Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1090: Chương 1090: Bóng lưng như núi!




Huyết Yêu Đại Pháp rốt cục được triển khai. Trong lốc xoáy màu vàng, vô số lực lượng khí huyết chạy thẳng tới Mạnh Hạo, còn có tu vi của linh mạch cũng đều vào giờ khắc này xông về thân thể hắn.

Rầm rầm rầm!

Chỉ vừa mới tiếp xúc không tới mười cái hít thở, thân thể của Mạnh Hạo liền băng liệt ba lần. Lần thứ ba, là Vấn Đạo sơ kỳ Nhất Kiếm Tông cường giả, cùng khôi lỗi của Kim Hàn Tông tập hợp mấy vạn người đồng thời tung ra một kích.

Có thể coi là như vậy, hắn cũng như cũ thủ tại chỗ này, không cho phép bất kỳ kẻ nào bước chân vào!

Ngay lúc thân thể của Mạnh Hạo lần nữa ngưng tụ, nhìn máu tươi trên người hắn, nhìn quần áo kia trở thành màu máu, đệ tử Huyết Yêu Tông phía sau hắn, từng người một ánh mắt đỏ ngầu. Nhất là 30 ngàn đệ tử trước đó cùng hắn hợp thành trận thứ nhất, thời khắc này có không ít người đã trực tiếp chạy ra.

- Thiếu tông! !

- Thiếu tông, chúng ta cùng nhau chiến đấu! !

- Các ngươi, đi về!

Những người này gần như vừa mới chạy ra, thân thể của Mạnh Hạo lui về phía sau, tay áo vung lên. Lập tức một cổ cuồng phong gào thét, quấn toàn bộ những đệ tử chạy ra vào bên trong quầng sáng.

Khi Mạnh Hạo quay đầu lại, trong mắt hắn lộ ra quyết đoán. Một trận chiến này, hắn nếu không như thế, lương tâm hắn bất an. Thân thể hắn rất khó diệt sát, nhưng những người khác thì không giống như vậy.

Rầm rầm rầm!

Mạnh Hạo không ngừng lui về sau. Thần sắc hắn dữ tợn. Huyết Yêu Đại Pháp được hắn triển khai nhiều lần, thậm chí ở bốn phía, xuất hiện chín lốc xoáy to lớn. Những lốc xoáy màu vàng đó tạo thành một loạt lực hút bàng bạc.

Phàm là tu sĩ bị lốc xoáy đó bao phủ, lập tức thân thể bị khô héo mà mắt thường có thể thấy được. Bọn họ trong sự rối rít hoảng sợ, càng nhận ra lực lượng của tu vi đều vào một chớp mắt bị cưỡng ép rút ra.

Đại lượng khí huyết tản ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, sau đó bị thân thể của hắn hấp thu. Thân thể của hắn càng cường hãn. Tu vi của hắn cũng theo đó kéo lên, thân thể hắn... càng khó bị phá hủy hơn.

Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị. Phía sau hắn chính là chỗ sơ hở duy nhất của quầng sáng trận pháp. Hắn sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào bước chân vào bên trong, cho dù là đạp thi thể của mình... cũng không thể.

Ầm!

Cho dù có đại lượng khí huyết cùng lực lượng tu vi bổ sung, nhưng đối mặt mấy chục vạn người, nhất là trong đó có rất nhiều cường giả, Mạnh Hạo như cũ vẫn phun ra máu tươi. Thân thể một lần nữa sụp đổ nổ tung.

Nhưng trong chớp mắt, những thứ máu thịt kia như thời gian nghịch chuyển, lần nữa ngưng tụ. Ánh mắt của Mạnh Hạo đỏ ngầu, rống to một tiếng, lần nữa triển khai Huyết Yêu Đại Pháp.

Núi thứ chín lại ngay phía trước hắn, nổ ầm ầm phủ xuống, kèm theo Tuế Nguyệt Kiếm Trận, điên cuồng quét ngang. Huyết ngao có chút chống đỡ hết nổi, nhưng Mạnh Hạo ở đây, nó sẽ phải đánh tiếp tục.

Tuy nhiên Mạnh Hạo sao có thể khiến huyết ngao lần nữa gặp nạn. Hắn trực tiếp nâng tay phải chộp một cái vào hư không, thu hồi huyết ngao vào bên trong mặt nạ màu máu. Giữa cái bấm quyết, vòng xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp xuất hiện cái thứ mười.

- Phải kiên trì, không ngừng địa triển khai Huyết Yêu Đại Pháp, như vậy thì có khả năng làm cho lốc xoáy của Huyết Yêu đạt tới trình độ nhất định, hấp thu khí huyết cùng tu vi đến, có thể chống đỡ ta thời gian lâu hơn để bảo vệ chỗ này!

Mạnh Hạo cắn răng. Bỉ Ngạn Hoa phía sau bay múa xúc tu,, nghiêm mật bảo vệ phía trước hắn.

- Muốn chết!

Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong đám người, chỉ thấy ba tên Trảm Linh lão giả đạp hào quang dưới chân lẫn nhau. Dường như bọn họ liên thành một cái trận pháp, gào thét ra từ trong đám người, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Phía sau ba người họ là mấy chục vạn tu sĩ triển khai vô số thần thông. Những thần thông đó đơn độc đối với Mạnh Hạo mà nói có thể không coi là gì, nhưng sau khi số lượng đạt tới loại trình độ này, thiên địa thất sắc, mặt đất nổ ầm ầm.

Dường như thiên địa hồng thủy, cuốn sát khí bốn phương tám hướng, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Cơ hồ trong nháy mắt ba người nọ lại tới, trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên sát khí. Hắn nhận ra ba người là cường giả của Lý gia. Tay trái của hắn nâng lên bấm quyết, lập tức thần thông Huyết Tiên biến ảo. Trong tiếng nổ ầm ầm, cùng Bỉ Ngạn Hoa dung hợp ở cùng một chỗ, phóng thích ra đóa hoa màu máu, đối kháng thiên địa hồng thủy.

Tiếng nổ ầm ầm vang dội. Hết thảy thuật pháp của Mạnh Hạo bên trong thiên địa hồng thủy chỉ cản trở một chút, liền lập tức bị phá hủy. Ba người Trảm Linh lão giả kia dẫn đầu chạy ra. Khoảnh khắc tới gần Mạnh Hạo, ba người đồng thời gầm nhẹ, lập tức hào quang dưới chân bọn họ, chạy thẳng tới chồng lên hắn.

- Phong!

- Phong!

- Phong!

Lập tức ba người phóng thích ra hào quang, tản ra hào quang rực rỡ, lại tuôn ra lực lượng phong ấn kinh người, khoảnh khắc bao phủ Mạnh Hạo, mắt thấy sắp phong ấn hắn.

Cùng lúc đó, từ trong đám người chung quanh, lần nữa bay ra sáu người!

Sáu người này có ba người đến từ Nhất Kiếm Tông, ba người đến từ Kim Hàn Tông. Sáu người đồng loạt xuất thủ, từng người triển khai thuật pháp mạnh nhất của cuộc đời. Trong phút chốc, bốn phía hư vô vặn vẹo, hư ảnh biến ảo, long trời lở đất!

- Chết! !

Mấy cửu đại Trảm Linh toàn lực một kích, phía sau bọn họ, Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ cường giả, còn có khôi lỗi của Kim Hàn Tông nhìn chằm chằm. Bọn họ không cần xuất thủ, bọn họ phải làm là vào khoảnh khắc Mạnh Hạo tử vong bị phong ấn, dùng tốc độ nhanh nhất, sát nhập vào bên trong lỗ hổng.

Không cần phong ấn có thể vây khốn Mạnh Hạo lâu dài, chỉ cần thời gian ngắn ngủi mấy nhịp thở, như vậy đủ rồi.

Mắt thấy nguy cơ lại tới, đệ tử Huyết Yêu Tông bên trong quầng sáng từng người một lập tức khẩn trương. Lý Thi Kỳ nhìn thân ảnh của Mạnh Hạo bên ngoài, nàng cắn đôi môi, thần sắc lộ ra lo lắng.

Vương Hữu Tài trầm mặc, nhưng sát khí trong mắt đã càng ngày càng mạnh. Hắn hận tu vi của mình không đủ. Hắn hận tư chất của mình không phải thiên kiêu.

Hứa Thanh chăm chú nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc im lặng. Vẻ nhu tình trong mắt của nàng, dường như có thể hòa tan hết thảy. Mạnh Hạo vào giờ khắc này khiến nàng đau lòng.

Trảm Linh sáu lão, còn có lão giả lưng gù ở đỉnh núi thứ năm đều kinh ngạc nhìn người này. Vào lúc mới ban đầu, bọn họ không hề đánh giá cao thiếu tông.

Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, ngay vào khoảnh khắc Lý gia tam lão lại tới, trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên ánh sáng đỏ. Tay phải trực tiếp nâng lên, một quyền rơi mạnh xuống về phía trước.

Một quyền này thiên địa chấn động, đây là một quyền của Vấn Đạo.

Ba cái hào quang kia lại tới, trong phút chốc run rẩy, mắt thấy sắp sụp đổ, nhưng dường như còn có thể kiên trì. Tuy nhiên vào lúc này, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lốc xoáy màu vàng bốn phía lập tức vỡ vụn, nương vào lực lượng vỡ vụn, trong khoảnh khắc hút đi toàn bộ khí huyết của tất cả những người bị vây khốn vào bên trong nó. Đại lượng khí huyết sáp nhập vào thân thể Mạnh Hạo, hắn lại đánh ra một quyền.

Ầm!

Ba cái hào quang bị bẻ gãy nghiền nát!

Ba người Lý gia lão giả kia thì sắc mặt đại biến. Từng người triển khai thần thông đối kháng, nhưng như cũ vẫn phun ra mấy ngụm máu tươi. Một người trong đó lại phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể trực tiếp sụp đổ. Thần sắc của hai người khác lộ ra hoảng sợ, nhưng cắn răng xông về Mạnh Hạo.

Giết! !

Sáu người của Nhất Kiếm Tông cùng Kim Hàn Tông cũng khoảnh khắc lại tới, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, đại lượng lực lượng tu vi sáp nhập vào trong cơ thể của Mạnh Hạo. Hắn nâng lên tay phải, chỉ một cái về phía bầu trời. Lập tức núi thứ chín chung quanh hắn biến ảo, khuếch tán mạnh, trực tiếp đối kháng cùng tám người tới.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng. Khóe miệng của Mạnh Hạo tràn ra máu tươi. Thần sắc dữ tợn, hư ảnh của núi thứ chín chấn động.

- Cơ hội!

Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ cùng khôi lỗi của Kim Hàn Tông lập tức bay ra. Khi họ sắp tới, Mạnh Hạo nâng lên tay phải, phóng ra một chỉ về phía hai người.

- Yêu Phong, đệ bát cấm!

Yêu khí như tơ, trong nháy mắt quấn quanh bọn họ. Mặc dù chỉ là thời gian một cái hít thở bọn họ liền tránh thoát đi ra. Nhưng một cái hít thở đó đã đủ Mạnh Hạo triển khai một cái thần thông.

- Đệ cửu sơn băng!

Khoảnh khắc Mạnh Hạo lên tiếng, núi thứ chín bên ngoài thân thể hắn ầm ầm tự bạo. Trong sự tự bạo đó, tám Trảm Linh lão giả phun ra máu tươi, từng người thụt lùi, đánh sâu vào quanh quẩn, khiến Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ cường giả cùng khôi lỗi của Kim Hàn Tông cũng đều không thể không dừng lại.

- Giết hắn! !

Tám tên Trảm Linh lão giả thụt lùi, rống giận trong rối rít hoảng sợ. Theo bọn họ rống giận, mấy chục vạn tu sĩ triển khai thần thông, kinh thiên nổ ầm ầm, giống như pháp vũ, đánh phía Mạnh Hạo.

Trong hư vô vặn vẹo, Mạnh Hạo đứng tại chỗ, thở hổn hển, mắt lạnh nhìn mọi người. Cho đến khi thân ảnh của hắn che mất trong thuật pháp thần thông của mấy chục vạn tu sĩ, nơi đó rực rỡ. Cảnh giới Vĩnh Hằng xuất hiện lần nữa, khi lần nữa ngưng tụ, hắn vẫn đứng ở nơi đó!

Chặn được rồi!

Giờ khắc này, đệ tử Huyết Yêu Tông phía sau lưng Mạnh Hạo, từng người một tâm thần chấn động. Bọn họ cả đời này, đều không thể quên mất bóng lưng của thiếu tông trước mắt.

Bóng lưng kia như núi!

Nhưng chiến tranh chưa kết thúc, lần nữa triển khai!

Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, đảo mắt đã qua ba ngày. Khoảng cách bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo thức tỉnh còn có bảy ngày!

Mạnh Hạo đã quên mất thân thể của mình sụp đổ bao nhiêu lần, nếu không có cảnh giới Vĩnh Hằng, hắn đã sớm tử vong. Lốc xoáy màu vàng bốn phía đã bị hắn thi triển ra hơn năm mươi cái.

Khí huyết kinh khủng còn có lực lượng tu vi đang không ngừng sáp nhập vào trong thân thể của hắn, nhưng... vẫn chưa đủ.

Thân thể hắn đã run rẩy, trong mắt của hắn tràn đầy tia máu. Thế giới của hắn sớm đã trở thành màu máu.

Ba ngày khiến Mạnh Hạo hiểu rõ, thế gian này không có chân chính vĩnh hằng. Cho dù là thân thể của mình hết lần này tới lần khác khôi phục, nhưng cũng giống vậy, càng lúc càng chậm chạp, thậm chí xuất hiện triệu chứng khô héo.

Phía sau hắn, đệ tử Huyết Yêu Tông, mỗi một người đều mắt đỏ ngầu, nhìn thiếu tông của bọn họ, ở ngoài dùng thân thể, đi ngăn chận sơ hở duy nhất kia, lòng của bọn họ thật giống như bị đao cắt. Cho dù là người vô tình đi nữa thì vào giờ khắc này, cũng đều bị bóng lưng của Mạnh Hạo làm cho rung động.

Thậm chí trên bầu trời, lão quái của mấy tông cùng Huyết Yêu lão tổ xuất thủ cũng đều bị một màn phía dưới mặt đất làm cho chấn động.

Cả vùng đất kéo dài ba ngày chém giết, xuất hiện yên tĩnh trong nháy mắt. Trong vòng ba ngày, mấy chục vạn người tử vong không ít. Nhưng bọn họ có quá nhiều người, bọn họ không thèm để ý. Chẳng qua là Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, chặn lỗ hổng. Thân ảnh của hắn dường như một tôn thiên thần, một người giữ ải, vạn người khó qua.

Mạnh Hạo toàn thân quần áo dính máu. Thần sắc của hắn mệt mỏi. Đôi mắt hắn tràn đầy tia máu, trở thành ác mộng rất khó tiêu tán trong lòng của mấy chục vạn tu sĩ.

Mạnh Hạo nhìn mấy chục vạn tu sĩ phía trước. Mấy chục vạn người đó cũng đang nhìn hắn. Sâu trong nội tâm của bọn họ, đối với Mạnh Hạo nơi đó, thậm chí cũng có một vẻ kính nể.

Một người bảo vệ ở chỗ này, cho dù là thần thông rất cao, cho dù là thân thể có thể quỷ dị sống lại, nhưng đó cũng cần dũng khí.

Loại chuyện như vậy, không phải người người có thể làm được.

Nhất là bọn họ cũng đều nhìn thấu, thânn thể của Mạnh Hạo ở chỗ này khôi phục, đã có dấu vết khô héo, hiển nhiên là sắp đến cực hạn.

- Người mà lão phu cả đời bội phục không nhiều lắm. Từ hôm nay trở đi, ngươi coi như là một người!

Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra sát khí, chậm rãi lên tiếng.

- Ra truyền thừa chí bảo!

- Ngươi nếu có bí pháp không chết, như vậy thì nhìn một chút, dưới truyền thừa chí bảo, ngươi có thể thừa nhận bao nhiêu kích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.