Cuộc chiến
tranh đến thời khắc này, đã thực sự là đoạn cuối, Sơn Hải Giới của Mạnh Hạo đã
vỡ nát.
Cuối cùng con bướm kia chở theo hy vọng của Sơn Hải Giới,
dường như đã đến gần quan tài xanh bên trong hắc động lốc xoáy, ở nơi đó đôi
cánh khẽ run, dường như loáng thoáng hiện lên từng khuôn mặt, đang buồn rầu
nhìn tinh không mênh mang ngoài hắc động từ xa, nhìn dường như khoảng cách cực
xa, đã không thấy được Mạnh Hạo.
Tinh không mênh mang trong một cái chớp mắt này, dường
như dừng lại.
Thế giới trước mắt Mạnh Hạo đã mơ hồ, ý thức của hắn đang
nhanh chóng tiêu tán, thanh âm bên tai, dường như đều cách xa năm tháng, không
ngừng bị kéo dài, mơ hồ không chừng, dường như khoảng cách cực xa.
Nếu không có tiếng kêu thê lương của Anh Vũ, có lẽ hắn đã
nhắm nghiền hai mắt. Thời khắc này cố gượng mở ra, Mạnh Hạo cảm nhận được Bì Đống
điên cuồng, cảm nhận được chó ngao bi ai, cảm nhận được Anh Vũ đau thương.
Khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười này
mang theo tiếc nuối, mang theo áy náy.
- Không cần để ý tới ta... các ngươi... tự do rồi!
Ngay lúc Mạnh Hạo nói ra câu nói này, chó ngao run rẩy,
ngửa mặt lên trời rống lớn, cắn chặt quần áo Mạnh Hạo không nhả, dường như nó
hiểu rõ, một khi buông ra, sẽ là vĩnh viễn cách biệt.
Bì Đống cũng vậy điên cuồng, sinh cơ của nó, hết thảy của
nó, giờ khắc này đều không ngừng đưa vào cơ thể Mạnh Hạo, cho dù thân thể của
nó đang dần dần biến thành màu xám tro, cũng phải duy trì sinh cơ cho Mạnh Hạo,
kéo lại cái mạng của hắn không buông tay.
Anh Vũ cười thảm, nhìn bốn phía, nhìn tinh không mênh
mang, trong mắt nó dần dần lộ ra kiên quyết và quyết đoán.
Mà lúc này, tu sĩ của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục
ở bốn phía đông hằng hà sa số, tầng tầng lớp lớp vây quanh Mạnh Hạo. Sơn Hải Giới
tan vỡ, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới
đại lục, khiến cho hai nơi đại lục, thời khắc này tràn ngập rất nhiều khe nứt,
nếu không phải hai nơi đại lục đều có ẩn chứa nội tình quá sâu, sợ là thời khắc
này đại lục đều sẽ từng bộ phận sụp xuống, giống như hạo kiếp.
Trong vô số tu sĩ vây quanh, cường giả cửu nguyên của
Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục cất bước tới gần. Anh Vũ bay ra, trong mắt
đầy quả quyết!
Nó không có thoát đi, không có trầm mặc tránh né như dĩ
vãng, mà ngay khoảnh khắc này nó bay ra. Trên thân nó tản ra ánh sáng màu sắc sặc
sỡ!
Gương đồng nổi lên sau lưng nó, phong cách cổ xưa, duy chỉ
có trong mặt gương tràn ra cảm giác thần bí, dường như bên trong ẩn chứa bí ẩn
vô tận, có thể khiến cho người ta mê cuồng, làm cho ánh mắt mọi người, đều khoảnh
khắc ngưng tụ.
Cùng lúc đó, Anh Vũ phát ra tiếng gào thê lương, nó nhìn
chằm chằm tất cả mọi người bốn phía, rồi đưa mắt nhìn phương xa, nhìn Tiên Thần
đại lục cùng với Ma Giới đại lục!
Theo tiếng gào thê lương của Anh Vũ, tất cả mọi người bốn
phía đều biến sắc. Nhất là cường giả cửu nguyên của hai đại lục kia, thời khắc
này đều mặt biến sắc, bởi vì bọn họ thấy được, theo tiếng gào của Anh Vũ, gương
đồng kia... lại đang vỡ vụn!
Chính mắt thấy Sơn Hải Giới vỡ nát, mắt thấy lựa chọn của
Mạnh Hạo, Anh Vũ nơi này, trong lòng nó phức tạp, nó mơ hồ có chút không thể đối
mặt với Mạnh Hạo, bởi vì nó xem ra, nguyên nhân hết thảy tai họa, chính là
chính nó.
”Nếu như không có ta, Sơn Hải Giới sẽ không bị diệt...”
”Nếu như không có ta, Tiểu Hạo Tử sẽ không chết...”
”Nếu như không có ta, hết thảy đều sẽ không phát
sinh...”
”Bì Đống nói đối, ta là nguyên nhân hết thảy, ta là
thất đức, ta là không đúng, ta không nên... tồn tại.” Anh Vũ cười thảm,
gương đồng vỡ vụn càng ngày càng nhiều. Mà trong tiếng “ồ” lên của tu
sĩ bốn phía, mấy cường giả cửu nguyên kia đều chạy nhanh đến, chạy thẳng tới
Anh Vũ.
Chẳng những bọn họ như thế, thậm chí khí tức cổ xưa của tồn
tại trên Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, cũng đều trong phút chốc bao phủ
bốn phía gương đồng, dường như muốn ngăn cản gương đồng tự bạo.
Nhưng dường như trên cảnh giới của bọn họ, không thể làm
được điểm này, mặc cho họ ngăn cản như thế nào, đều không thể làm dừng lại tự bạo
của gương đồng, của Anh Vũ kia...
Ngay khi Anh Vũ hấp dẫn chú ý của mọi người, Bì Đống bao
trùm toàn thân Mạnh Hạo, không ngừng đưa vào sinh cơ, bỗng nhiên thân thể chấn
động, nó nhìn Anh Vũ, dường như trong minh minh nghe được Anh Vũ truyền thanh
âm cho mình.
- Còn không đi!!! Thanh âm này, không phải dùng thần thức
truyền ra, không phải dùng lời nói truyền ra, mà là cảm giác, là cảm giác đã tạo
thành qua bao nhiêu năm tháng giữa Bì Đống và Anh Vũ.
Bì Đống cười thảm, nó biết, vị ngũ gia mấy đời dây dưa với
mình này, đã lựa chọn cái chết, dùng cái chết của mình làm giá cao, hấp dẫn chú
ý của mọi người, để lại cho mình thời gian... bảo vệ Mạnh Hạo, hoặc là... đưa Mạnh
Hạo rời khỏi nơi này... không được chần chờ.
”Tiểu Hạo Tử đối với ta rất tốt...” Bì Đống cười,
nó nhớ lại rất nhiều ký ức, tuy rằng hỗn loạn, tuy rằng lung tung một chút dường
như ký ức không thuộc về nó... Rất lâu, nó lựa chọn đè xuống những ký ức này,
không suy nghĩ nữa... nó thích không có tim không có phổi đối kháng với Anh Vũ,
thích nói đâu đâu với Mạnh Hạo, thích làm kẻ chững chạc...
Nhưng hôm nay, sau khi nhìn ra lựa chọn của Anh Vũ, Bì Đống
cười, nó cười cười, thân thể bao trùm toàn thân Mạnh Hạo. Trong chớp mắt, đột
nhiên tản ra ánh sáng nhu hòa, ánh sáng này vừa tản ra liền tạo thành một lực
lượng truyền tống kinh người.
Rõ ràng là nó, dùng sinh mạng của mình là nguyên, triển
khai một truyền tống sinh mạng... Truyền tống trận này, có thể đưa Mạnh Hạo đi,
mà giá cao là sinh mạng của nó, từ nay về sau đoạn tuyệt.
Truyền tống loại này đã rất lâu rồi, nó sẽ không làm như
vậy, nhưng hôm nay, thấy Mạnh Hạo gần như chết đi, thấy lựa chọn của Anh Vũ, nó
nguyện ý làm như vậy, nó muốn làm như vậy.
Mạnh Hạo thân thể chấn động, ý thức của hắn phần lớn thời
gian mơ hồ, khi thì rõ ràng nhìn thấy Anh Vũ thê lương, cảm nhận được lựa chọn
của Bì Đống, thân thể hắn run rẩy, hắn muốn ngăn cản, nhưng hắn không há miệng
được, thương thế của hắn quá nặng, hắn không làm được ngăn cản hết thảy chuyện
xảy ra.
Trong mắt của hắn chảy nước mắt, đồng tử đỏ thẫm kia thời
khắc này bi thương giống như biển nước mắt.
- Các ngươi... Mạnh Hạo lẩm bẩm, nói chỉ có chính hắn có
thể nghe được.
”Ầm” một tiếng, hào quang truyền tống của Bì Đống
nơi này, trong nháy mắt bạo phát. Tu sĩ của Tiên Thần đại lục và Ma giới đại lục
ở bốn phía, lập tức phát hiện. Ngay tức thì, từ trên Tiên Thần đại lục và Ma Giới
đại lục, liền truyền ra hai luồng ý thức, một phủ xuống Anh Vũ gương đồng, lần
nữa ngăn cản tự bạo, mà một luồng ý thức khác thì chạy thẳng tới hướng Bì Đống,
dường như muốn cắt đứt truyền tống của Bì Đống!
Chó ngao rống lớn, trực tiếp phóng đi, nhưng hoàn toàn
không phải là đối thủ của ý chí phủ xuống kia, nó phun ra máu tươi bị cuốn ra,
nhưng nó vẫn như cũ bảo vệ bên cạnh Mạnh Hạo, mà ý chí kia, cũng chạy thẳng tới
Bì Đống.
- Để hắn đi!!! Đúng lúc này, truyền ra thanh âm của Anh
Vũ, thê lương hơn, nó đang tự bạo cũng ngay lúc này dừng lại, duy chỉ có thanh
âm quanh quẩn khắp tinh không mênh mang.
- Để hắn đi!!!
- Để hắn rời khỏi nơi này, ngũ gia cam nguyện... bị lau
đi ý thức!
- Ta biết các ngươi cần gương đồng, ngũ gia cũng biết
trong các ngươi, không ai có thể tách rời ngũ gia và gương đồng... Hôm nay, ta
cam nguyện bị lau đi! Anh Vũ rống lớn, mặc dù là đến giờ khắc này, dường như nó
cũng không quên tự xưng là ngũ gia.
- Nếu các ngươi không đồng ý, ngũ gia tự bạo vỡ nát gương
đồng, thì các ngươi... ai cũng không lấy được!!!
Anh Vũ nói giọng bén nhọn, truyền khắp bốn phía, tất cả
tu sĩ đều chấn động tâm thần.
Dường như lo lắng những người này không tin, thân thể Anh
Vũ trong chớp mắt, bắt đầu tan rã, mơ hồ, linh trí của nó, ý thức của nó, cũng
bắt đầu tan vỡ, như nó nói, nó cam nguyện bị lau đi ý thức, cam nguyện từ nay về
sau không còn là chính mình, mà là biến thành một khí linh chân chính... không
có ý thức của mình...
Mắt thấy một màn phát sinh này, ý chí phủ xuống muốn chộp
tới Bì Đống và Mạnh Hạo kia, cũng tức khắc dừng lại một chút.
Đúng lúc này, lực lượng truyền tống đến từ Bì Đống, đã bạo
phát đến cực hạn, thân thể nó bao trùm thân thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng trở
thành màu xám tro, nhanh chóng mất đi sinh mạng, tính cả Mạnh Hạo cùng chung,
đang từ từ mơ hồ, hào quang truyền tống khuếch tán, trong tiếng nổ “ầm ầm”,
dường như sắp truyền tống rời đi.
Đúng lúc này, đột nhiên đại hán tráng kiện đến từ Ma giới
kia, cặp mắt nhoáng một cái, cất bước chạy thẳng tới hướng Mạnh Hạo. Mục tiêu của
hắn không phải Mạnh Hạo, mà là túi trữ vật của Mạnh Hạo, là Tô Yên trước đó bị
Mạnh Hạo bắt uy hiếp hắn, còn ở trong túi trữ vật của Mạnh Hạo.
Mà hận ý của đại hán này với Mạnh Hạo, cũng vì Tô Yên kích
phát trở thành sát ý. Lúc này ngay khoảnh khắc tới gần, bước chân vào phạm vi
truyền tống, hắn giơ tay, chụp một cái về phía Mạnh Hạo nơi đó.
- Không được!!! Bốn phía lập tức có người lên tiếng, mà ý
chí phủ xuống kia, dường như cũng nhấc lên sóng gợn, Anh Vũ toàn thân nổ vang,
hình như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Ngay khoảnh khắc đại hán chụp tới, lực lượng truyền tống
bạo phát toàn diện, trong tiếng nổ “ầm ầm”, thân thể Mạnh Hạo và Bì Đống,
chớp mắt một cái liền biến mất.
Đại hán kia chụp vào khoảng không, hung hăng bước một bước,
lúc ngẩng đầu ánh mắt lộ ra màu máu.
Cùng lúc đó, Anh Vũ cười, ý thức của nó đang tiêu tán.
Ngay chớp mắt cuối cùng tan đi, nó nhìn theo hướng Mạnh Hạo biến mất, trong mắt
mang theo không đành lòng, mang theo chúc phúc, mang theo tiếng thở dài.
- Có lẽ, không có ngày gặp lại... Trong tiếng lẩm bẩm,
Anh Vũ nhắm nghiền hai mắt.
Một lát sau, khi cặp mắt nó lần nữa mở ra, thân thể của
nó tản ra hào quang năm màu, hiển lộ ở trước mắt mọi người, đã không còn là một
con Anh Vũ lông tạp, mà màu sắc sặc sỡ, là khí linh của gương đồng... có khí tức
Chí Tôn, tản ra đạo vô thượng...
Ánh mắt của nó lạnh lùng, dường như có thể đóng băng tinh
không mênh mang, chôn vùi tất cả hồi ức.
Trên thân của nó có uy áp kinh người, áp chế mọi người bốn
phía, toàn bộ tâm thần run lên, mặc dù là cửu nguyên cũng đều kinh hãi. Đại hán
tráng kiện kia, thậm chí cảm thấy ánh mắt của Anh Vũ vượt qua thiên uy, khiến
trong lòng hắn chấn động mãnh liệt.
Dường như dưới ánh mắt đó, hết thảy suy nghĩ tận đáy lòng
đều sẽ bị nhìn thấu.
Ánh mắt kia cao cao tại thượng, giống như Chí Tôn trong
thiên địa, giống như Chủ Tể tinh không mênh mang, ngạo thị chúng sinh, khiến
người ta không nhịn được muốn đi cúng bái.
Gương đồng sau lưng nó, tràn ra khí tức chí cao vô thượng,
làm cho tinh không mênh mang này nhấc lên sóng gợn, dường như chuyển động thành
một cái lốc xoáy to lớn, trong tiếng nổ “ầm ầm”, tất cả tu sĩ đều
không tự chủ được, trong lòng nảy sinh cảm giác kính sợ.
- Bổn linh đến từ Thương Mang Đạo, trôi đi vạn vạn giới
tinh không...
- Nói ra... nguyện vọng của các ngươi... Thanh âm thương
tang cổ xưa lạnh như băng, từ trong miệng Anh Vũ vang vọng tinh không...