Trong nháy mắt nó giống như lôi đình cuồn cuộn đánh vào tâm thần của tên thanh niên họ Lưu, khiến cho gã biến sắc. Giống như chỉ trong một chớp
mắt không phải là bị Mạnh Hạo nhìn qua, mà là bị một con cự thú có thể
cắn nuốt sinh mạng chúng sinh, mang theo uy hiếp cùng với vô tận bá khí
ngưng tụ thành thực chất. Làm cho tên thanh niên họ Lưu phải dừng tay
lại theo bản năng, chỉ trong chốc lát, Bạch Vân Lai đã đi tới bên người
Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, quay người mang theo Bạch Vân Lai, muốn đi
khỏi nơi này. Dùng tu vi cùng với địa vị trong Tử Vận Tông của hắn hiện
nay, cho dù những tên này là đệ tử nội môn, thì cũng cách biệt quá xa
với hắn, cũng không cần phải ở trước mặt những tên thiên kiêu chi tử này khoe khoang cái gì.
Một màn này diễn ra, tu sĩ ở trong quảng trường Tử Khí nhất mạch, ngoại
trừ bản thân tên thanh niên họ Lưu thì không có người cảm giác được, mà
ngay cả mấy người đi theo thanh niên họ Lưu, cũng không có phát giác
được chút nào. Chỉ cảm thấy vừa rồi ánh mắt kia của Mạnh Hạo rất là lăng lệ ác liệt mà thôi. Nhưng ánh mắt lăng lệ ác liệt thì chỉ cần trừng mắt lên là tất cả mọi người đều có thể làm được, đương nhiên bọn hắn sẽ
không thèm để ý đến.
Duy chỉ có bốn tên thiên kiêu chi tử của Tử Khí nhất mạch ở trong các
đình viện kia phát hiện được chút manh mối. Giờ phút này vẻ mặt bọn hắn
đều có sự biến hóa dồn dập, càng lúc càng ngưng trọng, thậm chí như có
điều suy nghĩ. Bất quá tùy tùng ở bên cạnh bọn hắn, lại hiển nhiên cũng
giống như phần đông tu sĩ đang đứng trong quảng trưởng, không thể phát
hiện được điều gì!
- Tử Khí nhất mạch há có thể là nơi để các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi!
- Đứng lại, vừa rồi Lưu sư huynh đã nói quy củ, tên Bạch Vân Lai này chỉ có thể lăn đi, không thể đứng mà đi!
- Uy phong thật lớn, cho dù ngươi là đan sư, thì cũng không thể xem thường đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch ta như vậy.
Mấy tên tu sĩ đứng phía sau tên tu sĩ họ Lưu, giờ phút này lập tức nhảy
ra, ngăn cản đường đi của Mạnh Hạo, hiện ra ánh mắt bất thiện.
- Ngươi có thể rời đi, nhưng tên Bạch Vân Lai này bất kính với ta, nếu
như không tự phạt, thật sự là khi dễ đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch
chúng ta quá mức!
Tên thanh niên họ Lưu giờ phút này hít sâu một cái, bước ra vài bước,
lạnh giọng mở miện. Nhưng gã đối với Mạnh Hạo đã có chút sợ hãi, cho nên khí thế trong lời nói cũng ít đi rất nhiều, nhưng này vẫn còn ý ương
ngạnh, dây dưa không ngừng.
Sắc mặt của Bạch Vân Lai tái nhợt, sự phẫn nộ trong mắt bị ý chí cưỡng
ép đè xuống, y biết rõ tuy Mạnh Hạo là đan sư, nhưng nơi đây có nhiều đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch như vậy, sợ là cũng phải có chỗ cố kỵ.
Cho dù mình phải phế đi bàn tay cũng không sao, chỉ cần không phải vì
mình mà liên lụy đến Mạnh Hạo là tốt rồi, nên giờ phút này y lập tức
dừng chân.
Nhưng trong chớp mắt khi y dừng chân, Mạnh Hạo xoay người lại.
- Người này là ai?
Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng.
- Đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch Lưu Ngôn Binh… Hắn…
Bạch Vân Lai thấp giọng nói.
- Từ nay về sau, nếu tên Lưu Ngôn Binh này muốn luyện đan, ta không tiếp.
Mạnh Hạo nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh nói ra một câu.
Lời này vừa nói ra, trong chớp mắt, đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch ở bốn phía, bỗng nhiên khẽ giật mình, trong đó có không ít người khôn
khéo, dĩ nhiên từ trong lời nói này nghe được một tí manh mối.
Bốn tên thiên kiêu chi tử ở trong bốn đình viện xung quanh, giờ phút này hai mắt lóe lên tinh quang mãnh liệt, đặc biệt có một người đã lập tức
đi ra khỏi sảnh các.
- Chẳng những không tiếp tên họ Lưu này, mà cả mấy kẻ đi theo gã, nếu ngày sau cầu đan dược của ta, cũng không tiếp.
Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng, vẻ mặt của Bạch Vân Lai đang đứng ở một bên cũng chấn động, nhẹ gật đầu.
Lưu Ngôn Binh nghe vậy, biến sắc, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Mạnh
Hạo, trong đó lộ ra vẻ không dám tin, giờ phút này nếu như gã vẫn không
rõ thân phận của Mạnh Hạo, cũng sẽ không xứng tu hành đến Trúc Cơ.
Thế nhưng thế gian này vẫn phải có những kẻ ngu dốt, lúc này một thanh
niên bên người Lưu Ngôn Binh, lập tức cười lạnh một tiếng.
- Ngươi là ai? Dám nói chúng ta phải đi cầu ngươi luyện đan? Nói thế mà
không sợ chém gió to làm đau đầu lưỡi à? Dựa vào cái gì mà dám uy
phong như thế? Khẩu khí thật lớn!
- Dựa vào việc ta là Phương Mộc!
Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, gần như chỉ cần một câu đó, lập tức khiến
cho tên thanh niên kia phải sững sờ, hai mắt như muốn lồi ra ngoài,
trong biểu tình mang theo vẻ khó có thể tin.
- Phương... Phương Mộc…
Cùng lúc đó, sắc mặt của mấy tên đi theo phía sau lưng Lưu Ngôn Binh
cũng đại biến, lập tức cùng nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt mang theo
rung động khó tả. Không chỉ riêng bọn hắn, tất cả các đệ tử nội môn của
Tử Khí nhất mạch ở trên quảng trường này giờ phút này nghe được câu nói
kia của Mạnh Hạo cũng phải trợn mắt há mồm, nguyên một đám đều dùng ánh
mắt lóng lánh, toàn bộ đều nhìn về Mạnh Hạo.
Trong sảnh bốn phía các thiên kiêu của Tử Khí nhất mạch, cũng là nguyên
một đám sắc mặt biến hóa, cái này một loạt biến cố, lại càng làm cho
quảng trường này trong chớp mắt hoàn toàn yên tĩnh.
Danh tiếng Phương Mộc, tại mấy tháng này ở trong Tử Vận Tông quật khởi,
thanh danh hiển hách, ít có người không biết, thậm chí chuyện hôm nay,
nguyên nhân gây ra cũng chính là Phương Mộc luyện đan.
Kể từ đó, thoại ngữ về Mạnh Hạo truyền ra, chính là đất bằng một tiếng Kinh Lôi.
Sắc mặt Lưu Ngôn Binh biến hóa, phía sau y những người kia càng là lập
tức lo lắng, chuyện giáo huấn Bạch Vân Lai bọn hắn cam tâm tình nguyện,
dù sao Bạch Vân Lai chỉ là dược đồng. Nhưng đối mặt với Phương Mộc đan
sư, bọn hắn từ đáy lòng không muốn đắc tội, giờ phút này nguyên một đám
liền vội vàng bước lên phía trước, đang muốn giải thích.
Lại thấy Mạnh Hạo đã quay người, tại trong những tên gọi là đệ tử nội
môn trước mắt này, hắn đã không có hứng thú đi tiếp tục nói cái gì đó.
Vô luận là địa vị hay vẫn là thân phận, song phương đã hoàn toàn bất
đồng. Giờ phút này quay người, Bạch Vân Lai lập tức đi theo phía sau, xa xa trong sảnh cá, bốn vị thiên kiêu của Tử Khí nhất mạch, giờ phút này
cũng đều bước đi đến. Hiển nhiên là muốn đuổi theo bắt chuyện.
- Hóa ra ngươi chính là Phương Mộc, cho dù ngươi không luyện đan cho Lưu mỗ, chẳng lẽ toàn bộ Đan Đông nhất mạch, chỉ có một đan sư là ngươi hay sao! Huống hồ đan dược ngươi luyện, chẳng qua là chút tài mọn, không ra cái gì!
Trong lòng Lưu Ngôn Binh kêu khổ, nhưng hôm nay đâm lao phải theo lao,
đương nhiên không thể đơn giản cúi đầu, cơ hồ là cắn răng, giống như cố
chấp chống đỡ mở miệng, muốn tìm về một ít mặt mũi.
Mạnh Hạo nở nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút lạnh, lần thứ hai dừng
bước, lúc quay đầu lại, rất nghiêm túc nhìn thoáng qua tên Lưu Ngôn Binh này. Nếu như người này không liên tiếp mở miệng, hắn cũng sẽ không cùng gã chấp nhặt, nhưng hôm nay lại còn dùng giọng điệu âm dương quái khí
nói chuyện, liền làm cho ánh mắt Mạnh Hạo hoàn toàn lạnh xuống.