Vốn vẫn cùng đi chọn lựa quần áo, sau một lần ngay cả một cái khăn quàng cổ Hứa Ngôn Tâm cũng kham khảo ý kiến Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm triệt để tuyệt vọng, trực tiếp nhường lại không gian riêng cho Hứa Ngôn Tâm và Hàn Trình Quang, đến bên kia chọn quần áo cho mình.
Sau khi Hứa Minh Tâm đi khỏi, Hàn Trình Quang không còn áp lực nữa, ngay lập tức tràn trề năng lượng bắt đầu giúp Hứa Ngôn Tâm chọn lựa phối hợp quần áo, mua vài bộ quần áo xong lại chọn cho Hứa Ngôn Tâm vài cái mũ cùng với kính mắt.
“Trình Quang, Đây …… Anh cũng vào thử đi.” Lúc Hàn Trình Quang lựa mũ cho Hứa Ngôn Tâm, Hứa Ngôn Tâm lại lấy ra một bộ đưa cho Hàn Trình Quang.
“Anh không thử đâu, hôm nay là mua quần áo cho em.” Nơi này giá đồ xa xỉ, không phải ai cũng mua được, khách hàng tới đây mua quần áo phỏng chừng cũng là người của mấy gia tộc lớn. Quần áo của Hứa Ngôn Tâm khẳng định là sẽ do Hứa Minh Tâm mua, về phần hắn, hắn không muốn chiếm tiện nghi của Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm giúp hắn chi trả toàn bộ chi phí cho chuyến đi London đã khiến hắn rất ngại rồi, quần áo thì miễn đi!
“Nhưng anh cũng phải chuẩn bị đồ, thời tiết ở đó không tốt, chúng ta lại đi chơi, anh cũng nên mua vài bộ quần áo mới đi!” Hứa Ngôn Tâm đặc biệt vừa lòng với bộ đồ trên tay mình, cảm thấy nếu Hàn Trình Quang mặc vào nhất định rất đẹp, liền có chút không nỡ buông.
Hơi xấu hổ gãi gãi cằm, Hàn Trình Quang đến gần bên tai Hứa Ngôn Tâm nói:“Quần áo ở nơi này rất đắt, quần áo của em là anh hai em mua cho em, em có thể dùng tiền của anh ấy, anh hai em đã bao anh đi Anh, anh sao có thể mặt dày để anh ấy tốn kém nữa.”
Nói cho Hứa Ngôn Tâm nghe xong, gương mặt Hàn Trình Quang hơi hồng hồng, từ sau khi bị công ty sa thải Hàn Trình Quang vẫn luôn xài tiền để dành, tiền lương một năm tích cóp cộng với di sản mẹ hắn để lại, nếu không phải bởi vì Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang thật sự muốn đi tìm việc làm, bởi vì rất nhiều thứ Hứa Ngôn Tâm cần hắn đều rất hy vọng tự mình có thể mua cho Hứa Ngôn Tâm, chứ không phải mượn tay Hứa Minh Tâm mua giúp.
Mỗi lần Hứa Ngôn Tâm cần một món đồ xa xỉ nào đó, Hàn Trình Quang đều sẽ nói cho Hứa Minh Tâm để Hứa Minh Tâm chuẩn bị, kỳ thật số lượng không nhiều nhưng đủ để Hàn Trình Quang xấu hổ vô cùng.
“Trình Quang, anh không muốn xài tiền của anh hai …… Vậy em cũng không cần, lúc tính tiền cứ tính cho em, tiền đi Anh em sẽ trả lại anh hai.” Minh bạch ý của Hàn Trình Quang, hơn nữa Hứa Ngôn Tâm cũng nhìn ra Hàn Trình Quang xấu hổ, nhất thời có chút khẩn trương, hắn không muốn làm cho Hàn Trình Quang không thoải mái.
“Em nói dùng tiền của em ……” Thần sắc trong lúc nhất thời có chút quái dị, Hàn Trình Quang nhìn Hứa Ngôn Tâm.
“Chả nhẽ tiền của em anh cũng không cần! Trình Quang……” Cho rằng Hàn Trình Quang cũng không muốn dùng tiền của mình, trong lòng Hứa Ngôn Tâm chẳng những sốt ruột còn có chút khổ sở.
“Không phải, anh chỉ là không nghĩ tới……” Cũng đúng, Hứa Ngôn Tâm từng lợi hại như vậy, phỏng chừng thiết kế ra trang sức cũng buôn bán lời không ít tiền, lại còn là cậu hai nhà họ Hứa, sao có thể không có tiền chứ? Vì sao hắn lại có cảm giác ngay cả tiền Hứa Ngôn Tâm cũng không có ý thức, cứ luôn cảm thấy Hứa Ngôn Tâm cần cái gì sẽ có cái đó, không cần tự mình đi mua, cho nên cũng không cần đi kiếm.
Lúc này, Hứa Minh Tâm cũng mua xong vài món đồ quay lại tính xem Hứa Ngôn Tâm chọn quần áo ra sao, nhưng vừa đi qua liền thẫy Hứa Ngôn Tâm vô cùng sốt ruột vẫy tay với anh, vì thế vội vàng đi qua.
“Tiểu Ngôn, sao vậy?” Không rõ tình hình, Hứa Minh Tâm đi tới, vội vàng hỏi.
“Anh hai, chút nữa quần áo của em không cần anh thanh toán, để bọn họ ghi tên của em, tiền đi Anh …… cũng không cần anh trả.”
‘Cũng không cần anh trả’ năm chữ cuối cùng bị Hàn Trình Quang đột nhiên che miệng lại cho nên nói rất nhỏ.
Nhưng hiển nhiên, Hứa Minh Tâm nghe hiểu, bởi vì Hứa Minh Tâm đã bắn ánh mắt sắc bén về phía Hàn Trình Quang.
“Đến cùng cậu đã nói gì với Tiểu Ngôn!!!”
Mồ hôi tuôn ồ ạt, Hàn Trình Quang ra sức chống chọi với lửa giận của ông anh hai.
Nhưng mà Hứa Minh Tâm tức giận rống lên một câu, không đợi Hàn Trình Quang giải thích, ngay lập tức Hứa Ngôn Tâm mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Hứa Minh Tâm, che chắn trước mặt Hàn Trình Quang, biểu lộ ra sự mâu thuẫn cường liệt với Hứa Minh Tâm.
Giơ tay che trán, ở trong lòng Hứa Minh Tâm âm thầm thưởng cho Hàn Trình Quang hai đao, lúc này mới khống chế được ngữ điệu rặn ra nụ cười miễn cưỡng.
“Thực xin lỗi, vừa là anh thất thố …… Tiểu Ngôn, anh chỉ muốn biết vì sao?”
“Chúng em không thể cứ xài tiền của anh mãi.” Nhìn chằm chằm Hứa Minh Tâm, ngữ khí Hứa Ngôn Tâm có chút đề phòng khách sáo.
“Chúng em ư?”
“Không phải, anh hai, thật ra không phải Tiểu Ngôn không cần tiền của anh, là em, là em ngại để anh tốn kém!” Hàn Trình Quang vội vàng giữ Hứa Ngôn Tâm lại ngăn y càng giải thích càng khiến Hứa Minh Tâm thống hận hắn.
Vô cùng thông minh, Hứa Minh Tâm đã hiểu kha khá ngọn nguồn sự việc, nhưng sau khi hiểu ra lại càng cảm thấy thất lạc.
“Tiểu Ngôn…… Không cần em thanh toán cũng không cần em trả lại tiền, em biết rõ rất muốn đươc trả tiền cho em, cho các em, chúng ta là người một nhà!” Hứa Minh Tâm nhìn Hứa Ngôn Tâm nói, thậm chí trong giọng nói còn mang theo tia thương cảm cùng ủy khuất.
Tuy rằng bởi vì ngữ khí của Hứa Minh Tâm mà trong lòng cũng có chút không dễ chịu, nhưng theo bản năng Hứa Ngôn Tâm lại nhìn về phía Hàn Trình Quang, không tiếng động hỏi ý Hàn Trình Quang.
Ngay cả dũng khí nhìn về phía Hứa Minh Tâm cũng không có, Hàn Trình Quang thật muốn nói trước với Hứa Ngôn Tâm một câu, sau khi anh hai em dùng ngữ khí đó nói ra câu kia, có thể nào cho dù là lắc đầu, cũng đừng nhìn anh được không nha!!!
“Cám … Cám ơn…… anh hai, để anh tốn kém nữa rồi!” Lắp ba lắp bắp, Hàn Trình Quang đè nén áp lực xuống, khô khan đáp lời.
“Không cần khách sáo…… Vì CÁC EM mà tốn kém, anh, rất, vui, vẻ.”
Cuối cùng, Hứa Ngôn Tâm dùng thời gian kế tiếp chọn cho Hàn Trình Quang rất nhiều bộ quần áo, bất quá sau đó ở trong buồng thử đồ Hàn Trình Quang ám chỉ, y cũng chọn cho Hứa Minh Tâm hai bộ, nhờ vậy mà cả người áp suất thấp sắc mặt Hứa Minh Tâm mới tốt hơn một chút.
Mua xong quần áo, Hứa Minh Tâm chở Hứa Ngôn Tâm Hàn Trình Quang đến dưới lầu, không bước ra khỏi cửa xe cứ thế trực tiếp kêu tài xế lái xe đi.
Hứa Minh Tâm về đến nhà việc đầu tiên chính là cầm di động gọi cho bác sĩ Martin.
Bên kia vừa nhấc máy, Hứa Minh Tâm đã há mồm đem tất cả bất mãn, oán giận, lửa giận từ trước đến nay — đối với Hàn Trình Quang, cùng với ủy khuất, thương tâm, thất lạc — đối với Hứa Ngôn Tâm. Tất tần tật kể cho bác sĩ Martin nghe.
“Cậu Ngôn là một người cực kỳ mẫn cảm lại rất khó tin tưởng người khác, có thể nói, nhận được sự tín nhiệm của cậu Ngôn rất khó, thế nhưng sau khi được cậu Ngôn tín nhiệm sẽ chạm được tới — trái tim cậu ấy, ngài Hứa cũng từng có được sự tín nhiệm của cậu Ngôn, nhưng cuối cùng ngài Hứa đã đánh mất!”
Một câu cuối cùng của bác sĩ Martin khiến Hứa Minh Tâm trầm mặc, anh thậm chí có thể tưởng tượng được lúc Martin nói những lời này tuyệt đối còn nhún nhún vai.
“Không sai, tôi đã đánh mất……” Ngữ khí có chút thất lạc, Hứa Minh Tâm suy sụp ngả người ra sô pha. Hai năm tù cấm, khiến Hứa Ngôn Tâm mất đi tín nhiệm đối với anh, phải biết rằng mới trước đây thôi Hứa Ngôn Tâm nghe lời anh nhất luôn dính lấy anh, cả ngày đi theo sau anh kêu anh hai, có chuyện gì tuyệt đối sẽ nói cho anh nghe đầu tiên, ngay cả cảm giác sợ hãi y cũng không hề ngần ngại nói cho anh nghe, nhưng anh từng có đoạn thời gian bởi vì Hứa Ngôn Tâm cứ sợ hãi mãi mà khó chịu, cuối cùng lại giam Hứa Ngôn Tâm lại, tuy rằng anh là sợ Hứa Ngôn Tâm sẽ làm chuyện điên rồ, nhưng sự thật thì anh vẫn thương tổn Tiểu Ngôn.
“Nhưng ngài Hứa không cần quá mức lo lắng, hiện tại cậu Ngôn không phải đã bắt đầu tiếp nhận anh? Tuy rằng hiện tại cậu Ngôn chỉ tín nhiệm anh một nửa, song điều này cũng có thể chứng minh cậu Ngôn từng rất thích ngài Hứa đây. Thử nghĩ một chút, nếu là một người khác giam cậu Ngôn suốt hai năm ròng, cho dù là ba của hai người đi nữa, phỏng chừng muốn cậu Ngôn một lần nữa tin tưởng là không thể, cho nên ngài Hứa, anh từng vô cùng thương yêu cậu Ngôn, kỳ thật cậu ấy vẫn luôn ghi tạc trong lòng.”
Khẽ hừ một tiếng, bác sĩ Martin nói ra mấy câu này làm cho lòng Hứa Minh Tâm dễ chịu hơn nhiều, bất quá vừa nghĩ đến Hàn Trình Quang, trong lòng lại bắt đầu khó chịu.“Nhưng Tiểu Ngôn cũng quá tốt với Hàn Trình Quang rồi đó! Sao tôi cứ cảm thấy đoạn thời gian trước đây tôi thương Tiểu Ngôn, cũng không thấy nó tốt với tôi như tốt với thằng nhóc Hàn Trình Quang kia!”
“Bởi vì Hàn Trình Quang đối với cậu Ngôn mà nói là một tồn tại đặc thù, không chỉ là tín nhiệm.”
“Không chỉ là tín nhiệm? Vậy ngoại trừ tín nhiệm ra Tiểu Ngôn còn có gì với Hàn Trình Quang?” Mày hơi nhíu lại, Hứa Minh Tâm cảm giác được Martin chỉ nói một nửa, phía sau còn có một khúc.
“A…… chuyện này tôi cũng không biết, bất quá nếu có cơ hội, ngài Hứa có thể tự mình hỏi cậu Ngôn.” Nói xong câu này, ở bên kia bác sĩ Martin liền nói mình đang rất mệt, vội vàng cúp điện thoại.
“Đặc thù! đặc thù? Lại còn đặc thù!!!”
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Hàn Trình Quang cùng Hứa Ngôn Tâm hai người liền bắt đầu kiểm tra lại hành lý đã soạn sẵn hồi tối, kiểm kê xong Hàn Trình Quang làm bữa sáng, hai người ăn xong đợi đến hai giờ chiều, Hứa Minh Tâm đến rước bọn họ.
Chiều ngày hôm qua Hứa Minh Tâm chở hai người đến dưới lầu đã đi ngay, điều này làm cho Hàn Trình Quang lo lắng cả đêm, bởi vì lúc chiều Hứa Minh Tâm thật sự tức giận, bất quá thật tuyệt, chiều hôm nay lúc Hứa Minh Tâm đến thần sắc vẫn rất bình thường, xem ra đã không còn tức giận nữa.
Ba giờ chiều máy bay cất cánh, ba người chạy tới sân bay vừa đúng giờ. Vừa bước xuống xe Hàn Trình Quang liền giữ chặt tay Hứa Ngôn Tâm, Hứa Ngôn Tâm đội mũ cùng kính đen, gắt gao kề sát Hàn Trình Quang.
Sau khi lên máy bay, Hứa Minh Tâm sắp xếp khoang hạng nhất, ở đó cũng không quá nhiều người, hơn nữa mọi người cũng rất im lặng, khiến Hứa Ngôn Tâm an tâm hơn hẳn.
Trên máy bay, Hứa Ngôn Tâm dựa vào ghế, Hàn Trình Quang ngồi ở bên ngoài.
Máy bay cất cánh, Hàn Trình Quang tháo mũ Hứa Ngôn Tâm ra, nhìn nhìn sắc mặt Hứa Ngôn Tâm, gặp thấy thần sắc y thoạt nhìn rất tốt thì an tâm.
……
Thời điểm đặt chân tới London là sáng sớm, hơn nữa nghênh đón ba người đầu tiên chính là sân bay London.
Bên ngoài sân bay có tài xế Hứa Minh Tâm an bài chờ sẵn, ngồi xe một lúc rất nhanh đã đến chỗ ở.
Nhưng Hàn Trình Quang không nghĩ tới là, nơi ở của bọn họ chính là ngôi nhà mà Hứa Ngôn Tâm ở trong khoảng thời gian đến trường, lúc ấy Hứa Minh Tâm mua cho Hứa Ngôn Tâm một ngôi nhà tại London, để Hứa Ngôn Tâm tiện đến trường, thoải mái sống, sau này Hứa Ngôn Tâm về nước, căn hộ này cũng vẫn giữ lại, để dành cho Hứa Ngôn Tâm lúc nào tới thì lại đây ở.