Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 39: Chương 39




Bị Hàn Trình Quang ôm, Hứa Ngôn Tâm đầu tiên là trầm mặc, sau đó liền dùng sức đẩy Hàn Trình Quang ra.

“Tiểu Ngôn –” Không nghĩ tới Hứa Ngôn Tâm đột nhiên đẩy mình ra, Hàn Trình Quang bị đẩy ngã xuống một bên.

Sau khi phản ứng lại, Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm từ trên giường đi xuống, nhất thời trong lòng cả kinh vội vàng đứng dậy.

“Tiểu ngôn, chớ đi!!!”

Hứa Ngôn Tâm trực tiếp xoay người chạy đi ra ngoài, Hàn Trình Quang nhất thời kinh hãi, xuống giường liền đuổi theo, nhất thời quên chân đang bị thương, đau đớn ngã quỵ xuống đất.

Đợi khi Hàn Trình Quang đứng dậy mới vừa đi đến cửa phòng ngủ, đã nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, nhất thời trong lòng chợt lạnh.

Trong lòng vạn phần kinh hoảng lo lắng, Hàn Trình Quang vội vàng bổ nhào tới giường, cầm lấy di động gọi cho Hứa Minh Tâm.

“Anh hai ….. Mau, Tiểu Ngôn chạy ra khỏi nhà, anh mau sai người đi tìm em ấy!”

“Cái gì!!! Hàn Trình Quang, đến cùng đã phát sinh chuyện gì?”

“Anh khoan hỏi đã, anh mau kêu người đi tìm Tiểu ngôn, em sợ…… em sợ em ấy xảy ra chuyện.” Gấp tới nỗi nước mắt đã trào ra, Hàn Trình Quang siết chặt di động đến mức muốn biến hình.

Bên kia Hứa Minh Tâm nhanh chóng cúp điện thoại.

Nói chuyện điện thoại xong, Hàn Trình Quang đỡ chân chạy vội tới phòng khách, lấy nạng ra rồi vội vàng ra ngoài.

Chống nạng, Hàn Trình Quang chạy suốt đêm, trên đường gặp người nào cũng hỏi có gặp một người mặc áo ngủ hay không.

Tìm cả một buổi tối, cổ họng Hàn Trình Quang đều khàn đau, băng vải trên chân cũng bị bung tróc, có chỗ còn chảy cả máu.

Rạng sáng 5h, phía sau Hàn Trình Quang có một chiếc xe chạy tới, xe dừng ở bên cạnh Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm từ trong xe bước xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt Hàn Trình Quang.

“Anh hai …… Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn tìm được rồi sao?” Nhìn Hứa Minh Tâm, ánh mắt Hàn Trình Quang nhất thời sáng lên, ném cặp nạng trong tay xuống liền túm lấy Hứa Minh Tâm.

“Tìm được, yên tâm đi! Nó đã không có việc gì.” Đỡ lấy Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm nói xong liền cảm thấy thân thể Hàn Trình Quang thân thể lay động, vội vàng nâng tay Hàn Trình Quang đỡ hắn lên xe.

Ngồi vào trong xe, Hàn Trình Quang trấn định một hồi mới lại tiếp tục hỏi:“Tìm được ở đâu, vừa rồi sao anh lại nói đã không có việc gì?!”

“Người tôi phái ra tìm được nó ở dưới sông.” Nhìn sắc mặt Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm quay đầu sang một bên giọng nói có chút trầm thấp.

“Em ấy, em ấy ……” Không nghĩ tới Hứa Ngôn Tâm thật sự làm việc ngốc nghếch, Hàn Trình Quang lúc này vừa đau lòng vừa kinh sợ.

“Ở trong bệnh viện cấp cứu hai tiếng, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm.”

“Là em, tất cả đều là sai lầm của em, tất cả đều là tại em.” Nâng tay lên che mắt lại, giọng Hàn Trình Quang có chút run rẩy.

Lấy tay vỗ vỗ bả vai Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm cũng không an ủi gì hết.

“Anh hai, anh dẫn em đi gặp Tiểu Ngôn……”

“……” Tựa đầu nhìn sang một bên, Hứa Minh Tâm nửa ngày không nói gì.

“Anh hai?” Không rõ Hứa Minh Tâm vì sao lại im lặng, trong lòng Hàn Trình Quang đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Sau khi Tiểu Ngôn tỉnh ta bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần cho nó, rồi bảo Martin mang theo Tiểu Ngôn lên máy bay tư nhân đi rồi.”

Lời Hứa Minh Tâm nói ra giống như tia sét đánh vào đầu Hàn Trình Quang, khiến Hàn Trình Quang hồi lâu vẫn không phản ứng lại.

“Vì sao?! Anh là muốn đưa Tiểu Ngôn đến bệnh viện tâm thần mà Martin nói đúng không, vì sao anh không nói trước cho em biết một tiếng?!!” Túm lấy áo Hứa Minh Tâm, Hàn Trình Quang vô cùng kích động và phẫn nộ.

“Tôi nói cho cậu biết cậu sẽ để yên cho tôi mang Tiểu Ngôn đi sao?” Tùy ý Hàn Trình Quang túm lấy mình, Hứa Minh Tâm bình tĩnh nói.

“Nhưng anh có nghĩ tới hay không, nếu em ấy tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ thì sẽ thế nào, em ấy sẽ hoảng sợ –” Bàn tay siết chặt áo Hứa Minh Tâm cuồn cuộn gân xanh, trên trán Hàn Trình Quang là mồ hôi lạnh và cả nước mắt cùng trượt xuống, cho đến khi Hàn Trình Quang mất đi ý thức cũng không ngừng tuôn.

“Hàn Trình Quang, Hàn Trình Quang!!!”

…………

Lúc Hàn Trình Quang lại khôi phục ý thức, bên ngoài trời đã sáng, nằm trên giường bệnh không đến một giây, Hàn Trình Quang đã vội vàng ngồi dậy.

Bất quá ngay khi Hàn Trình Quang vừa động, bả vai đã bị đè lại.

“Anh hai …..”

“Cậu đừng động, miệng vết thương giải phẫu lần trước bị vỡ ra, bác sĩ nói đúng lúc xương cốt cũng bị dịch vị, nếu cậu cứ muốn đi xuống, vậy thì đừng hòng giữ lại giò.”

Lúc này Hàn Trình Quang mới cảm giác được chân mình bị cố định.

“Anh hai, em van cầu anh, anh đừng đưa Tiểu Ngôn đến chỗ đó!” Nằm ở chỗ đó không động đậy, Hàn Trình Quang vội vàng thò tay bắt lấy cánh tay Hứa Minh Tâm.

“Cậu hôn mê suốt hai ngày, Tiểu Ngôn sớm đã đến nơi, Martin cũng đã làm thủ tục nhập viện.”

“Anh, anh sao có thể đối xử với em ấy như vậy!!!” Nắm chặt cổ tay Hứa Minh Tâm, Hàn Trình Quang tràn đầy phẫn nộ trong lòng.

“Vậy cậu nói tôi phải làm như thế nào…… Vẫn cứ để mặc nó như vậy, cậu có thể làm cho Tiểu Ngôn nghe lời cậu nói, vậy lần này vì sao nó lại từ chỗ cậu chạy ra ngoài, lại vì sao một lần nữa tự sát.” Từ giây phút Hứa Ngôn Tâm bị đưa đi, trong lòng Hứa Minh Tâm cũng đồng dạng khó chịu, vẫn luôn nhẫn tâm kiên trì với quyết định của mình, nhưng lúc này bị Hàn Trình Quang nói như vậy, nhất thời cũng có chút bạo phát.

Hứa Minh Tâm nói ra khiến Hàn Trình Quang không biết phải nói gì nữa, ngẩn người buông lỏng tay ra.

Nhìn thấy vẻ tự trách và đau lòng trên mặt Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm thở dài ngồi xuống trước giường.

“Tôi với viện trưởng đã kí hiệp nghị, Tiểu Ngôn sẽ nhận được sự trị liệu và đãi ngộ tốt nhất, nó sẽ không chịu ủy khuất, trị liệu chia làm năm đợt, một đợt trị liệu là nửa năm, Martin nói bình thường sau một đợt trị liệu đại đa số bệnh nhân đều sẽ có sự cải thiện rõ rệt ……”

Xoay người, Hàn Trình Quang thật sự không muốn nghe mấy lời nói suông như thế, hắn không thể chịu được Hứa Ngôn Tâm bị xem như bệnh nhân tâm thần tiếp nhận trị liệu, đặc biệt là ở một nơi ngập tràn bệnh tâm thần.

“Vậy cũng cho em đi theo, em cũng tới đó.” Sau khi Hứa Minh Tâm nói xong, Hàn Trình Quang quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Minh Tâm ngữ khí kiên định nói.

“Không được, trước hết cậu lo chữa khỏi cái chân đi.”

“Em tới đó cũng có thể chữa trị.”

“Không được……”

“Vì sao, em sẽ không mang Tiểu Ngôn đi, em chỉ muốn ở cùng em ấy.”

“…… Không được, cho dù muốn gặp, cũng phải đợi sau nửa năm đã, đợi cho một đợt trị liệu chấm dứt cậu mới được đi thăm.”

“Vì sao?!!” Hứa Minh Tâm một lời cự tuyệt, khiến Hàn Trình Quang căm tức trong lòng.

“Cậu biết Tiểu Ngôn đã uống số thuốc đầu tiên như thế nào không …… Martin nói với Tiểu ngôn, nếu nó tiếp nhận trị liệu, thì sẽ để cho nó gặp ngươi.”

“Anh …… Các anh……” Trong lòng khiếp sợ không thôi, Hàn Trình Quang không nghĩ tới bọn họ lại đối xử với Hứa Ngôn Tâm như vậy.

Hiểu rõ tâm tình lúc này của Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm nhắm chặt mắt.“Cậu đừng nghĩ tự mình vụng trộm chạy tới đó, ở trong thành phố này không một ai có thể trốn thoát khỏi tầm mắt của tôi được cả, còn có tư liệu của Martin, cậu cũng sẽ không tra được, tôi biết kỹ thuật máy tính của cậu giỏi, nhưng cho dù giỏi cách mấy tôi cũng có thể khiến cậu không thấy được Tiểu Ngôn…… Cậu hãy ở nơi này an tâm dưỡng thương, chờ chân cậu khôi phục bình thường, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp Tiểu Ngôn.” Nói xong đoạn này, Hứa Minh Tâm không có nhìn mặt Hàn Trình Quang, trực tiếp đứng lên rời đi.

Sau khi Hứa Minh Tâm đi khỏi, Hàn Trình Quang dùng lực siết chặt drab giường, lòng tràn đầy phẫn nộ, không cam tâm.

Hứa Minh Tâm thuê cho Hàn Trình Quang một hộ lí, mỗi ngày chăm sóc Hàn Trình Quang sinh hoạt và ăn uống, mà chính anh thì chạy qua chạy lại giữa Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm.

Martin đang ở New Zealand, trại an dưỡng của Hứa Ngôn Tâm ở trong một thôn trấn yên bình xinh đẹp, bác sĩ trị liệu cho Hứa Ngôn Tâm là bác sĩ tâm lý Martin cố ý mời tới, đối với loại bệnh của Hứa Ngôn Tâm có nghiên cứu chuyên sâu, cũng rất có quyền uy.

Mỗi lần Hứa Minh Tâm đi đến trại an dưỡng thăm Hứa Ngôn Tâm, cũng chỉ đứng ở nơi Hứa Ngôn Tâm không nhìn thấy ngắm một hồi, nhìn xem tình trạng gần nhất của Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa cũng hỏi bác sĩ chuyên trị vài tình trạng của Hứa Ngôn Tâm, sau đó sẽ lặng lẽ chụp vài tấm hình mang về.

Hàn Trình Quang ở trong bệnh viện Hứa Minh Tâm an bài, tâm tình từ bắt đầu không cam tâm phẫn nộ chuyển thành bất đắc dĩ đau lòng, đến cuối cùng chỉ còn là đau lòng chờ đợi.

Mỗi lần ở trong bệnh viện, Hàn Trình Quang luôn hy vọng Hứa Minh Tâm có thể mang ảnh chụp vêg. Ban đầu đã một tháng trôi qua nhưng một tấm ảnh chụp Hứa Minh Tâm cũng chưa mang đến, hơn nữa bất luận Hàn Trình Quang hỏi cách mấy cũng không nói ra tình hình gần đây của Hứa Ngôn Tâm, cho đến một tháng sau mới mang về một hai tấm ảnh chụp Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa tất cả đều là lúc ngủ, khiến Hàn Trình Quang vô cùng lo lắng Hứa Ngôn Tâm có phải đã bị tiêm thuốc an thần hay không, hỏi Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm cũng chỉ ngậm miệng không nói.

Mà đến tháng thứ ba, số ảnh chụp Hứa Minh Tâm mang đến nhiều hơn, hơn nữa mgoài trừ ảnh Hứa Ngôn Tâm ngủ ra còn có mấy tấm chụp Hứa Ngôn Tâm ngồi ở trên ghế, đứng ở một chỗ.

Bởi vì muốn né Hứa Ngôn Tâm, cho nên ảnh chụp Hứa Minh Tâm đều chỉ có thể nhìn thẫy bóng dáng hoặc là sườn mặt của y mà thôi, trên cơ bản là nhìn không rõ chính diện Hứa Ngôn Tâm, cho nên Hàn Trình Quang cũng không biết hiện tại Hứa Ngôn Tâm đến cùng ra sao.

Hơn nữa mỗi lần xem ảnh chụp, khiến cho Hàn Trình Quang cảm thấy chói mắt chính là bộ đồ bệnh nhân trên người Hứa Ngôn Tâm, bộ đồ bệnh rộng rãi màu xanh bao trùm lấy người Hứa Ngôn Tâm, mỗi lần xem trong lòng Hàn Trình Quang vừa đau đớn vừa khó chịu.

“Chỗ đó không thể mặc quần áo khác sao? Vì sao nhất định bắt em ấy mặc bộ đồ này, hơn nữa Tiểu Ngôn cũng không thích màu xanh. Còn có tóc của em ấy, không có ai cắt tỉa giùm được sao, đều đã dài tới dưới lỗ tai, sẽ rất nóng ……”

Nhanh chóng đoạt lại di động, Hứa Minh Tâm khóa điện thoại thả vào túi của mình.

“Anh làm gì vậy?!!” Bởi vì Hứa Ngôn Tâm bị Hứa Minh Tâm mang đi, trong khoảng thời gian này tâm tình Hàn Trình Quang vẫn luôn không tốt, nhìn Hứa Minh Tâm cũng cứ mang bộ dạng tức giận.

Nheo mắt, Hứa Minh Tâm áp chế lửa giận nghẹn rất lâu ở trong lòng, cố gắng tự nhủ với bản thân, không nên chấp nhặt với một tên què mắc bệnh tương tư.

“Đến giờ cậu đi làm vật lí trị liệu rồi.”

Bởi vì lần đó nên chân Hàn Trình Quang nặng thêm, sau đó lại giải phẫu hai lần cho Hàn Trình Quang, hơn nữa bác sĩ khẳng định cho dù giải phẫu thành công cũng có khả năng để lại di chứng hoặc là chân hơi thọt một chút.

Khi thầy thuốc nói những lời này cho Hứa Minh Tâm nghe, lúc ấy Hứa Minh Tâm liền nói thẳng không thể, thậm chí từ nước ngoài mời tới một chuyên gia giúp Hàn Trình Quang khôi phục.

Nghe được lời Hứa Minh Tâm nói, Hàn Trình Quang tức giận, hừ lạnh một tiếng, được hộ lí đỡ đi tới phòng vật lí trị liệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.