Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 42: Chương 42




Cảm thấy Hứa Ngôn Tâm giãy dụa, Hàn Trình Quang tăng thêm lực đạo, dùng lực kéo Hứa Ngôn Tâm cùng ngồi xuống giường.

Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, Hứa Ngôn Tâm chưa nói với Hàn Trình Quang một câu nào, điều này làm cho Hàn Trình Quang có chút nóng ruột.

“Tiểu Ngôn…… Em đừng giận anh, chúng mình đã nửa năm không gặp, anh rất nhớ em, mỗi ngày anh đều lo lắng cho em, nhớ em.”

Cúi đầu, Hứa Ngôn Tâm đưa tay che mặt Hàn Trình Quang lại.

“Tiểu Ngôn, đừng đối xử với anh như vậy, nếu còn giận anh, vậy em mắng anh, em đánh anh đều được, nhưng đừng không để ý tới anh.” Bàn tay đặt ở trên lưng Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang đưa tay sờ sờ, cảm thấy Hứa Ngôn Tâm gầy đi rất nhiều.

“Để anh xem nào, sao lại gầy đến vậy, do không thích thức ăn nơi này hay là những thứ kia không thể ăn.” Vươn tay nâng cằm Hứa Ngôn Tâm lên, bất quá Hàn Trình Quang mới vừa dùng một chút lực đã cảm thấy Hứa Ngôn Tâm kháng cự, cho nên buông tay xuống.

Hứa Ngôn Tâm không cho xem, Hàn Trình Quang cũng không buông tay, bàn tay trực tiếp sờ soạng khắp người Hứa Ngôn Tâm.

“Thật sự gầy đi rất nhiều.” Thỉnh thoảng bóp bóp eo Hứa Ngôn Tâm, lại nắn nắn đùi y. Hàn Trình Quang vừa niết vừa đau lòng thở dài.

“Tiểu Ngôn…… em thật sự không để ý tới anh.” Nhìn đỉnh đầu Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang hỏi, đồng thời trong lòng nhanh chóng suy nghĩ chuyển đối sách.

Hàn Trình Quang hỏi xong thấy Hứa Ngôn Tâm không trả lời, vì thế trong lòng nghĩ ra một chủ ý, đưa tay nhẹ nhàng đặt bên hông Hứa Ngôn Tâm, giật giật ngón tay gãi gãi eo y.

Cảm thấy thân mình Hứa Ngôn Tâm thoáng run rẩy, nhưng chỉ run lên một chút lại nhịn xuống bất động ngay.

Trước kia Hứa Ngôn Tâm sợ nhất chính là Hàn Trình Quang cù lét y, nhất là ở phần eo, Hàn Trình Quang chỉ cần gãi gãi, Hứa Ngôn Tâm đã nhột không chịu nổi.

Nhưng làm cho Hàn Trình Quang bất ngờ là, Hứa Ngôn Tâm vì không để ý tới hắn, ngay cả nhột cũng có thể cố chịu đựng.

“Tiểu Ngôn, em thật sự thật sự không để ý tới anh!” Hai tay đều vận sức chuẩn bị tổng tấn công eo Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang hỏi xong cảm thấy thân thể Hứa Ngôn Tâm nhẹ nhàng run lên một chút, nhưng vẫn không chịu nói chuyện với hắn. Vì thế, Hàn Trình Quang nheo mắt hai tay bắt đầu ra quân.

Cảm thấy bàn tay che trước mặt mình đã chuyển sang túm lấy áo mình, Hàn Trình Quang cảm thấy Hứa Ngôn Tâm nhẫn nhịn thật sự khó chịu, thế nhưng vẫn không chịu nói chuyện với hắn.

Dừng tay cù lét lại, Hàn Trình Quang lại lần một bàn tay xuống dưới bụng Hứa Ngôn Tâm.

Bàn tay vừa chạm vào chỗ đó, Hàn Trình Quang liền cảm thấy thân thể Hứa Ngôn Tâm cứng còng, bàn tay túm lấy áo mình cũng siết thật chặt.

“Tiểu Ngôn, em thật sự không định để ý tới anh sao?” Một cánh tay luồn ra sau Hứa Ngôn Tâm gắt gao giam cầm y vào trong lòng mình, ngón tay Hàn Trình Quang đặt ở bụng Hứa Ngôn Tâm bắt đầu cử động.

“Anh –” Hứa Ngôn Tâm rốt cuộc mở miệng, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Trình Quang, bên trong mắt là buồn bực và ủy khuất, trong giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.

“Tiểu Ngôn, cuối cùng em cũng để ý tới anh.” Bỏ qua cơn giận của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang bởi vì một chữ của Hứa Ngôn Tâm mà trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bàn tay cũng vội vàng rời khỏi phần bụng mẫn cảm của Hứa Ngôn Tâm chuyển thành ôm chặt lấy y.

“Tôi không để ý tới anh.” Trong lòng vốn đang có một nửa ủy khuất lập tức tất cả đều biến thành tức giận, Hứa Ngôn Tâm trừng Hàn Trình Quang, tức giận thốt ra một câu.

Thấy Hứa Ngôn Tâm thật sự giận, Hàn Trình Quang vội vàng phụ họa theo.“Đúng đúng đúng, em không để ý tới anh, em không để ý tới anh ……”

“Anh……” Giọng điệu cùa Hàn Trình Quang khiến Hứa Ngôn Tâm càng thêm tức giận, thân mình khẽ giãy dụa, muốn tránh khỏi cái ôm của Hàn Trình Quang.

“Anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi mà! Đừng giận anh.” Ôm chặt lấy Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang không để ý tới Hứa Ngôn Tâm giãy dụa, ôm Hứa Ngôn Tâm nhất quyết không buông tay.

Bị Hàn Trình Quang giam cầm giãy cách mấy cũng không thoát, Hứa Ngôn Tâm nghe được Hàn Trình Quang lại giải thích một lần nữa, động tác giãy dụa ngừng lại.“Anh không phải vẫn luôn coi tôi là một tên tâm thần sao? Vậy sao anh còn tới tìm tôi?” Giọng nói có chút thương tâm, Hứa Ngôn Tâm xoay người không hề nhìn về phía Hàn Trình Quang.

Trước đây khi Hàn Trình Quang không tới đây, trong lòng Hứa Ngôn Tâm luôn lo lắng sợ hãi, y sợ bởi vì bệnh của mình, Hàn Trình Quang sẽ chán ghét y, sẽ không thích y nữa, y sợ nghĩ đến điều này, vừa nghĩ đến trong lòng y khổ sở không thôi, y thậm chí cũng không dám đối mặt Hàn Trình Quang, nhưng khi Hàn Trình Quang thật sự đứng ở trước mặt y, lại còn giải thích với y, những khúc mắc bấy lâu trong lòng y thoáng buông lỏng, nhưng cùng lúc đó những ủy khuất, vô hạn thương tâm lại ập đến.

“Anh không coi em là…… anh vẫn luôn yêu em, anh cũng chưa từng có cảm giác căn bệnh này là trở ngại của chúng ta, anh chỉ là…… chỉ là mỗi lần nhìn thấy em kinh hoảng sợ hãi thì trong lòng lại khó chịu, anh muốn em gặp Martin cũng không phải vì anh ghét bỏ bệnh của em, mà là vì anh muốn em về sau có thể có cuộc sống tốt hơn, không chỉ vui vẻ khi ở bên cạnh anh, anh hy vọng mỗi giây mỗi phút em đều luôn vui vẻ, thoải mái.” Nhanh chóng nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang ngay lập tức hiểu rõ vì sao Hứa Ngôn Tâm không chịu gặp hắn, vội vàng giải thích.

Cắn cắn môi, Hứa Ngôn Tâm không nói gì, nhưng hốc mắt đã đỏ hoe.

Đưa tay ấn đầu Hứa Ngôn Tâm qua, Hàn Trình Quang nhìn sắc mặt Hứa Ngôn Tâm, trong lòng cũng rất thương tâm, vươn tay lau nhẹ khóe mắt Hứa Ngôn Tâm, rồi cúi đầu hôn lên môi Hứa Ngôn Tâm.

Bị Hàn Trình Quang hôn, ban đầu Hứa Ngôn Tâm còn mím chặt môi, nhưng không đến một hồi, dưới sự cố chấp bám riết không tha mút lấy mút để của Hàn Trình Quang, miệng chậm rãi hé mở.

Hứa Ngôn Tâm vừa mở miệng, Hàn Trình Quang liền đưa lưỡi vào dò xét, vội vàng quấn lấy Hứa Ngôn Tâm triền miên, đem nửa năm tưởng niệm bộc phát ra hết, hận không thể ngậm Hứa Ngôn Tâm vào trong miệng, như vậy Hứa Ngôn Tâm sẽ không rời khỏi hắn được nữa.

Nụ hôn của Hàn Trình Quang khiến trong lòng Hứa Ngôn Tâm nhức nhối nhưng cũng rất hạnh phúc, cánh tay cũng vô thức chậm rãi ôm chặt Hàn Trình Quang.

Nụ hôn kịch liệt qua đi, hô hấp của hai người đều đã có chút dồn dập, nhưng Hứa Ngôn Tâm tựa vào trong lòng Hàn Trình Quang, ánh mắt lại dường như không chống đỡ được, muốn đóng lại.

“Làm sao?” Nhìn bộ dạng của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang có chút lo lắng.

Lắc lắc đầu, cánh tay Hứa Ngôn Tâm ôm chặt lấy Hàn Trình Quang.“Em mệt……”

Không nghĩ tới Hứa Ngôn Tâm đột nhiên lại mệt mỏi, Hàn Trình Quang nhìn thần sắc Hứa Ngôn Tâm xác thực có chút mệt mỏi, liền ôm Hứa Ngôn Tâm trực tiếp nằm xuống giường.

“Trình Quang, anh đừng đi…..ở đây với em, được không?” Nằm ở trên giường, tinh thần Hứa Ngôn Tâm càng thêm bất ổn, bất quá bàn tay vẫn cứ gắt gao nắm lấy Hàn Trình Quang.

Hứa Ngôn Tâm đột nhiên mệt mỏi khiến Hàn Trình Quang cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sau khi nghe Hứa Ngôn Tâm nói, Hàn Trình Quang vội vàng vươn cánh tay ôm Hứa Ngôn Tâm.“Nơi nào anh cũng không đi, anh chỉ ở bên cạnh em.”

Lời Hàn Trình Quang nói khiến Hứa Ngôn Tâm an tâm hơn rất nhiều, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười.

“Em rất sợ anh sẽ chán ghét em rời xa em …… bởi vì bệnh của em.” Tay nắm chặt tay Hàn Trình Quang, hai mắt Hứa Ngôn Tâm khép hờ, nhưng vẫn chưa ngủ, chỉ tựa đầu vào người Hàn Trình Quang, nhẹ giọng nói.

“Sao có thể……” Nói đến đây, Hàn Trình Quang đột nhiên nhớ tới lần đó Hứa Minh Tâm hỏi hắn, trong lòng nhất thời thông suốt rất nhiều.“Em nghĩ như vậy nhất định là không biết anh đã yêu em như thế nào đâu.”

Câu thứ hai của Hàn Trình Quang hơi gợi lên hứng thú của Hứa Ngôn Tâm, vì thế Hứa Ngôn Tâm cố gắng mở to mắt nhìn về phía Hàn Trình Quang, biểu tình muốn biết.

Trong lòng buồn cười, Hàn Trình Quang dưới cặp mắt chờ đợi của Hứa Ngôn Tâm lấy tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Hứa Ngôn Tâm.

“Em không phải rất mệt à, mau ngủ đi!”

Trong lòng hơi nóng nảy, Hứa Ngôn Tâm vươn tay vô lực lắc lắc Hàn Trình Quang.“Anh nói cho em biết đi……”

“Ngủ đi! chờ em tỉnh ngủ anh sẽ nói cho em biết.” Nhìn ra Hứa Ngôn Tâm thật sự đã rất mệt, Hàn Trình Quang vươn tay ấn đầu Hứa Ngôn Tâm vào trong lòng mình, ở bên tai Hứa Ngôn Tâm nhẹ giọng nói một câu, bàn tay chậm rãi vỗ lưng Hứa Ngôn Tâm.

Sau khi bị ấn vào trong lòng mình, Hàn Trình Quang nghe được Hứa Ngôn Tâm nhỏ giọng nói thầm một câu gì đó, tiếp đến níu lấy góc áo hắn im lặng.

Cúi đầu xem xét, phát hiện Hứa Ngôn Tâm quả thực đã ngủ, Hàn Trình Quang vươn tay kéo chăn ở bên cạnh qua đắp lên mình hai người.

Hứa Ngôn Tâm thình lình có tình trạng mệt mỏi khiến Hàn Trình Quang có chút hoài nghi, hoài nghi có phải Hứa Ngôn Tâm đã uống thuốc gì hoặc là đã bị tác dụng phụ của phương pháp điều trị nào đó, lúc ở nhà Hàn Trình Quang đã tra xét rất nhiều tác dụng phụ và kết quả trị liệu của chứng bệnh tinh thần, trong đó có ghi sẽ xuất hiện hiện trạng tinh thần không tốt, mệt mỏi giống vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.