Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 8: Chương 8




Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, Hàn Trình Quang nghe tiếng động trong phòng ngủ cùng với tiếng hét thất thanh của Hứa Ngôn Tâm, trong lòng co rút.

Ngồi ở bên kia Hứa Minh Tâm cũng đồng dạng nhíu mày, trong lòng tựa hồ cũng không mấy dễ chịu.“Anh Hàn yên tâm, mọi tổn thất tôi sẽ toàn quyền phụ trách.”

“Khốn kiếp!!!” Hắn căn bản không thèm để ý đến mấy thứ đó.

“Trình Quang, Trình Quang cứu tôi!!! các người buông tôi ra, buông tôi ra!” Đột nhiên, bên trong vang lên tiếng gào thét sợ hãi đến cực điểm của Hứa Ngôn Tâm, không ngừng kêu tên Hàn Trình Quang, nhưng sau những tiếng kêu sợ hãi ấy, giọng Hứa Ngôn Tâm đột nhiên nhỏ dần, chỉ có thể vô lực thều thào.

“Đáng giận, tôi sẽ vẫn chăm sóc em ấy, công việc chứ gì, tôi bỏ, tôi chẳng những sẽ chăm sóc em ấy, tôi còn sẽ chăm sóc cả đời!!!” cuối cùng chịu đựng không nổi nữa, Hàn Trình Quang trực tiếp đứng lên nhìn Hứa Minh Tâm rống giận một câu, xoay người liền chạy vào phòng ngủ.

Vọt vào phòng Hàn Trình Quang liếc mắt liền nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm đang nằm trên mặt đất, ba người kia hai người đè Hứa Ngôn Tâm lại, trên người y quấn mảnh vải, mà cái người nước ngoài kia đang cầm trong tay kim tiêm, xem ra vừa tiêm gì đó cho Hứa Ngôn Tâm.

Hứa Ngôn Tâm vô lực nằm trên mặt đất, miệng còn thì thào hô, hẳn là thuốc đã phát huy tác dụng nhưng chưa nghiêm trọng lắm, ngay khi nhìn thấy Hàn Trình Quang tiến vào, nước mắt từ khóe mắt Hứa Ngôn Tâm từng chút một trượt dài xuống, hé môi bắt đầu kêu tên Hàn Trình Quang, khiến trái tim Hàn Trình Quang quặn đau.

Trực tiếp tiến đến đẩy hai người kia sang một bên, Hàn Trình Quang trực tiếp ôm Hứa Ngôn Tâm từ dưới đất lên, lột bỏ mảnh vải trên người Hứa Ngôn Tâm, dùng lực đem Hứa Ngôn Tâm ôm vào trong ngực.

“Trình Quang…… Cứu tôi, không, không để, bọn họ, bắt, tôi.” Mấy chữ cuối cùng thốt ra một cách khó khăn, Hứa Ngôn Tâm trợn mắt, hiển nhiên đang cố chống cự lại thuốc, hơn nữa sau khi được Hàn Trình Quang ôm vào lòng, càng cố sức vươn cánh tay ra ôm lại Hàn Trình Quang,bàn tay siết chặt góc áo của hắn.

“Sẽ không, tôi sẽ không để cho bọn họ mang em đi, không phải sợ, không phải sợ.” Trong lòng đau nhức, Hàn Trình Quang gắt gao ôm Hứa Ngôn Tâm.

Nghe được Hàn Trình Quang cam đoan, Hứa Ngôn Tâm tựa hồ yên tâm không ít, rốt cuộc không chống lại được thuốc ngất đi.

Hứa Minh Tâm trầm mặc nhìn cảnh tượng này, khi hai vệ sĩ muốn tiến lên thì khoát tay, mà người ngoại quốc kia khi nhìn cảnh này thì mắt sáng rực lên một chút.

“Có nghe hay không, em ấy không muốn trở về với anh, tôi cũng sẽ không cho các người dẫn em ấy đi.” Đôi mắt có chút đỏ lên, Hàn Trình Quang quay đầu hung hăng trừng Hứa Minh Tâm.

Hứa Ngôn Tâm sau khi mê man vẫn ôm eo Hàn Trình Quang, bàn tay cũng siết chặt áo Hàn Trình Quang, Hàn Trình Quang cũng không dời người, mà là dùng lực ôm Hứa Ngôn Tâm từ mặt đất chuyển lên giường, sau đó nằm vào một bên kéo chăn đắp hai người lại, vươn tay che chở Hứa Ngôn Tâm.

Về phần Hứa Minh Tâm cùng với ba người kia, Hàn Trình Quang không quản, bất quá hắn lại nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu nhìn chỉ thấy mấy người kia rời đi.

Bị tiêm thuốc, Hứa Ngôn Tâm ngủ thẳng một giấc đến ba giờ nửa đêm mới tỉnh lại, lúc mới tỉnh còn có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh liền nhớ tới cảnh tượng trước lúc hôn mê, thân thể bất giác run rẩy, siết chặt lấy cánh tay Hàn Trình Quang.

Thấy Hứa Ngôn Tâm bị dọa đến vậy, Hàn Trình Quang nhất thời đau lòng không thôi, vươn tay vỗ về lưng Hứa Ngôn Tâm, không ngừng trấn an.

“Bọn họ đi.” Hứa Ngôn Tâm đem đầu chôn vào ngực Hàn Trình Quang, hơn nữa còn dùng chăn đắp đầu.

“Đi, đều đi.”

“Anh ta, bọn họ muốn bắt tôi.”

“Sẽ không, có tôi ở đây tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ bắt em đi, đừng lo lắng, được không?”

“…… Ừm, vậy anh đừng rời khỏi tôi.”

“Sẽ không, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi em.” Nói ra những lời này, trong mắt Hàn Trình Quang hiện lên tia kiên định. Lấy tay nâng đầu Hứa Ngôn Tâm lên, Hàn Trình Quang nhìn thấy nỗi sợ trong mắt Hứa Ngôn Tâm, vươn tay sờ sờ đầu Hứa Ngôn Tâm, đồng thời hôn lên trán y.

Nụ hôn của Hàn Trình Quang vừa đặt xuống, liền cảm thấy Hứa Ngôn Tâm càng thêm siết chặt cánh tay hắn lại.

“Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?” Ngày hôm qua mệt mỏi suốt một buổi chiều, Hứa Ngôn Tâm liền ngủ thẳng đến hiện tại, Hàn Trình Quang đoán Hứa Ngôn Tâm nhất định rất đói bụng, hơn nữa không chỉ Hứa Ngôn Tâm, ngay cả hắn cũng đặc biệt đói…… Đúng rồi, canh xương của hắn, còn có cơm, phỏng chừng đều tan tành, phòng bếp chắc không cháy rụi luôn rồi đó chứ!

Nghĩ đến đây, Hàn Trình Quang nhất thời không nằm nổi nữa, ngồi dậy muốn đi xem, mà Hứa Ngôn Tâm cũng vội vàng vươn tay bắt lấy Hàn Trình Quang

Nhưng bị trúng thuốc, lúc này tuy rằng thuốc đã tan, nhưng thâ thể Hứa Ngôn Tâm vẫn như nhũn ra, vừa đứng dậy liền lung lay, Hàn Trình Quang nhìn mà khẩn trương.

“Tôi đi xuống phòng bếp xem thử, em cứ nằm ở trên giường.”

“Không.” Vô cùng kiên quyết cự tuyệt Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm nắm chặt áo hắn lại.

Phỏng chừng trải qua chuyện vừa rồi Hứa Ngôn Tâm vẫn đang ở trong tâm trạng thiếu an toàn cực độ, Hàn Trình Quang cũng không khuyên nữa, mà chỉ ôm Hứa Ngôn Tâm khiến Hứa Ngôn Tâm tựa vào trong lòng hắn, cơ hồ nửa ôm nửa kéo Hứa Ngôn Tâm cùng đi vào phòng bếp.

Sau khi đến phòng bếp, điều khiến Hàn Trình Quang không nghĩ tới là, nồi cơm với nồi canh xương đã được tắt lửa từ bao giờ. Nghĩ nghĩ Hàn Trình Quang liền biết tuyệt đối là Hứa Minh Tâm làm, trong lúc nhất thời có chút cảm thán trong lòng, không thể không nói Hứa Minh Tâm kỳ thật là một người rất tốt, cũng rất biết suy nghĩ cho Hứa Ngôn Tâm, cũng không phải cái dạng người mà Hứa Ngôn Tâm nói muốn hại y.

Một lần nữa bật bếp lên, Hàn Trình Quang đỡ Hứa Ngôn Tâm ngồi lên sô pha, hơn nữa bước nhanh đến phòng ngủ lấy một tấm thảm ra đắp lên người Hứa Ngôn Tâm.

“Tôi đi nấu cơm, em ngồi nơi đây chờ…… Yên tâm, không có việc gì, đừng sợ.” Ôm ôm Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang lại hôn một chút lên mặt y, chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm do dự gật đầu, sau đó Hàn Trình Quang đi vào phòng bếp nấu cơm, Hứa Ngôn Tâm tựa vào sô pha nhìn Hàn Trình Quang.

Làm đồ ăn xong, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm ngồi vào trước bàn cơm, nhìn cánh tay Hứa Ngôn Tâm có chút vô lực, trực tiếp một tay ôm Hứa Ngôn Tâm, một tay còn lại bắt đầu đút Hứa Ngôn Tâm ăn cơm, mà Hứa Ngôn Tâm cũng ngoan ngoãn dựa vào Hàn Trình Quang để cho Hàn Trình Quang đút.

Ăn cơm xong thì canh xương cũng hầm xong, Hàn Trình Quang múc một chén đút Hứa Ngôn Tâm uống trước, đợi Hứa Ngôn Tâm uống xong hắn cũng uống một chén.

Cơm nước xong, Hàn Trình Quang lại ôm Hứa Ngôn Tâm đi đến phòng tắm, lần này Hứa Ngôn Tâm cả người vô lực, Hàn Trình Quang liền tự mình ra tay tắm cho Hứa Ngôn Tâm, tuy rằng trong quá trình tắm Hàn Trình Quang có chút mặt đỏ tim đập, bất quá bởi vì quá mức đau lòng nên Hàn Trình Quang không làm ra hành vi khác người nào hết, cẩn thận tắm cho Hứa Ngôn Tâm xong rồi mặc áo ngủ vào cho y.

Vốn muốn để Hứa Ngôn Tâm nằm ở trong phòng đợi mình, nhưng ám ảnh việc thiếu chút nữa bị bắt tại phòng khiến cho Hứa Ngôn Tâm kiên quyết không chịu một mình chờ ở trong phòng. Cho nên Hàn Trình Quang đành phải kéo ghế dựa vào phòng tắm, để Hứa Ngôn Tâm ngồi đó — nhìn hắn tắm rửa [–] =))))

Hai người đều tắm rửa sạch sẽ, thời gian đã điểm sáu giờ sáng, Hàn Trình Quang cùng Hứa Ngôn Tâm lại nằm trên giường, chuẩn bị ngủ thêm một chút.

Nằm ở trên giường, Hàn Trình Quang vốn lo lắng Hứa Ngôn Tâm sẽ ngủ không được, ai ngờ vừa Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực còn chưa tới mười phút, Hứa Ngôn Tâm đã ngủ, Hàn Trình Quang phỏng chừng có liên quan tới mũi thuốc kia.

Hứa Ngôn Tâm ngủ Hàn Trình Quang lại không ngủ được, trong đầu loạn cào cào, đang muốn suy ngẫm lại thì di động rung, Hàn Trình Quang cầm di động lên nhìn – có tin nhắn, mở ra đọc xong mặt liền đen ngòm.

“Anh Hàn, tôi muốn gặp anh nói chuyện lại — Hứa Minh Tâm.”

Nói, nói cái đầu anh chứ nói, đen mặt, Hàn Trình Quang đầu tiên là nhìn Hứa Ngôn Tâm, thấy Hứa Ngôn Tâm ngủ say sưa, lúc này mới trả lời tin nhắn, đương nhiên hắn không dám nói cái câu trong lòng muốn nói, chỉ đơn giản nhắn một câu — không nói chuyện.

“Anh Hàn chắc sẽ không quên, Tiểu Ngôn là em trai tôi.”

Nghiến răng, Hàn Trình Quang nhìn thấy tin nhắn này chỉ đành câm nín, chính xác, Hứa Ngôn Tâm là em trai Hứa Minh Tâm, hơn nữa cái cách Hứa Minh Tâm đối xử với Hứa Ngôn Tâm, cũng rất chi là tạm ổn [……].

“Vậy thì qua vài ngày đi! ngày hôm qua các anh dọa em ấy, hiện tại tôi không có cách nào gặp mặt anh.”

“Được, chờ anh Hàn có cơ hội nhớ báo tôi biết.”

Ném điện thoại di động lên bàn, Hàn Trình Quang trừng chiếc di động, vươn tay kéo Hứa Ngôn Tâm vào trong lòng ôm ôm, cũng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Lại qua một ngày, quả thật giống với những gì Hứa Minh Tâm nói, công ty của Hàn Trình Quang gọi điện thoại tới, vừa nghe thấy Hàn Trình Quang vẫn không thể đi làm, ngữ khí của đối phương liền lạnh xuống, trực tiếp phán một câu, bảo Hàn Trình Quang rảnh rỗi thì tới thu dọn đồ đạc.

Ai thán một tiếng, Hàn Trình Quang buông điện thoại, nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm nghi hoặc nhìn qua, nhất thời đầy bụng ủy khuất ôm chầm lấy eo Hứa Ngôn Tâm.

“Tiểu Ngôn, cho tôi hôn một chút.”

Ngữ khí Hàn Trình Quang có chút làm nũng, bộ dạng cầu an ủi, nói xong chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm chau mày nhìn hắn.

“Anh không vui sao?”

“Đúng vậy, tôi không vui, bất quá chỉ cần em để tôi hôn một chút tôi sẽ vui vẻ ngay.”

Hứa Ngôn Tâm sửng sốt một hồi, sau đó rũ mi cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhưng một lần nữa ngước đầu nhìn Hàn Trình Quang rồi đưa mặt qua.

Cảm thấy vui vẻ tột cùng, Hàn Trình Quang trực tiếp nghiêng người, thậm chí còn đè Hứa Ngôn Tâm lên sô pha, nâng mặt Hứa Ngôn Tâm lên hôn hơn mười phát, lúc này cho dù bị đem đi chiên xù hay là hầm xương, Hàn Trình Quang cũng sung sướng mà chết.

Buổi tối Hàn Trình Quang nhận được tin nhắn của Hứa Minh Tâm. Hứa Minh Tâm trực tiếp báo tin:“Anh Hàn hôm nay bị sa thải.” =))

Bĩu môi, Hàn Trình Quang ném điện thoại qua một bên, ôm Hứa Ngôn Tâm, trong lòng vô cùng mĩ mãn, sa thải thì sa thải, hôm nay Hứa Ngôn Tâm chủ động [?]cho hắn hôn, cho dù bị sa thải một vạn lần hắn đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Kỳ thật Hàn Trình Quang cũng hiểu được phải gặp Hứa Minh Tâm một lần, nhưng thật bất hạnh vì không tìm được cơ hội, từ giữa trưa hôm đó thiếu chút nữa bị người của Hứa Minh Tâm bắt về, Hứa Ngôn Tâm lại khẩn trương hồi lâu, thậm chí giữa trưa cũng không ngủ, đi vào trong phòng đều phải đi cùng Hàn Trình Quang. Hơn nữa khiến Hàn Trình Quang xấu hổ đỏ mặt mà câm nín, chính là ngay cả đi WC hắn cũng phải đứng ở bên ngoài chờ Hứa Ngôn Tâm, hoặc là bị Hứa Ngôn Tâm chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.