Ngã Dục Phong Thiên

Chương 752: Chương 752: Bát Mạch Liên Minh (2)




– Cũng không có cái gì, chỉ có điều một ít vật thường xuyên cần thiết, nếu là có yêu đàn bán ra, vậy thì càng tốt hơn.

Tôn Đại Hải cười ha hả, cùng Âu Vân Tử đánh thái cực.

Dọc theo đường đi Mạnh Hạo thủy chung trầm mặc, mặc cho Tôn Đại Hải và Âu Vân Tử này thăm dò lẫn nhau.

Sau khi đến gần bộ lạc, Âu Vân Tử mỉm cười ôm quyền, cho đến khi nhìn thấy Mạnh Hạo và Tôn Đại Hải đi vào trong liên minh phường thị xong, sắc mặt lão mới lộ ra một chút âm trầm.

– Âu huynh, hai người này có vấn đề gì sao?

Khi Âu Vân Tử đang trầm tư, thì hư vô bên cạnh lão vặn vẹo, đi ra hai người, một nam một nữ. Hai người này đều tầm trung niên, nam tử như văn sĩ, mặc trường bào, nàng kia thì mắt lạnh, quần áo cung trang.

Nói chuyện chính là vị trung niên văn sĩ kia.

– Bọn họ tự xưng đến từ bắc bộ, vị tu sĩ Tôn huynh kia không có manh mối gì, bất quá cái vị hắc bào nhân bên người gã, ta nhìn không thấu tu vi. Vả lại trên thân người này, có loại hơi thở âm u lạnh lẽo.

Âu Vân Tử liếc mắt nhìn hai người bên cạnh một cái, chậm rãi mở miệng.

– Đề phòng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta đề nghị để hai người này tự do rời khỏi…

Âu Vân Tử còn chưa dứt lời, đã bị người khác không chút khách khí đánh gãy.

– Không có gì phải lo lắng hết, lại không phải là Lão Tổ Trảm Linh, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng cũng chỉ là một người mà thôi. Hiện giờ tung lưới đã không sai biệt lắm, gần tới lúc thu lưới rồi, chẳng thể có chuyện gì ngoài ý muốn cả. Âu đạo hữu không cần phải lo lắng.

Nói chuyện là vị nữ tử cung trang kia.

– Chỉ là một người mà thôi, Âu huynh để ý làm gì. Chúng ta tung lưới đã mấy tháng, dựa theo quyết định của hội nghị trưởng lão, mấy ngày này sẽ thu lưới. Hai người này nếu thật là đến từ bắc bộ, theo bộ lạc di chuyển mà đến, đây chính là cá lớn!

Nam tử văn sĩ cười ha hả, hai mắt lộ ra một chút ánh sao.

– Lúc thu lưới, bộ lạc của hai người này, cũng sẽ bị tìm ra, tất cả bộ lạc ở xung quanh đây, đều sẽ thành tài nguyên cho bát mạch liên minh chúng ta. Cũng không uổng chúng ta ở chỗ này không công tạm dừng mấy tháng.

– Hết thảy, chỉ có thể coi là bọn họ vận khí không tốt, trách không được người bên ngoài.

Nam tử văn sĩ tươi cười, cùng với nữ tử cung trang bên cạnh, lại an ủi Âu Vân Tử một phen, lúc này mới rời đi.

Âu Vân Tử nhíu mày, sau một lúc lâu lắc lắc đầu.

– Có lẽ đích thật là do ta quá lo lắng.

Lão nói xong, xoay người biến mất.

Tiến vào trong phường thị, Mạnh Hạo và Tôn Đại Hải tách ra. Tôn Đại Hải tu hành nhiều năm, đa mưu túc trí, giỏi về tìm hiểu tin tức. Giờ phút này Mạnh Hạo một mình đi ở trong phường thị, nhìn đám người chung quanh và từng gian cửa hàng, nội tâm rất là kinh ngạc.

Nơi đây quy mô không nhỏ, không thể nói là cần gì có nấy, nhưng bất kể là yêu đàn hay là dị yêu đơn độc hùng mạnh, hoặc là một ít đan dược thô, đều có không ít.

Còn có một chút pháp bảo, có cả một số bản đồ và đường lối chỉ dẫn đi Mặc Thổ, thậm chí ở trong một cửa hàng khổng lồ, Mạnh Hạo còn chứng kiến có bán pháp bảo phi hành.Chỉ là không hề ghi giá cả, mà lại ghi chú rõ cần tham gia bán đấu giá để mua, cho dù như thế, cũng có thể thấy phường thị này vô biên. Bốn phía tu sĩ rất nhiều, chỉ là một phường thị, lại có đến gần vạn người tồn tại, khiến cho nơi này phi thường náo nhiệt.

Đang đi qua đi lại, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rụt lại, nhìn về phía một cái cửa hàng dựng đơn giản bên cạnh, nhưng vẫn hiển lộ một cảm giác xa hoa. Thứ trong đó bán ra, chính là đồ đằng!

Bộ lạc khác nhau có những phương pháp lạc ấn đồ đằng khác nhau, mà phương pháp lạc ấn đồ đằng được bán ở nơi đây, chủng loại phong phú, giá cả cũng không đồng đều. Cửa hàng như vậy, khiến Mạnh Hạo cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Nhưng sau khi nhìn kỹ thì phát hiện, phần lớn là cấp bậc tương đối thấp, lấy phụ trợ là chính, không cách nào làm cho tu sĩ mượn nó để đột phá tu vi.

Nhìn một vòng, Mạnh Hạo đối với cái phường thị này lại có hiểu rõ càng sâu. Cho đến một lúc lâu sau, khi đã đi qua hơn nửa cái phường thị, bước chân Mạnh Hạo đột nhiên ngừng lại.

Hắn cảm nhận được một cỗ yêu khí, yêu khí này đến từ trong một cửa hàng bên cạnh, Mạnh Hạo chỉ nhìn thoáng qua, liền lập tức phân biệt ra, vật mà cửa hàng này bán ra, chính là đồ đằng Thánh Tổ!

Hoặc cũng có thể nói, là những dị yêu cường đại có thể hóa thành đồ đằng!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, đang muốn đi vào, bỗng nhiên từ trong cửa hàng này xuất hiện một người nam tử. Người này một thân ăn mặc kiểu văn sĩ, chính là trung niên văn sinh nói chuyện với Âu Vân Tử lúc trước.

Y mỉm cười ngăn cản bước chân Mạnh Hạo.

– Vị đạo hữu này, tất cả vật của bổn điếm, đều đã gia nhập vào trong cuộc bán đấu giá. Nếu có gì cần, kính xin bảy ngày sau, tham dự bán đấu giá.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, mắt lạnh liếc nhìn nam tử trung niên này một cái, không nói gì, xoay người rời đi.

Nhưng vị trung niên văn sĩ kia, bỗng nhiên co rụt hai mắt lại, khi Mạnh Hạo nhìn về phía y, y cũng triển khai thần thức, không chút khách khí dò xét Mạnh Hạo. Nhưng ở bên trong thần thức, hắc bào nhân này có thể vặn vẹo giống như hư vô, cuối cùng khiến thần thức của y không thể tới gần nửa điểm.

– Người này xác thực quỷ dị…

Trung niên văn sĩ nheo hai mắt lại.

Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, đi ở trong phường thị, gương mặt mơ hồ trong áo bào đen, lộ ra một chút vẻ âm u lạnh lẽo.

– Nơi đây có chút ý tứ, tất cả vật có giá trị, đều đặt ở bên trong tiến hành bán đấu giá… Chợt nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ ……

Khi màn đêm buông xuống, bên trong làn mưa tím, trong phường thị có một số lều trại chuyên dùng cho những tu sĩ đến đây giao dịch, đã trở thành nơi sinh sống của mọi người ở đây.

Hao tốn một chút linh thạch, Mạnh Hạo và Tôn Đại Hải thuê được một cái lều, hai người đang khoanh chân đả tọa bên trong.

– Thánh Tổ đại nhân, ban ngày ta đã dò xét thật lâu, bát mạch liên minh này tới đây đã có hơn bốn tháng. Gần như vài ngày cuối cùng mỗi cuối tháng, đều mở một lần đấu giá hội.

– Hiện giờ đã cử hành bốn lần, mỗi lần đấu giá hội, đều có vật khiến người tâm động xuất hiện. Vả lại tất cả tu sĩ lấy được vật phẩm, dù là cũng có sinh tử, nhưng lại không có một người nào có liên quan tới bát mạch liên minh.

– Phần lớn là phân tranh và cướp đoạt của các bộ lạc ở đây mà thôi. Nhìn tổng thể, thì bát mạch liên minh này giống như thật sự chỉ làm giao dịch, không có ác ý khác.

– Mười ngày sau, nơi này sẽ tổ chức một lần hội đấu giá cuối cùng, sau khi kết thúc bát mạch liên minh này sẽ rời đi. Cho nên hội đấu giá lần này, bộ lạc phụ cận đến không ít người, hơn nữa nghe nói hội đấu giá lần này, sẽ có một số trọng bảo toàn bộ Tây Mạc ít thấy xuất hiện.

Tôn Đại Hải thấp giọng mở miệng, đem tin tức lão tìm hiểu được hôm nay, báo cho Mạnh Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.