- Ngươi … ngươi muốn làm gì!!!
Lão già bị Kháo Sơn Lão Tổ khống chế thần thức, giờ phút này run rẩy thân thể, chỉ vào Mạnh Hạo, gần như muốn phun ra máu tươi.
Mà ở trong hành cung, Kháo Sơn Lão Tổ lại nổi trận lôi đình, đứng dậy chửi ầm lên, phẫn nộ ngập trời, gần như là phát cuồng trong hành cung.
- Tên khốn khiếp, ngươi ngươi ngươi … ngươi không có tiền thì tới làm giề!
- Ngươi không có tiền, còn muốn nhiều đồ như vậy. Chết tiệt, ngươi không có tiền? Lão Tổ ta vừa mới cho ngươi ba vạn linh thạch. Ba vạn a, đó là ba vạn linh thạch!! Đều là do Lão Tổ ta ăn mặc tiết kiệm, từ trong kẽ răng tiết kiệm ra!!
Kháo Sơn Lão Tổ đau lòng a. Năm đó, Mạnh Hạo vì lão xông pha khói lửa, dẫn mọi người trong Triệu quốc tới, cuối cùng giúp lão thoát khốn mà ra. Lúc ấy, lão mừng rỡ, cũng chỉ ban cho Mạnh Hạo một khối linh thạch hạ phẩm. Có thể thấy được, lão sớm keo kiệt như mạng.
- Còn có cửa hàng này, từng cái vật phẩm trong này, đều là của Lão Tổ ta a. Ngươi không có tiền còn muốn mua toàn bộ, thật quá đáng!!
Khi Kháo Sơn Lão Tổ ở trong này rống giận, Cổ Ất Đinh Tam Vũ đứng một bên, hé miệng cười, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, thế nhưng trong đôi mắt giảo hoạt cũng mang theo vẻ đắc ý.
- Lão rùa đen này là tìm đường chết a. Mạnh Hạo năm đó, đã lừa được mọi người Triệu quốc tới, đến bây giờ vẫn còn có vài người nhớ rõ chuyện năm đó. Lão rùa đen này vì sao phải đối nghịch với Mạnh Hạo chứ?
- Đây thật sự là tìm đường chết …
Thiếu nữ rất là đồng tình, đưa mắt nhìn Kháo Sơn Lão Tổ.
- Tuy nhiên, cũng không thể trách lão rùa đen. Lão lớn tuổi, đầu dùng không tốt, hay có lẽ lúc nhỏ bị người ta đánh đầu?
Thiếu nữ cực lực tưởng tượng chuyện lạ, thông qua chuyện cũ những năm gần đây, không khỏi càng thêm đồng tình với Kháo Sơn Lão Tổ.
Một cảnh tượng trong hành cung, Mạnh Hạo nhìn không thấy, cũng không biết. Giờ phút này, hắn đang nhìn bộ dạng lão già trước mắt, lộ ra vẻ mặt băn khoăn.
- Như vậy đi, ta ở trong này, làm công cho các ngươi, thế nào? Ta tin tưởng, chỉ vài thập niên, ta có thể giúp các ngươi kiếm lại số tiền này. Mà … ta luyện đan rất tốt.
Mạnh Hạo hơi ngượng ngùng mở miệng.
Lão già do Kháo Sơn Lão Tổ hóa thành, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hô hấp càng thêm dồn dập, đỉnh đầu bắt đầu bốc khói … trong tâm thần lão như hóa thành hai người, một đang khuyên, một đang nổi giận, hòa thành một khối.
- Lão Tổ ta liều mạng với hắn!
- Không được a, ta cũng đã bỏ ra nhiều như vậy, ta cũng đã thành công hơn phân nửa, sắp sửa đã thành công hoàn toàn, ta phải nhẫn! Tiếp tục nhịn xuống, là có thể nhìn thấy hy vọng!
- Ánh mắt trời cuối cùng sau phong vân!!
Khi Kháo Sơn Lão Tổ đang rối rắm, Mạnh Hạo vội ho một tiếng.
- Nếu không, ta không mua nữa, ta đi xem những cửa hàng khác trong thành này một chút, tranh thủ trong một năm đi hết, sau đó lại đi hai thành trì khác xem …
Những lời này của Mạnh Hạo, đối với Kháo Sơn Lão Tổ mà nói, giống như đòn sát thủ.
- Ngươi có bao nhiêu tiền!
Lão cắn răng, từng chữ từng chữ mở miệng.
- Trong túi trữ vật của ta chỉ có 5000 linh thạch.
Mạnh Hạo đỏ mặt lên.
- Ngươi …
Kháo Sơn Lão Tổ suýt chút nữa hô lên việc, ngươi vừa mới được cho không ba vạn linh thạch. Giờ phút này, lão áp chế nội tâm cả nửa ngày, dường như toàn bộ tâm thần đều bị xuyên thấu, máu cũng nhỏ hết …
- Ha ha …
Kháo Sơn Lão Tổ cắn răng, nhưng vì mục tiêu, lão chấp nhất, lựa chọn tiếp tục nhịn xuống, giờ phút này sợ Mạnh Hạo nhìn ra manh mối, liền cố nén mà cười ra tiếng.
- Ngươi … rất may mắn !! Hôm nay là … bổn điếm khai trương đại cát, bán … đại hạ giá, 5000 linh thạch, toàn bộ mua mang về!
Hai mắt Mạnh Hạo tỏa sang, khẩn trương lấy ra 5000 linh thạch, đặt trước mặt lão già, rồi thu tất cả pháp bảo vào trong túi trữ vật, mang theo mỉm cười và cảm thán, than nhẹ một tiếng.
- Người Thánh Đảo, nhất là Tiêu Dao Tông, đều là người tốt a.
Hắn nói xong, xoay người, rất nhanh rời đi, thân thể nhoáng một cái, trực tiếp bay ra khỏi thành, trong khoảnh khắc đi về phương xa.
Cảnh tượng này được Kháo Sơn Lão Tổ nhìn thấy, rốt cục khiến tâm linh bị tổn thương nghiêm trọng của lão, dễ chịu hơn một chút.
- Đi là tốt rồi, đi rồi … là tốt rồi!
Kháo Sơn Lão Tổ cắn răng nói.
- Tên khốn khiếp, Lão Tổ ta đời này cũng không muốn gặp lại ngươi nữa!
Kháo Sơn Lão Tổ dần dần bình phục nỗi lòng, lão không thể đi nghĩ tới linh thạch, không thể đi nghĩ tới pháp bảo. Bằng không, lão lo lắng, bản thân sẽ không chịu nổi, trực tiếp bùng nổ.
Nhưng tại khi lão thật vất vả bình phục, Mạnh Hạo ở giữa không trung, bỗng nhiên lại dừng một chút, khi cúi đầu, dưới chân hắn, xuất hiện thành trì thứ hai.
Đưa mắt nhìn thành trì này, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra tươi cười.
Hôm nay là nửa đêm, nhưng trong thành trì vẫn đèn đuốc sáng ngời, cửa hàng cũng không đóng cửa, cực kỳ náo nhiệt. Khi nhìn xuống, thành trì trong đêm, như một viên minh châu, tản mát ra hào quang lóa mắt.
- …
Kháo Sơn Lão Tổ đứng tại chỗ, cái trán nổi lên gân xanh.
Nhất là khi lão nhìn thấy bóng dáng Mạnh Hạo, không ngờ lại vô sỉ đến cực điểm lao xuống, Kháo Sơn Lão Tổ rốt cuộc không thể chịu đựng, bạo phát.
- Thật là quá đáng, quá vô sỉ rồi!
Lão hét lớn một tiếng, hành cung đất rung núi chuyển. Kháo Sơn Lão Tổ nâng tay phải lên, vung mạnh về phía trước, thần trí của lão nháy mắt chia làm vô số, trực tiếp giáng lâm thành trì này, dung nhập vào trong từng cửa hàng trong đó.
Không đợi Mạnh Hạo giáng xuống, chỉ trong chớp mắt, tất cả cửa hàng trong thành trì này, dùng tốc độ nhanh nhất, đồng loạt đóng cửa, cũng trong khoảnh khắc tắt hết đèn.
Giờ phút này vốn là nửa đêm, thành trì vốn là đèn đuốc sáng trưng, tại trong nháy mắt này lại tối đen một mảnh, khiến cho tất cả mọi người trong thành trì đều kinh hô.
Mạnh Hạo dừng lại giữa không trung, da mặt khẽ nhăn một cái.
- Lão rùa đen chết tiệt này, không phải là cầm của lão chút linh thạch và pháp bảo thôi sao, tổng cộng lại mới có mười mấy vạn linh thạch chứ mấy!
- Lão rùa đen keo kiệt này, nhiều năm như vậy, còn không có thay đổi, phỏng chừng hiện tại đau lòng muốn chết rồi!
- Vì đuổi ta đi, lo lắng ta lại đi cướp đoạt, cư nhiên lại làm cho tất cả cửa hàng đóng cửa. Vô sỉ, quá vô sỉ rồi!
Mạnh Hạo rất là căm giận, ngây người nửa ngày ở giữa không trung, lúc này mới bay về phía xa xa.
Trong hành cung, Kháo Sơn Lão Tổ cười ha hả trước nay chưa từng có, trong tươi cười mang theo sự đắc ý mãnh liệt. Cái loại tự nhân là có ưu thế về tâm trí này, khiến cho trong lòng Kháo Sơn Lão Tổ sảng khoái một trận.
- Tên khốn khiếp, ngươi có gian xảo hơn nữa, cũng không thông minh bằng Lão Tổ ta!
- Vẫn là Lão Tổ ta anh minh a, còn nghĩ ra một biện pháp như vậy. Ha ha, Lão Tổ ta xem ngươi làm sao bây giờ.
Giờ phút này, lão đã sớm quên việc bản thân phải ẩn núp, cũng đã không nghĩ tới, hành động rõ ràng như vậy, vì sao Mạnh Hạo không có phát hiện điểm không đúng.