Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 47: Chương 47




Đặt bát cháo lên bàn cạnh đầu giường, Hàn Trình Quang ngồi xuống bên cạnh Hứa Ngôn Tâm, cúi người dùng cánh tay ôm chặt Hứa Ngôn Tâm.

“Ngồi máy bay lâu như vậy, em nhất định đói bụng, ăn xong rồi hãy ngủ tiếp.”

Giọng nói dịu dàng của Hàn Trình Quang khiến Hứa Ngôn Tâm cắn cắn môi, vươn tay kéo chăn xuống, do dự níu níu góc áo Hàn Trình Quang nhỏ giọng nói:“Em không muốn đi mộ địa, cũng không muốn quay lại kia.”

Trầm mặc một lúc, Hàn Trình Quang cầm tay Hứa Ngôn Tâm.“Chúng ta tạm thời không nói chuyện này, em ăn trước đã, cơm nước xong rồi nghỉ ngơi.”

Bàn tay bị Hàn Trình Quang nắm khẽ tránh ra, lúc này Hứa Ngôn Tâm dùng lực đẩy Hàn Trình Quang ra.“Anh căn bản là không đồng ý…… Em không muốn đi ra mộ, em không đi!”

Hàn Trình Quang biết lần này Hứa Ngôn Tâm thật sự giận hắn, bởi vì chưa khi nào như lần này, hắn không ngừng cự tuyệt lời khẩn cầu của Hứa Ngôn Tâm.

Đối với sự phẫn nộ của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang chỉ im lặng, đợi Hứa Ngôn Tâm bùng nổ xong, tiếp tục bưng cháo nóng qua đưa đến trước mặt Hứa Ngôn Tâm.

“Tiểu Ngôn –”

Đồ ăn đưa đến trước mắt, Hứa Ngôn Tâm ngay cả liếc nhìn cũng không thèm, trực tiếp quay đầu hất tay Hàn Trình Quang đi, cho đến khi nghe được tiếng bát cháo rơi xuống đất vỡ vụn, Hứa Ngôn Tâm mới hoảng sợ quay đầu nhìn.

Cháo văng đầy người Hàn Trình Quang, bát cháo cũng lăn trên mặt đất vỡ thành mấy mảnh.

Trong lòng khẩn trương, Hứa Ngôn Tâm theo bản năng muốn đi xem Hàn Trình Quang, nhưng trên đường lại ngập ngừng không tiếp tục, cắn cắn môi rồi kéo chăn trùm kín đầu lại.

Hứa Ngôn Tâm ủ mình trong chăn, vẫn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên cạnh, y cảm thấy Hàn Trình Quang đứng dậy khỏi giường, lại nghe đến tiếng chổi quét những mảnh vỡ, sau đó là tiếng bước chân rời đi.

Túm chặt chăn, Hứa Ngôn Tâm nghe thấy chung quanh chỉ còn một mảnh yên tĩnh, hơn nửa ngày cũng không có tiếng Hàn Trình Quang đi vào, trong lòng nhất thời có chút thấp thỏm nôn nóng, muốn kéo chăn xuống xem xem bên ngoài, nhưng sự bức bối nghẹn ở trong lòng khiến y không hành động.

Không biết đợi bao lâu, Hứa Ngôn Tâm rốt cuộc đã nghe thấy tiếng bước chân, vừa muốn buông lỏng một hơi, lại bởi vì tiếng bước chân đó mà sựng người.

“Tiểu Ngôn……”

Tiếng Hứa Minh Tâm lo lắng khiến lòng Hứa Ngôn Tâm nhất thời trở nên nặng nề, tiếp đó chăn bị kéo ra, Hứa Ngôn Tâm nhìn thấy cũng chỉ có mỗi mình Hứa Minh Tâm.

Ánh mắt nhịn không được lại nhìn ra đằng sau Hứa Minh Tâm, bàn tay túm chăn của Hứa Ngôn Tâm càng ngày càng thêm siết chặt.

“Em còn chưa ăn cơm, anh mang tới món cháo hải sản mà em thích nhất nè.”

Ở trong phòng khách, Hàn Trình Quang dựa vào sô pha, lỗ tai nghe ngóng tình hình bên trong, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.

“Tiểu Ngôn, là Hàn Trình Quang chọc giận em à? Nếu cậu ta chọc giận em, ngay bây giờ anh sẽ giúp em giáo huấn cậu ta!”

Tiếng Hứa Minh Tâm nói truyền vào tai, khiến Hàn Trình Quang nghe được nhất thời bĩu môi, tốt rồi, người xấu hắn đảm đương, Hứa Minh Tâm đóng vai người tốt.

Nghe cả buổi, Hàn Trình Quang cũng chỉ nghe được một mình Hứa Minh Tâm không ngừng nói, Hứa Ngôn Tâm ngược lại chưa nói được mấy câu, vì thế không hóng nữa, thở dài nằm nghiêng người ở trên sô pha.

Đợi đến Hứa Minh Tâm đi ra thời điểm, Hàn Trình Quang mới nhanh chóng từ trên sô pha thẳng đứng dậy, quay đầu nhìn đến cửa phòng ngủ bị quan thượng, lúc này mới nhỏ giọng hỏi Hứa Minh Tâm.“Tiểu ngôn ăn cơm sao?”

Nhíu mày, Hứa Minh Tâm đặt cái bát không lên trên bàn.

“Vậy là tốt rồi…… Em thấy mấy ngày nay anh ở lại đây đi! Em sợ em vừa xuất hiện, Tiểu Ngôn lại giận dỗi.”

Nhìn bộ dạng uể oải của Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm thầm vui thích ở trong lòng, dĩ vãng anh luôn phải hứng chịu cảm giác này, cuối cùng cũng có thể cho Hàn Trình Quang thể nghiệm một chút thống khổ mà anh từng trải.

“Vậy tôi ở đây cho tới cuối tuần?”

“Vâng, mấy ngày này em sẽ tận lực không xuất hiện ở trước mặt Tiểu Ngôn, miễn cho em ấy nhìn thấy em lại giận, Tiểu Ngôn lần này đã cầu xin em mấy lần, em lại không đáp ứng, em sợ vừa thấy em, em ấy lại muốn nói không đi.”

“Giống như cậu nói, vậy nếu Tiểu Ngôn nói với tôi rằng nó không muốn đi, tôi phải trả lời như thế nào?”

Giương mắt liếc nhìn Hứa Minh Tâm, Hàn Trình Quang rầu rĩ nói:“Loại chuyện trọng đại này, Tiểu Ngôn sao lại đi cầu xin anh, em ấy với anh cũng không phải thật sự……” Đang nói, Hàn Trình Quang đột nhiên cảm thấy lạnh run, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Hứa Minh Tâm, cuối cùng một chữa ‘Thân’ cũng không dám nói ra, cười ngượng ngùng rồi ngậm miệng ngay.

“Vậy mấy ngày này tôi ngủ ở đâu?” Híp mắt nguy hiểm nhìn Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm âm trầm hỏi.

“Ngài…… Hắc hắc, ngài ngủ sô pha.”

“Sô pha nếu là của tôi, vậy hiện tại vì sao cậu còn ngồi ở đó?”

“Ách…… anh hai, mời!” Vội vàng đứng dậy đem sô pha tặng cho Hứa Minh Tâm, Hàn Trình Quang quay đầu tuần tra khắp cái ổ nho nhỏ của mình.

Hứa Ngôn Tâm ngủ trong phòng ngủ, Hứa Minh Tâm ngủ ở trên sô pha, vậy hắn thì sao?

…………

Ngủ một giấc sau khi Hứa Ngôn Tâm tỉnh dậy ngay lập tức đứng lên, sau đó đứng ở trước cửa trầm tư một hồi, mới xoay mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng khách không có một bóng người, chỉ có tiếng động từ trong phòng bếp truyền đến, sau khi Hứa Ngôn Tâm nghe được tiếng trong phòng bếp, trái tim đang lơ lửng rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, cố ý nhẹ nhàng chầm chậm đi qua, nhưng khi nhìn thấy người ở trong phòng bếp, triệt để sững sờ ở tại chỗ.

“Tiểu Ngôn, em tỉnh rồi à …… anh hầm canh xương em thích uống nhất, lập tức xong ngay đây.” Trên người đeo tạp dề, Hứa Minh Tâm lòng tràn đầy sung sướng nói với Hứa Ngôn Tâm đứng ở chỗ kia. Cuối cùng, hai anh em bọn họ cũng đã có thể bồi dưỡng một chút cảm tình.

Đột nhiên, đứng ở trước phòng bếp Hứa Ngôn Tâm nhanh chóng xoay người chạy đi.

Hứa Ngôn Tâm đầu tiên là vội vàng đi vào phòng ngủ, tìm khắp chung quanh phòng ngủ, sắc mặt cũng càng ngày càng bối rối, nôn nóng, cho đến khi tìm thấy máy tính của Hàn Trình Quang, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra.

Ôm chặt máy tính của Hàn Trình Quang vào trong ngực, Hứa Ngôn Tâm cắn môi dưới. Nếu máy tính còn ở đây, Hàn Trình Quang sẽ không thật sự bỏ đi.

Giấu kĩ máy tính trong phòng ngủ, Hứa Ngôn Tâm lại đi vào phòng tắm, trong phòng tắm bàn chải, khăn mặt của Hàn Trình Quang cũng đều còn đó.

Bên kia Hứa Minh Tâm đang đắm chìm trong tưởng tượng một cuộc bồi dưỡng tình cảm anh em thắm thiết, nên không có chú ý tới một loạt động tác của Hứa Ngôn Tâm, cho đến khi canh hầm xong mới múc một chén đi tìm Hứa Ngôn Tâm.

Lúc Hứa Minh Tâm tìm đến Hứa Ngôn Tâm, liền nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm đứng ở trong phòng tắm cầm bàn chải phát ngốc.

“Tiểu Ngôn, lại đây ăn canh.”

Cúi thấp đầu, nửa ngày Hứa Ngôn Tâm mới ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Minh Tâm.“Anh hai, Trình Quang anh ấy đi đâu, phải chăng……” Phải chăng anh ấy giận em. Một câu cuối cùng, Hứa Ngôn Tâm chịu đựng không hỏi ra.

“Em không cần lo cho Hàn Trình Quang, vừa lúc nãy một bạn học tìm cậu ta, cậu ta đi gặp bạn rồi.” Khoát khoát tay, Hứa Minh Tâm bày ra bộ dạng không cần để ý tới, nói xong kéo Hứa Ngôn Tâm ra khỏi phòng tắm.

Tránh đi tay Hứa Minh Tâm, Hứa Ngôn Tâm yên lặng đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, đợi cho Hứa Minh Tâm đưa bát qua, tiếp nhận rồi không nói một lời uống.

Hứa Ngôn Tâm thực nghe lời uống canh mình nấu, khiến Hứa Minh Tâm cao hứng vô cùng, nhưng Hứa Ngôn Tâm vừa uống xong đã trực tiếp trở lại phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ đầu tiên Hứa Ngôn Tâm moi máy tính của Hàn Trình Quang ra, sau đó ôm vào trong ngực nằm ở trên giường.

…………

Thế nhưng, Hàn Trình Quang đến cùng đang ở đâu?– Đáp án là, kì thật lời Hứa Minh Tâm nói là thật.

Lúc giữa trưa, Hàn Trình Quang đang rầu rĩ không biết mình nên ngủ ở chỗ nào, thì có một thằng bạn thân từng sống chung ký túc xá hồi đại học gọi điện thoại cho hắn.

Lại nói tiếp, suốt một năm trời, Hàn Trình Quang cơ hồ không có liên lạc với bất kì thằng bạn học nào, mỗi ngày đều vòng qua vòng lại xung quanh Hứa Ngôn Tâm, lo lắng bệnh tình của Hứa Ngôn Tâm, lo lắng cảm xúc của Hứa Ngôn Tâm, thế cho nên mối quan hệ bạn bè cũng dần dần trở nên nhạt.

Lần này gọi điện thoại cho Hàn Trình Quang là đứa bạn thân nhất của Hàn Trình Quang hồi đại học, cũng là một trong số những người từng cùng hắn trở thành hacker, tên gọi thân mật là Tiểu Hổ Tử, tên thật là Hồ Vĩ.

Bởi vì Hàn Trình Quang cơ hồ mất tích một năm, có một lần bạn bè tụ hội lại mọi người mới giật mình phát hiện đội trưởng đại nhân ưu tú nhất của mình lại không thấy mặt mũi đâu, vì thế một đám người bắt đầu kế hoạch tìm kiếm đội trưởng, đáng tiếc lúc ấy Hàn Trình Quang đi New Zealand, cho nên tìm hồi lâu cũng chưa ai tìm ra, dần dần cũng chỉ còn có mỗi Tiểu Hổ Tử bám riết không tha tìm kiếm. Lần này sau khi Hàn Trình Quang trở về, Tiểu Hổ Tử lại thử gọi điện thoại một lần, không ngờ lại được.

Gọi được cho Hàn Trình Quang, Tiểu Hổ Tử đầu tiên là ABCXYZ mắng to một trận, sau đó nói thẳng một địa chỉ bảo Hàn Trình Quang tới, sau lại nhanh chóng liên lạc từng đứa bạn học.

Cho nên khi Hàn Trình Quang tới nơi, trong phòng đã ngồi đầy một vòng người, hơn nữa một nửa quần chúng dùng ánh mắt chờ mong, một nửa quần chúng dùng ánh mắt kích động, một quần chúng — Hồ Vĩ, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn.

“Chào mọi người, đã lâu không gặp — oái!” Hàn Trình Quang một câu còn chưa nói xong, Tiểu Hổ Tử đang rất kích động trực tiếp nhào tới ôm vật lấy hắn, quần chúng phía sau hô to một tiếng đội trưởng, tất cả đều tràn tới, nháy mắt đè Hàn Trình Quang xuống sàn.

Được nâng dậy rồi tu một chai nước Hàn Trình Quang mới thở nổi, mở mắt ra nhìn về phía mọi người chung quanh đang vây quanh mình.

“Đội trưởng, một năm nay cậu chết ở đâu vậy, là ai nói tốt nghiệp rồi ít nhất một năm họp mặt một lần, là ai nói sau một năm mình sẽ là nhân vật cấp cao của công ty xx, là ai nói muốn lãnh đạo chúng tôi mở ra một thời đại tin học mới, thời đại thuộc về ban yy chúng ta!!!”

Che lỗ tai lại, Hàn Trình Quang đợi cho âm thanh kia biến mất mới lấy tay lau mặt một lượt.

“Tiểu Hổ Tử, cậu còn chưa xem lại cậu nha, cái bệnh nói chuyện rỉ nước này sao còn chưa chịu đi chữa.”

“Đội trưởng, tôi muốn cùng cậu đồng quy vu tận –”

Dùng chân đá bay kẻ đang nhào tới, Hàn Trình Quang nhân cơ hội chào hỏi mọi người xung quanh, hơn nữa còn thu được vài danh thiếp khá có tiếng.

“Đội trưởng, hiện tại cậu đang làm cái gì, lần này vì tìm cậu, chúng tôi cơ hồ đều đã lật tung thành phố này lên, còn nữa, Lý Huy đi tới công ty xx, bọn họ nói không có cậu, lúc ấy cậu chính là người duy nhất trong hệ chúng ta được nhận vào đó làm mà.”

Gãi gãi đầu, Hàn Trình Quang ngượng ngùng cười cười.“Một năm trước tôi đã không còn làm ở đó!”

“Vì sao — đội trưởng, cậu rõ ràng là kiêu ngạo của hệ chúng ta, sinh viên duy nhất được công ty xx nhận vào, vì sao lại nghỉ.” Nghe Hàn Trình Quang nói, vốn chuẩn bị tiếp tục nhào tới Hồ Vĩ ngừng động tác lại, khó tin hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.