Hứa Thanh bồi bên bên cạnh Anh Vũ, nhìn Anh Vũ cùng Bì Đống,
cũng nở nụ cười, ôn nhu như nước, lúc này xinh đẹp không thể tả.
Mạnh Hạo hít sâu, ánh mắt rơi vào băng quan của
cha mẹ đã hóa thành Sơn Hải Điệp, lúc này khi băng quan hòa tan, cha mẹ của Mạnh
Hạo hóa thành Sơn Hải Đẹp dần dần trở thành vô số điểm sáng, những điểm sáng
này vô cùng sặc sỡ, ẩn chứa sinh cơ, dường như mơ hồ tụ thành thân ảnh một nam
một nữ.
Bọn họ ôm nhau, đi về hư vô, trong hư vô, lúc này nổ vang
quanh quẩn, có một cánh cửa lớn, chậm rãi phủ xuống, hoàn toàn mở ra, đó là
cánh cửa luân hồi, bước chân vào cửa này, có thể luân hồi lần nữa trong thế
gian này, thần hồn bất diệt.
Cùng lúc đó, băng sơn kia xuất hiện khe nứt cũng nhanh
chóng hòa tan, khi hòa tan, những hồn chủng sống lại bên trong hóa thành thân ảnh
mơ hồ, toàn bộ trôi đi, thẳng tới cửa luân hồi.
Dường như chờ đợi luân hồi, đã đợi quá lâu, từ xa nhìn lại,
những hồn chủng này hợp thành một hồn sông mênh mông kinh thiên, theo cha mẹ Mạnh
Hạo sáp nhập vào cánh cửa luân hồi...
Mạnh Hạo nhìn cảnh tượng này, hồn trong sông đó, hắn thấy
được mập mạp, thấy được Vương Hữu Tài, thấy được Lý Linh Nhi, thấy được Chỉ
Hương, thấy được Thái Dương Tử, thấy được Phương Du, Tôn Hải, thấy được Đan Quỷ
sư tôn, thấy được Mãn Nhi, thấy được tất cả khuôn mặt quen thuộc, mỗi người kia
cũng làm Mạnh Hạo tưởng niệm, bên trong còn có Hải Mộng Chí Tôn, Địa Tạng, Thủy
Đông Lưu, còn có ngoại công của Mạnh Hạo, còn có tổ phụ của hắn...
Ánh mắt Mạnh Hạo nhu hòa, mang tưởng niệm, mang hồi ức,
lôi kéo tay Hứa Thanh, rất cấp bách, rất cấp bách.
Vẫn nhìn theo những hồn chủng này biến mất trong cửa luân
hồi, cảm nhận được bọn họ đã chuyển thể đầu thai, lần nữa xuất hiện trong tinh
không, Mạnh Hạo cười.
Cũng đồng dạng vào lúc này, biển thứ chín đã khô héo đến
cực hạn, ầm ầm cuồn cuộn, nước biển bên trong trong nháy mắt vô tận, Cổ Ất Đinh
Tam Nguyệt, khôi phục linh động!
Còn có núi trong núi thứ chín kia, Kháo Sơn lão tổ, gần
như chỉ còn lại mai rùa, nhưng trong chớp mắt, sinh cơ trong mai rùa bùng phát
long trời lở đất, sinh cơ xuất hiện, đầu của nó từ trong mai rùa đưa ra, hít
sâu, ngửa mặt lên trời rống lớn.
- Lão tổ nhà ngươi lại trở về!
Thiên địa nổ vang, Triệu Quốc của phần lưng lão lúc này
cũng phát ra sinh cơ dồi dào.
Hết thảy hết thảy, đều hướng về tốt đẹp, không ngừng nở rộ!
Nhoáng một cái đã mấy chục năm.
Tinh không Sơn Hải, trong kỷ nguyên không biết này, mặc
dù là Sơn Hải Giới không còn, nhưng trong cả tinh không, tu sĩ hợp thành thế lực,
mọc lên như nấm, tung hành cát cứ khắp tinh không này.
Không thể không nói thế lực mạnh nhất, trong thế giới
cùng nhiều tinh tú này, vô số người phàm cùng tu sĩ từ từ mang kỷ nguyên này
xông lên đỉnh phong.
Có người nói, đây là chú định nhấc lên một niên đại huy
hoàng, cũng nhất định xuất hiện một người mạnh nhất thời đại, bởi vì mấy chục
năm, trong tất cả thế lực, đều sinh ra rất nhiều người thiên tư hảo hạng, thậm
chí cũng thấy thiên kiêu tuyệt thế trong truyền thuyết vạn năm.
Khi thiên kiêu này xuất hiện trong thời đại, cả giới tu
chân của tinh không cho thấy rực rỡ kinh người.
Không ai biết tại sao phải như vậy, gần như vô số thiên
kiêu không ngờ cùng năm, sinh ra trong tinh không, phảng phất như hẹn ước, đồng
thời xuất hiện.
Vả lại bọn họ tuy rằng không nhận ra nhau, nhưng khi gặp
lại nhau, phảng phất như quen thuộc không nói nên lời, làm cho bọn họ sẽ không
tranh đấu lẫn nhau, giống như hữu duyên kiếp trước.
Những người này chính là sau khi giải đi nguyền rủa, tu
sĩ Sơn Hải Giới trong quá khứ đã luân hồi chuyển thế.
Nhưng không phải tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đều chọn con
đường tu hành, có không ít... trong kiếp này lựa chọn trở thành người phàm, vượt
qua cả đời chính mình.
Nhưng bất kể như thế nào trên người bọn họ tồn tại từ
chúc phúc của tinh không này, đó là chúc phúc của Mạnh Hạo, có chúc phúc này,
những tu sĩ Sơn Hải trong quá khứ bất kể bọn họ ở nơi nào bao lâu, bất kể có
bao nhiêu kiếp, thần hồn bọn họ vĩnh hằng bất diệt, cho dù là kỷ nguyên này
tiêu tán, cũng không thể trừ đi thần hồn của bọn họ.
Bọn họ tại ý nghĩ nào đó trở thành vĩnh hằng, cái này cho
bọn họ đủ thời gian, cho đến Siêu Thoát cuối cùng, ngược dòng tất cả nhớ lại, bọn
họ sẽ nhớ lại tất cả.
Tinh không rực rỡ, thời đại huy hoàng, đã mở màn.
Ngày này, trên một tinh tú, có một thanh niên, thanh niên
này trên mặt có chút tàn nhang, thân thể rất béo, giống như một quả cầu thịt,
trong tay hắn cầm một trường thương, vẻ mặt ngạo nghễ đứng trước mặt một nữ
nhân.
Nữ nhân kia gương mặt xinh đẹp, nhưng lúc này cau mày,
hung hăng trợn mắt nhìn người mập mạp trước mắt này.
- Ngươi có đáp ứng ta hay không, nếu ngươi không đáp ứng
trở thành đạo lữ của mập gia, mập gia sẽ...
Mập mạp này trực tiếp hét lên, đặt trường thương trong
tay lên miệng, cắn một cái, “rắc” một tiếng, mũi thương nát.
Sau đó làm vẻ mặt ngạo nghễ, thản nhiên nói: - Biết
không, mập gia trong tinh không này là người thiên tư nhất, mập gia từng trong
mộng có cảm ngộ, cùng ý chí tinh không này là huynh đệ, đi theo ta, sau nay ta
bất hủ, ngươi bất hủ! Hắn nhẹ nhàng ung dung, nhưng trong mũi khó chịu, thân thể
không khỏi run lên, nói thầm trong lòng mình học một chiêu cũng không nổi,
không chịu nổi nữa rồi.
Nữ nhân sửng sốt một chút, mở to mắt, nàng là đệ tử Thần
Vũ Tông, đây là lần đầu tiên ra cửa, nhưng không nghĩ lại gặp tên mập mạp này,
khi nhìn thấy mình lập tức dây dưa không nghỉ, đã dây dưa mấy tháng rồi.
- Có bệnh! Nữ nhân nhìn mập mạp run run, cam thấy hơi sợ,
hừ lạnh, xoay người muốn rời khỏi.
- Đừng đi! Mập mạp rống lớn đuổi theo, làm ra bộ dáng lấy
lòng trước mặt cô gái, không ngừng ân cần đi theo.
Cho đến khi bọn họ đi xa, một tiếng cười khẽ từ nơi bọn họ
đứng lúc trước truyền ra, thân ảnh Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh từ từ hiện ra trong
hư vô, Hứa Thanh che miệng ngăn tiếng cười truyền ra, trên mặt Mạnh Hạo cũng là
nụ cười.
Mập mạp này rõ ràng là chuyển thể luân hổi của mập mạp Lý
Phú Quý.
- Vô sỉ, quá vô sỉ!
- Nguyên lai tiểu tử này năm đó có nhiều đạo lữ như vậy,
chính là đeo đuổi người ta không bỏ cuộc à!
Anh Vũ cùng Bì Đống trên vai Mạnh Hạo, vẻ mặt khinh thường.
Mạnh Hạo cười lắc đầu, nhìn về phía xa.
- Đi thôi, đi xem một chút những người khác, sau đó đến
lúc chúng ta rời đi... Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, trong mắt tiếc nuối nhưng lại
kiên định.