Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 32: Chương 32




‘Dùng thuốc’, vừa nghe đến hai chữ này, trong lòng Hàn Trình Quang liền có dự cảm không tốt, đau đớn cách mấy cũng bất chấp chú ý, trực tiếp mở mắt ra, há miệng nói:“Anh muốn cho ai dùng thuốc? Tiểu Ngôn sao? Anh lại cho Tiểu Ngôn dùng thuốc, thuốc an thần hay gì nữa!!!”

“Cậu tỉnh?” Hàn Trình Quang đột nhiên lên tiếng dọa Hứa Minh Tâm nhảy dựng, cũng vội vàng cúp điện thoại.

“Anh hai, anh lại cho Tiểu Ngôn dùng thuốc, có phải hay không?!” Cố nén cơn đau từ cổ chân truyền đến, Hàn Trình Quang khẩn trương, cắn răng hỏi.

“Trước tiên cậu khoan động đậy đã, hiện tại cậu cần phải trị thương cho tốt.” Mày gắt gao nhíu lại, Hứa Minh Tâm hiển nhiên không định thảo luận vấn đề này.

“Không được, hôm nay anh phải nói cho em biết anh đã làm gì Hứa Ngôn Tâm?” Cánh tay chống đẩy cố sức chuyển động thân thể, Hàn Trình Quang bởi vì động tác ấy mà đau tới mức toát ra mồ hôi lạnh khắp trán.

“Cậu đừng động, cẩn thận miệng vết thương!” Nhìn ra Hàn Trình Quang đau đến lợi hại, Hứa Minh Tâm vội vàng đi qua muốn đỡ Hàn Trình Quang nằm xuống, nhưng lại bị Hàn Trình Quang hất văng bàn tay.

“Đếm cùng anh đã làm gì Hứa Ngôn Tâm?” Nhìn chằm chằm Hứa Minh Tâm, khẩu khí Hàn Trình Quang cực kỳ kiên quyết.

Bị đánh văng bàn tay, sắc mặt Hứa Minh Tâm hơi trầm xuống, nhưng khi nhìn thấy Hàn Trình Quang đau đớn, môi bắt đầu trắng bệch, trong lòng lại có chút nôn nóng, lo lắng.

“Được, tôi nói, tôi đã cho nó dùng thuốc!”

“Vì sao? Vì sao lại làm như vậy?!!”

“Ngày hôm đó lúc tôi chạy tới, bác sĩ nói tình huống của cậu nguy hiểm cần phải nhanh chóng phẫu thuật, nhưng không khéo là Tiểu Ngôn lại tỉnh lại, nó nhìn thấy bác sĩ đẩy cậu đi liền bắt đầu không không chế được cảm xúc, cứ ôm ngươi không chịu buông tay, nhưng vết thương trên chân cậu không thể trì hoãn, nếu không nhanh chóng làm phẫu thuật, sợ rằng một chân không giữ được, cho nên tôi mới để người ta tiêm thuốc an thần cho nó, sau đó ba ngày, cậu vẫn hôn mê, tôi căn bản không dám dẫn Tiểu ngôn đến bệnh viện thăm cậu, tôi mang nó về nhà, nhưng nó chỉ cần vừa tỉnh lại liền thất khống, căn bản giống y hệt hai năm trước kia, không ăn cơm, không ngủ được, không để người khác tới gần, hễ chút là hoảng sợ la to, kêu Martin đến cũng không có biện pháp, tôi hết cách cũng chỉ đành cho nó dủng thuốc.”

Hứa Minh Tâm miêu tả, Hàn Trình Quang nghe mà trong lòng chua xót, đau lòng không thôi, đồng thời lại có chút tức giận.

“Vậy cũng không thể cho em ấy dùng thuốc, anh không biết em ấy sợ nhất là chích sao …… Anh mang Tiểu Ngôn đến đây, em đã không sao …… không thì cho em xuất viện.” Hốc mắt có chút đỏ lên, Hàn Trình Quang trừng Hứa Minh Tâm.

“Cậu hiện tại sao có thể xuất viện, cậu không cần chân nữa à!!”

“Vậy anh mang Tiểu Ngôn đến đây, tóm lại em muốn trông thấy em ấy.”

“Hiện tại cảm xúc của nó không ổn định, bộ dạng cậu thế này, nó đến đây nếu lại làm cậu bị thương thì phải làm sao?” Chân mày Hứa Minh Tâm cau lại.

“Em mặc kệ, tóm lại em muốn gặp Tiểu Ngôn, không thì bệnh viện này em không ở nữa!” Hất tay xốc chăn đắp trên người lên, Hàn Trình Quang cắn răng muốn cử động thân mình.

“Cậu …… được được được, hai thằng nhóc các cậu đều y hệt nhau …… Nếu cậu muốn nó đến tôi liền dẫn nó đến, các cậu muốn thế nào thì cứ thế đó!” Bị Hàn Trình Quang làm cho tức giận đến cười ngược, Hứa Minh Tâm cố nén lửa giận nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, hơn nữa đóng cửa phòng bệnh ‘oành’ một tiếng lớn.

Hứa Minh Tâm đi một lát sau, Hứa Ngôn Tâm được đẩy từ bên ngoài vào, bởi vì bị chích thuốc an thần cho nên vẫn đang mê man.

Hàn Trình Quang vừa thấy thấy Hứa Ngôn Tâm trong lòng chỉ là nôn nóng, chăm chú nhìn hộ sĩ đặt Hứa Ngôn Tâm xuống giường bên cạnh mình.

Trên người Hứa Ngôn Tâm vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm đó bọn họ đi ra ngoài, quần áo đã nhăn thành một nhúm. Tuy rằng bị tiêm thuốc ngủ, nhưng thần sắc Hứa Ngôn Tâm vẫn luôn thống khổ, chân mày cũng nhíu chặt, bộ dạng giống như cố gắng muốn tỉnh lại.

“Các người chuyển em ấy qua giường tôi đo.” Nhìn mà đau lòng, Hàn Trình Quang hận không thể ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực an ủi một phen.

Hộ sĩ có chút do dự, giường bệnh căn bản không chứa đủ hai người đàn ông trưởng thành, huống hồ chân Hàn Trình Quang còn bị cố định không thể cử động.

“Kê thêm một chiếc giường bên cạnh đi.” Hứa Minh Tâm vừa mới đến thì nghe thấy lời Hàn Trình Quang nói, nhìn hộ sĩ đang do dự liền biết lý do, bộ dạng Hàn Trình Quang lại vô cùng kiên định.

Nghe Hứa Minh Tâm nói, hộ sĩ liền kê thêm một giường kề sát giường Hàn Trình Quang, sau đó Hứa Minh Tâm ôm Hứa Ngôn Tâm đến trên giường.

Đắp chăn cho Hứa Ngôn Tâm xong, Hứa Minh Tâm lấy tay sờ sờ đầu Hứa Ngôn Tâm, nhìn Hứa Ngôn Tâm thống khổ, lòng căng tràn khó chịu.

“Đợi nó tỉnh lại cậu bắt nó ăn một chút, tôi mua chút cháo…… Còn nữa, bác sĩ nói não nó bị chấn động, hỏi xem nó còn có chỗ nào khó chịu, trên người còn chỗ nào đau, còn có…… bảo nó đừng, hận tôi.”

“Anh hai…..”

Bàn tay vẫn sờ đầu Hứa Ngôn Tâm, qua hồi lâu Hứa Minh Tâm mới ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Trình Quang.

“Martin nói Tiểu Ngôn hẳn là đã nhớ lại mọi chuyện, sự cố lần này phỏng chừng không phải ngoài ý muốn, khi tôi xem camera giao thông, Tiểu Ngôn là vì đột nhiên thất khống chạy ra giữa đường, lúc xe lao tới nó cũng chỉ đứng ở đó không hề nhúc nhích, khi đó nó hẳn là tỉnh táo.”

“Ý của anh là em ấy cố ý đứng bất động tại chỗ ……”

“Không sai, hơn nữa Tiểu Ngôn cũng nhận ra Martin, mấy ngày nay là Martin tiêm thuốc cho nó.”

Hứa Minh Tâm nói xong, trong lòng Hàn Trình Quang liền lộp bộp đôi chút, nếu Hứa Ngôn Tâm nhận ra Martin, vậy lúc trước hắn nói với Hứa Ngôn Tâm Martin là bạn học của hắn, thế thì ……

“Trình…… Trình……”

Ngay lúc Hàn Trình Quang cùng Hứa Minh Tâm nói chuyện, miệng Hứa Ngôn Tâm phát ra tiếng vang, mày cũng càng nhíu càng chặt, nộ dạng giãy dụa muốn tỉnh lại.

“Tiểu Ngôn……”

“Tiểu Ngôn……”

Nghe thấy tiếng nói của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang và Hứa Minh Tâm đồng thời mở miệng, Hàn Trình Quang thò tay bắt lấy tay Hứa Ngôn Tâm, mà Hứa Minh Tâm sau khi kêu một tiếng, thần sắc ảm đạm vươn tay đặt lên đỉnh đầu Hứa Ngôn Tâm.

“Tôi lại thương tổn Tiểu Ngôn một lần nữa …… Nó vẫn luôn cầu xin tôi, xin tôi dẫn nó tới gặp cậu, nhưng mà, tôi không đáp ứng…… Thời điểm không thể trấn an được Tiểu Ngôn, một lần nữa tôi lại đồng ý tiêm thuốc cho nó ……” Nói tới đây, Hứa Minh Tâm nói không được nữa, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lúc ấy Hứa Ngôn Tâm nhìn về phía anh.

“Anh hai……” Há miệng, Hàn Trình Quang nhìn vẻ mặt Hứa Minh Tâm trong lòng cũng khó chịu theo, nhưng lại không thể thốt ra câu an ủi.

“Được rồi, nó sắp tỉnh, tôi đi ra ngoài trước …… Nếu, có chuyện gì cậu hãy rung chuông.”

Đợi cho Hứa Minh Tâm rời đi, Hàn Trình Quang quay đầu nhìn về phía Hứa Ngôn Tâm, liền thấy Hứa Ngôn Tâm đã chậm rãi mở mắt, ngay tức khắc thần sắc Hứa Ngôn Tâm có chút ngốc lăng, nhưng không đến một giây vẻ mặt liền biến đổi, bên trong mắt lộ ra vẻ nôn nóng sợ hãi, thân thể cũng bắt đầu phát run. Mà bàn tay bị Hàn Trình Quang nắm cũng thoáng siết chặt.

Hàn Trình Quang cảm nhận được rõ bàn tay ấm áp vừa rồi trong tay hắn đã trở nên lạnh lẽo.

Thần sắc của Hứa Ngôn Tâm khiến cõi lòng Hàn Trình Quang tê tái, đồng thời có chút khẩn trương, lo lắng.

“Tiểu Ngôn đừng sợ, anh là Trình Quang!” Cố gắng bở qua sự đau đớn trên chân, Hàn Trình Quang hơi nghiêng thân ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực.

“……” Bị động tác bất ngờ của Hàn Trình Quang dọa sợ tới mức cả người cứng đờ, Hứa Ngôn Tâm ngốc lăng ngước nhìn Hàn Trình Quang.

“Tiểu Ngôn, là anh.” Nét mặt Hứa Ngôn Tâm khiến Hàn Trình Quang đau lòng, ôm Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang vươn tay khẽ chạm lên mặt Hứa Ngôn Tâm.

“Trình…… Quang.” Mở miệng, giọng nói của Hứa Ngôn Tâm hơi chút khàn khàn, vẻ mặt cũng có chút không dám xác định.

“Ừ, là anh.” Chóp mũi có chút chua xót, Hàn Trình Quang lấy tay vuốt vuốt trán Hứa Ngôn Tâm, cúi đầu ở trên môi Hứa Ngôn Tâm hôn một cái.

“Trình Quang, Trình Quang, Trình Quang……” Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Hứa Ngôn Tâm vươn tay ôm chầm lấy Hàn Trình Quang, chôn đầu vào lòng Hàn Trình Quang.

“Tiểu Ngôn……”

Ôm lấy Hàn Trình Quang, ban đầu miệng Hứa Ngôn Tâm chỉ phát ra tiếng nức nở, nhưng đến cuối cùng không kiềm được khóc lên thành tiếng, ôm Hàn Trình Quang khóc hết sức thương tâm.

“Tiểu Ngôn đừng khóc, đừng khóc!” Nghe tiếng khóc của Hứa Ngôn Tâm, trong lúc nhất thời hốc mắt Hàn Trình Quang cũng có chút đỏ lên.

“Trình Quang…… đó, những người đó mang anh đi, bọn họ không cho em nhìn thấy anh, bọn họ chích em.” Tiếng nấc nghẹn ngào, Hứa Ngôn Tâm tràn đầy thương tâm khổ sở. Thời điểm không nhìn thấy Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm là nôn nóng, sợ hãi và phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy Hàn Trình Quang, trong lòng Hứa Ngôn Tâm cũng chỉ còn lại sự thương tâm và ủy khuất khôn nguôi.

“Anh biết…… em đừng khổ sở, sẽ không, về sau cũng sẽ không như vậy nữa.” Trong lòng cũng khổ sở và đau lòng vô cùng, Hàn Trình Quang vươn tay từng chút vỗ về lưng Hứa Ngôn Tâm.

Bởi vì từng nhìn thấy Hàn Trình Quang bị người ta đẩy đi, trong lòng Hứa Ngôn Tâm vẫn luôn nôn nóng kinh hoảng, bất quá lần này tỉnh lại liền nhìn thấy Hàn Trình Quang, điều này làm cho Hứa Ngôn Tâm lập tức an tâm hơn.

Nghe thấy tiếng khóc của Hứa Ngôn Tâm nhỏ dần, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm trong lòng mình ra, chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm tuy rằng không khóc, nhưng lại nhíu chặt mày, thần sắc có chút thống khổ.

Nhất thời khẩn trương, Hàn Trình Quang nhớ lại lời Hứa Minh Tâm nói.“Tiểu Ngôn, em sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?.”

Bị Hàn Trình Quang kéo ra, Hứa Ngôn Tâm giương mắt nhìn Hàn Trình Quang, liền lại ôm chặt lấy Hàn Trình Quang.

Lại bị Hứa Ngôn Tâm ôm chặt, Hàn Trình Quang chống đầu giường ngồi dậy, cũng kéo Hứa Ngôn Tâm ngồi dậy, nhưng cho dù ngồi dậy, Hứa Ngôn Tâm vẫn cứ gắt gao ôm Hàn Trình Quang.

“Nói cho anh biết chỗ nào khó chịu, có đau ở đâu hay không?”

Ôm chặt lấy Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm tựa đầu lên vai Hàn Trình Quang.“…… Đau đầu.”

Vừa nghe Hứa Ngôn Tâm nói đau đầu, Hàn Trình Quang liền có chút lo lắng, bác sĩ nói Hứa Ngôn Tâm bị chấn động não.

Lần tay đến sau gáy Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang liền đụng đến cục u sau gáy Hứa Ngôn Tâm, hẳn là lúc bị ngã tạo thành.

“Nơi này đau?”

“…… Ừm.”

“Vậy còn đau chỗ nào khác nữa không, trên người thì sao?”

Được Hàn Trình Quang ôn nhu che chở, Hứa Ngôn Tâm trong lòng càng thêm ủy khuất khổ sở, ôm chặt tay Hàn Trình Quang một chút cũng không nguyện buông ra.

“Bả vai đau.”

“Bả vai…… để anh xem xem.” Trấn an vỗ vỗ lưng Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang ý bảo Hứa Ngôn Tâm buông hắn ra.

Hứa Ngôn Tâm không muốn buông Hàn Trình Quang ra, nhưng nghe thấy Hàn Trình Quang nói vậy liền có chút do dự, cuối cùng trong lòng rối rắm một hồi, Hứa Ngôn Tâm buông Hàn Trình Quang ra, nhưng lại đổi thành hai tay túm chặt áo Hàn Trình Quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.