Ngã Dục Phong Thiên

Chương 761: Chương 761: Cổ Kinh Phong Ma




Mạnh Hạo hít sâu một hơi, từ từ mở miệng.

– Cổ đạo, chấp Phong Thiên chi niệm, sơn hà thương sinh đại thiện, cửu sơn hải nhu đạo kiếp lai, mệnh ta vô lượng!

Giọng nói Mạnh Hạo lúc niệm đoạn kinh văn này, dường như ẩn chứa vần luật quỷ dị, sinh ra một loại dao động quỷ dị. Mỗi một chữ, đều giống như một phù văn ấn ký, kết nối với cao trời, liên tiếp với sao trời!

Lời hắn vừa nói ra, vẻ mặt người áo đen liền thay đổi, lộ vẻ không thể tin tưởng, thân thể lập tức nổ vang, một lượng lớn khói đen tràn ra, miệng y lại vang lên một tiếng gào thảm.

– Phong Yêu kinh, không thể nào, ngươi không phải đã mất đi truyền thừa sao, làm sao lại có Phong Yêu kinh chết tiệt này!

Người áo đen gầm lên, tay phải chộp về phía vòng xoáy giữa trời, trên tế đàn trong vòng xoáy, những khuôn mặt trong màn sương, lập tức đều cùng kêu gào, đồng thời trấn áp sương đen. Lại không biết vì cái gì, khiến cho thân thể người áo đen này, cũng không còn vặn vẹo nữa, mà đã trở nên bình ổn.

Nhưng về mặt khí tức, người áo đen lại yếu đi quá nửa.

– Ngươi chết chắc rồi!

Người áo đen nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hắn biết thời gian của bản thân không nhiều, chỉ có thể tạm thời áp chế tổn thương của Phong Yêu kinh với bản thân, lúc này tay phải đột nhiên giơ lên, chỉ về phía Mạnh Hạo.

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, nhìn ra đối phương đã áp chế được lực lượng của kinh văn, hừ lạnh một tiếng. Người áo đen với giai đoạn đỉnh cao lúc trước một chưởng có thể đánh tan Thiên Phương thú, Mạnh Hạo không phải đối thủ. Nhưng nhìn thấy yêu binh Hoang Chủng hiện giờ sau khi yếu nhược, Mạnh Hạo cảm thấy có thể đấu một trận!

– Ta là Phong Yêu sư, cảm ứng và sử dụng với yêu khí, vốn phải vượt xa kẻ gọi là yêu binh Hoang Chủng này, y có thể mượn yêu khí, ta cũng có thể!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đột nhiên giơ tay lên, trong đầu hiện lên hình ảnh một chưởng lúc trước của đối phương, suýt nữa tiêu diệt Thiên Phương Thú. Giống như một cánh cửa được mở ra, trong khoảnh khắc này, yêu khí xung quanh lập tức tràn tới, sau khi ngưng tụ, bộc phát ầm ầm, va chạm với thương yêu khí vừa tới.

Tiếng nổ ầm ầm, Mạnh Hạo phun máu tươi, lui lại rất nhanh, trong lúc lui lại, đã phun ra liên tục ba ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại cất tiếng cười.

Khống chế yêu khí, cho dù hắn không bằng đối phương, nhưng khoảnh khắc vừa rồi, Mạnh Hạo lại có lĩnh ngộ.

– Một lần nữa!

Hai mắt Mạnh Hạo lại lóe sáng, giữa không trung, lúc tay phải đưa lên, yêu khí xung quanh liên tục trào tới, đột nhiên xung quanh hắn, hình thành một vòng xoáy yêu khí khổng lồ.

Đôi mắt người áo đen lấp lánh, trong lòng cũng có kinh hãi. Y không ngờ được đối phương lại chỉ trong khoảnh khắc, từ lúc trước chưa được gọi là nhập môn, tiến lên một bước, đến trình độ nắm được một chút cách vận dụng yêu khí đơn giản. Nhìn như chỉ chênh lệch một bước, nhưng lại như trời với đất.

– Ngộ tính như vậy, không hổ là Phong Yêu sư, nhưng ngươi muốn học được khống chế yêu khí từ ta… Ta sẽ không cho ngươi cơ hội này, không dùng yêu khí, cũng có thể giết ngươi. Ta chỉ cần ba thức thần pháp, liền có thể chém chết ngươi!

Người áo đen giơ tay phải lên chộp vào hư không, một cây trường thương màu đen lập tức xuất hiện, nằm trong tay người áo đen.

– Thức thứ nhất, Đồ Kinh Tiên!

Ngay khi người áo đen mở miệng, tay phải nắm cây trường thương màu đen, đột nhiên vung lên. Cây trường thương giống như một con hắc long, lập tức ngẩng đầu rít gào, giương nanh múa vuốt, cưỡi gió vượt mây, yêu khí trên thương cuộn trào, xông về phía Mạnh Hạo, thân thể hắc long uốn lượn, lập tức hóa thành chín con!

Cửu Long Chi Sát, kinh thiên động địa, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Khoảnh khắc này, trời đất biến sắc, gió mây đảo lộn, chín con hắc long gầm thét lao tới, có thể nhìn thấy trên móng vuốt của nó, như chộp lấy không ít thi hài. Những thi hài này đều đang rên rỉ, đau đớn kêu gào.

Âm thanh truyền vào trong đầu, Mạnh Hạo giống như đang ở giữa chiến trường, xung quanh toàn là chém giết, đôi mắt hắn lộ ra tinh mang, tâm thần bất định, tay phải vung lên. Mộc kiếm Tuế Nguyệt lập tức bay ra, kết thành Liên Hoa kiếm trận, ầm ầm chuyển động, lực lượng Tuế Nguyệt bộc phát mạnh mẽ.

Tuế Nguyệt kiếm trận này, làm bạn với Mạnh Hạo rất lâu, lại nhiều lần được hắn tế luyện, lúc này xuất hiện, lập tức khiến hư vô gấp khúc, như cách tuyệt không gian, thay đổi năm tháng. Ngay khi chín con hắc long gầm thét lao tới, hai tay Mạnh Hạo bắt quyết, chỉ thẳng về phía trước.

Liên Hoa kiếm trận ầm vang, phóng ra một bông sen bắn thẳng về phía chín con rồng.

Tiếng nổ vang trời!

– Tuế Nguyệt Sát!

Mạnh Hạo cắt nát đầu lưỡi, phun ra máu tươi, tay phải vung lên, máu tươi lập tức hóa thành sương máu, bắn thẳng về phía Liên Hoa kiếm trận, dùng tinh huyết của bản thân, kích thích triệt để lực lượng Tuế Nguyệt. Trong tiếng nổ, mặt nạ huyết sắc Mạnh Hạo đang đeo lóe sáng, bốn thanh mộc kiếm bay thẳng ra.

Chính là Thí Tiên Kiếm như lời Quý Thập Cửu năm đó!

Bốn thanh mộc kiếm bắn tới, dung nhập vào trong Liên Hoa kiếm trận, khiến sát cơ trong đó lộ ra, tiêu diệt chín con rồng.

Tiếng nổ vang vọng khắp trời, thân thể Mạnh Hạo chấn động, không ngừng lui lại, Liên Hoa kiếm trận tan vỡ, bốn thanh mộc kiếm bắn đi, nhưng chín con hắc long, cũng lập tức tan vỡ.

– Đệ nhị thức, Luân Hồi Diệt!

Ánh mắt người áo đen lộ ra u mang, không lùi mà tiến, tay phải vung lên, trường thương màu đen vào lúc này, trở thành một tia sáng đen, tốc độ cực nhanh, bắn tới Mạnh Hạo.

Ngay khi tới gần, dường như có từng tầng không gian tan vỡ, giống như cây trường thương này, lúc bay tới, có thể phá hủy tất cả hư vô.

Nếu chỉ có như vậy thì cũng bình thường, nhưng đúng lúc này, xung quanh cây hắc thương này, trong không gian như có như không, từng tầng bị nó phá tan lại xuất hiện những hình ảnh khác nhau. Trong những hình ảnh đó, như ở những năm tháng khác nhau, xuất hiện cùng một người, chính là Mạnh Hạo, là Mạnh Hạo ở những thời gian khác nhau, giống như luân hồi chuyển thế, từng đời luân hồi!

Giống như kiếp trước, kiếp trước nữa, từng kiếp từng kiếp đã qua! Không biết là thật hay giả, nhưng lúc này nhìn thấy, lại cực kỳ chân thực!

Mạnh Hạo chấn động, dường như nhìn thấy nghìn kiếp luân hồi, lại dường như chưa từng nhìn thấy gì cả, cảm giác tử vong mạnh mẽ lập tức xuất hiện trong lòng Mạnh Hạo. Như tất cả những nơi né tránh xung quanh hắn đều bị phong chết, như một thương này, phát diệt cả nghìn kiếp luân hồi của hắn.

Nhìn thấy hắc thương tới gần, uy áp mạnh mẽ bộc phát, lại không ngừng tước nhược tu vi của Mạnh Hạo.

Đồ đằng trên trán Mạnh Hạo lóe lên, tứ đại đồ đằng bên ngoài cơ thể lập tức bộc phát, kim mộc hỏa thổ, trở thành biển lửa, trở thành đại thụ chọc trời, trở thành cơn mưa màu vàng kim, hóa thành sương thổ tang thương.

Trong khoảnh khắc một thương Luân Hồi Diệt đó, Mạnh Hạo mở mồm, phun ra một đạo thanh quang, hóa thành Thanh Hồng Tiên Kiếm, phá hư mà ra. Một cỗ kiếm khí kinh thiên phát ra, đây không phải Đạp Ca Kiếm Khí, mà là kiếm ý ẩn hàm trong bản thân thanh kiếm.

– Để cho ngươi trảm luân hồi, không bằng để Mạnh mỗ tự trảm!

Tay phải Mạnh Hạo vung lên, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng quyết đoán.

Kiếm ý xuất hiện, dung hợp lực lượng tứ đại đồ đằng của Mạnh Hạo, phát tán thanh quang kinh thiên, trong khoảnh khắc hắc thương tới gần, đã đi trước một bước, tự trảm luân hồi!

Tiếng nổ vang trời, Luân Hồi Diệt, thiên địa kinh, tiếng nổ vang…

Thanh Hồng Tiên Kiếm đột nhiên bay ngược lại, hóa thành một tia sáng xanh, được Mạnh Hạo thu vào trong mồm. Thân thể hắn run rẩy, tiếp tục lui lại, phun ra một ngụm máu lớn, lúc ngẩng đầu, vẻ mặt Mạnh Hạo âm lãnh nhìn người áo đen.

Người áo đen tâm thần chấn động, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Y cũng đang lui lại, trường thương màu đen trong tay, đang vỡ vụn.

– Chết tiệt, hắn trước tiên dùng kinh văn khiến ta hư nhược, sau đó vì hắn là Phong Yêu sư đời này, cho nên sức sát thương của yêu thuật đối với người khác cực kỳ đáng sợ, nhưng đối với hắn, lại có tác dụng rất nhỏ. Nếu không, sao có thể phiền phức như vậy!

Người áo đen đưa tay lên, vỗ thẳng lên trán. Một vỗ này, thân thể y mờ đi, như tự yếu đi một chút, nhưng tay phải vung lên, một thanh trường thương màu đen một lần nữa hiện ra, nằm trong tay y.

Thương này vẫn có màu đen, phát tán ra sương màu đen kết nối với thân thể y, nhìn như cùng một thân thể.

– Đệ tam thức…

Người áo đen cất lời, nhưng y còn chưa nói xong, sát cơ trong mắt Mạnh Hạo đã lóe lên.

– Tam thức con mẹ ngươi!

Bản thân Mạnh Hạo cũng phát hiện ra, một số lời nói và hành động của hắn chịu ảnh hưởng rất sâu từ chim anh vũ … Như vào lúc này, câu nói kia thốt lên rất tự nhiên…

Trong khi nói, hắn bước tới, tay phải đặt lên mặt nạ huyết sắc, lúc vung lên, xung quanh hắn, lập tức trở thành màu đen, dường như có một lá cờ che trời lấp đất!

Lá cờ này nổ vang, nháy mắt quét ngang, bóp méo hư vô, run rẩy trời cao, kinh hãi đại địa, gào thét không ngừng, phiên vĩ kinh thiên… lao thẳng đến người mặc áo bào đen.

Người mặc áo bào đen sắc mặt lần đầu đại biến, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin, thân thể chợt bay về sau, nhưng tốc độ của y có mau nữa, cũng không nhanh bằng Tam Vĩ Phiên. Tiếng nổ vang quanh quẩn, lá cờ này trực tiếp cuốn lên thân người mặc áo bào đen, lực bùng nổ long trời lở đất, mạnh mẽ xoắn giết!

Tiếng động bang bang truyền khắp bốn phía, thân thể của người mặc áo bào đen cộng với cả trường thương màu đen của y, nháy mắt sụp đổ nổ bung. Nhưng đồng thời với khi nổ bung, chỗ xa xa, thân ảnh của y lại một lần nữa ngưng tụ. Chẳng qua thân thể mới xuất hiện trở lại càng trở nên hư ảo, rõ ràng hư nhược không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.