nghĩ thông suốt, em xem hiện tại tôi đã trở thành một thanh niên khỏe mạnh, sáng sủa, nhiệt tình, mẹ tôi nhất định ở trên trời thấy được, bà nhất định cũng rất vui, chỉ cần làm cho mẹ vui, tôi cảm thấy không có gì là khó khăn.”

Xoay người, Hứa Ngôn Tâm vươn tay gắt gao ôm Hàn Trình Quang, trầm mặc. Mà Hàn Trình Quang cũng ôm lại Hứa Ngôn Tâm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Tiểu Ngôn, em xem, đó chính là người thân, có lẽ những chuyện bọn họ làm khiến chúng ta hiểu lầm, nhưng có thể khẳng định là bọn họ nhất định rất yêu chúng ta, chỉ cần hiểu lầm được giải trừ, sẽ vẫn là những người thân khăng khít bên nhau.”

Ôm Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang tiếp tục nói, mà sau khi Hàn Trình Quang nói xong, Hứa Ngôn Tâm còn gật đầu.

Trên mặt tươi cười, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Ngôn Tâm, sau đó lại tiếp tục nhẹ giọng nói:“Tôi vẫn nghe em kể về những chuyện giữa em và anh hai, cho nên mới làm tôi nghĩ đến mẹ tôi, em nói anh hai em muốn hại em, anh ta kêu người giam em lại, nhưng em xem mới trước đây, anh hai em rõ ràng rất thương em, vậy thì tại sao anh em lại đột nhiên hại em …… Tiểu Ngôn, hãy nghe tôi nói xong.” Cảm thấy Hứa Ngôn Tâm đột nhiên giãy dụa, Hàn Trình Quang giữ chặt cánh tay Hứa Ngôn Tâm lại, cảm thấy Hứa Ngôn Tâm bình tĩnh lại mới tiếp tục nói.

“Tôi trước kia hiểu lầm mẹ tôi, tôi cảm thấy bà không thương tôi, nhưng mẹ tôi sao có thể không thương tôi chứ? Cuối cùng sự thật đã chứng minh, mẹ tôi bà vẫn luôn rất thương tôi, em thì sao? Cũng giống vậy, em cảm thấy anh hai em tìm người giam em lại, muốn hại em, nhưng em hãy ngẫm lại, một người anh luôn luôn thương em sao lại đột nhiên muốn hại em chứ? Anh ta nhốt em lại, thế nhưng vì sao em không nghĩ lý do mà anh ta làm thế, có lẽ vẫn là bởi vì thương em, chỉ là cách làm có chút sai lầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.