Mưa tím, càng lớn.
Nửa năm sau, toàn bộ phía bắc Tây Mạc, tất cả
hồ nước đều nối lại với nhau, hóa thành biển rộng màu tím. Mảnh biển
rộng này diệt sạch tất cả sức sống, ngăn cách tất cả linh khí.
Bắc bộ… Đã nhìn không thấy bất luận dị yêu nào, nhìn không thấy bất luận
sinh mạng nào nữa, bất kể là còn chưa di chuyển ra, hay là tộc đàn không định di chuyển, giờ phút này đều đã táng thân đáy biển.
Toàn bộ phía bắc Tây Mạc, biển tím cuồn cuộn, có thể mơ hồ nhìn thấy một ít ngọn núi nhọn…
Cùng với việc bắc bộ thành biển, trường hạo kiếp Tây Mạc này, lần đầu tiên
bạo phát ra uy lực kinh thiên của nó. Sóng biển ngập trời, lan tràn,
trực tiếp làm gãy sơn mạch giao giữa khu vực trung tâm và bắc bộ, cùng
với việc sơn mạch sụp đổ, biển tím gào thét lan tràn, từ đông, tây cùng
với trung bộ, khuếch tán ra phía ngoài.
Theo sự khuếch tán của
biển tím, ở đông, tây cùng với trung bộ hình thành hồ nước, dần dần dung hợp cùng với biển tím, khiến cho nước biển càng ngày càng vô biên, tốc
độ khuếch tán, cũng càng lúc càng nhanh.
Biển hình thành và lan
tràn, giống như cành roi vô hình, hung hăng quất vào toàn bộ vùng đất
Tây Mạc, vào trên người tất cả các bộ lạc đang di chuyển, khiến cho tốc
độ di chuyển của bọn họ nhanh hơn, khiến cho ở bên trong di chuyển,
tranh đoạt càng nhiều.
Chết ….. cũng đã vô số.
Linh khí
ngăn cách, lan tràn tới khu vực trung tâm, rồi khuếch tán ra phía đông
và phía tây. Có thể nói giờ phút này vùng đất Tây Mạc, ngoại trừ phía
nam ra, tất cả các địa phương khác, linh khí đều loãng đi trên phạm vi
lớn.
Linh khí khuyết thiếu, tu vi của tu sĩ ngã xuống, đã tạo
thành tử vong, mà tử vong của bọn họ, ngay tiếp theo khiến đồ đằng Thánh Tổ của các bộ, cũng bắt đầu suy yếu.
Cũng chính vì suy yếu của
đồ đằng Thánh Tổ, khiến cho tộc nhân bộ lạc lại suy yếu thêm, giống như
một vòng tử vong tuần hoàn, không thể giải thoát.
Nửa năm, pháp
bảo phi hành của Ô Thần bộ, gào thét ở khu vực trung tâm Tây Mạc. Trong
vòng nửa năm, bọn họ đã trải qua hơn mười trận chiến tranh, mỗi một
tràng chiến tranh, bộ lạc mà bọn họ đối mặt đều là toàn tộc xuất động.
Một hồi thất bại, đại biểu chính là diệt tộc, nhưng nhất định phải chiến!
Bởi vì bọn họ có phi hành khí, những bộ lạc khác muốn cướp đoạt. Bởi vì bọn họ có yêu linh, yêu linh xuất hiện này, một đường đưa tới tham lam và
điên cuồng, cho dù là Mạnh Hạo cũng phải kinh hãi.
Nửa năm, yêu
đàn của Mạnh Hạo chỉ còn lại có bảy vạn, bảy vạn này còn là không ngừng
được bổ sung mới lưu lại được. Tuy nói như thế, nhưng bảy vạn yêu đàn
còn dư lại này, cả đám đều cực kỳ hùng mạnh.
Số lượng tộc nhân, đã trở thành tám ngàn, nhưng tám ngàn tộc nhân này, từng cái đều là bách chiến chi hùng!
Mạnh Hạo trong thời gian nửa năm bị thương nặng hai lần, khi hắn cố ý áp
chế, lực lượng đồ đằng của hắn càng được rèn luyện nhiều hơn. Đối với
việc khống chế yêu khí, cũng tới một cảnh giới mới.
Chỉ có thời
khắc sinh tử, mới có thể khiến chiến lực nâng cao, cùng lúc đó, Mạnh Hạo cũng đang tiến hành cảm ngộ đối với mưa tím này, tuy rằng thong thả,
nhưng dần dần cũng thu hoạch được không ít.
Mặt khác, nhân lúc
mưa tím ngăn cách địa linh khí thiên, ưu thế của Mạnh Hạo lại càng hiển
lộ rõ rệt. Lúc trước, hắn có thể thoải mái giết chết Nguyên Anh hậu kỳ,
cũng có liên quan đến điều này
Lúc này linh khí đã sắp loãng tới cực hạn rồi, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, sự cường đại của hắn, cũng ở một đường này, dần dần quật khởi.
– Khi mà toàn bộ vùng đất Tây Mạc đã không còn lại một chút xíu linh khí
nào nữa, thì cũng chính là một khắc ta hoàn toàn quật khởi.
Mạnh
Hạo đứng trên đầu pháp bảo phi hành, sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể gầy
yếu đi một tí. Mấy năm chinh chiến, khiến Mạnh Hạo biến hóa thật lớn,
giờ phút này hắn nhìn thiên địa nơi xa, nhẹ giọng thì thào.
Nửa
năm này, vùng đất Tây Mạc đã xảy ra ba lượt đại sự, có ba con yêu linh
xuất hiện tại vùng đất Tây Mạc. Ba con yêu linh này xuất hiện, ngay lập
tức dẫn tới chú ý của toàn bộ tộc đàn Tây Mạc, vì thế triển khai cướp
đoạt.
Cũng dẫn đến việc Mạnh Hạo phải trải qua một phen chinh
chiến, mà hai lần trọng thương của hắn, cũng là bởi vì việc này tạo
thành.
Tuy nhiên xét theo phương diện khác, yêu linh xuất hiện,
cũng phân tán tình huống tập trung công kích của mọi người đối với Mạnh
Hạo, giúp cho Ô Thần bộ, có thể tiếp tục lớn mạnh.
Giờ phút này ở thiên địa nơi xa, khoảng cách với chỗ Mạnh Hạo ước chừng nửa tháng bay, có ba cái pháp khí phi hành màu đen, bộ dáng như kiếm, đang phá không
mà đi.
Màu sắc đen nhánh, tán phát ra từng trận hơi thở âm hàn,
mỗi một thanh pháp khí hình kiếm, đều lớn khoảng mấy ngàn trượng, ở trên đó có không ít tu sĩ mặc áo bào đen đang khoanh chân ngồi.
Những tu sĩ này, mặt mày ai nấy không chút thay đổi, nhắm mắt ngồi xuống,
chốc chốc lại có người mở hai mắt ra, có thể nhìn thấy tinh mang chợt
lóe lên.
Đồ đằng của bọn họ, cư nhiên là kiếm!
Kiếm màu
đen, đồ đằng binh khí ở vùng đất Tây Mạc không thấy nhiều, mà kiếm màu
đen, toàn bộ vùng đất Tây Mạc, chỉ có một bộ lạc có được… bộ lạc này
chính là Vân Thiên đại bộ!
Có được Lão Tổ Trảm Linh của mình, là
một trong những bộ lạc mạnh nhất trung tâm Tây Mạc. Bộ lạc này, cũng
chính là đại tộc mà năm đó Ngũ Độc bộ liên hệ, Ngũ Độc bộ đạt được tư
cách trở thành tộc đàn phụ thuộc của tộc này, nhưng cuối cùng không đợi
sứ giả của bộ này tiến đến, Ngũ Độc bộ đã bị Ô Thần bộ diệt tộc.
Lúc này trên không ba thanh bảo kiếm màu đen, có một thanh phi hành kiếm ở
chính giữa, ở vị trí mũi kiếm có một lão già khoanh chân ngồi. Lão già
này mặc bạch bào, chứ không như những người khác, nhìn tiên phong đạo
cốt, vẻ mặt ngạo nghễ, bên cạnh lão có hai nam tử trung niên, đang cẩn
thận cười làm lành.
– Còn bao lâu nữa.
Lão giả bạch bào có vẻ tiên phong đạo cốt thản nhiên mở miệng. Bất kể là vẻ mặt hay là khí
chất, đều hiển lộ ra một cỗ ngạo nghễ cao cao tại thượng, dường như hàng năm thân chức vị cao, sống an nhàn sung sướng, tạo thành loại khí chất
cao cao tại thượng này.
Nhất là cảm giác tiên phong đạo cốt kia,
càng làm cho tất cả tộc nhân của Vân Thiên đại bộ trên thanh kiếm này,
khi nhìn về phía lão già này đều mang theo ý kính sợ.
– Hồi bẩm Chu đại sư, còn khoảng năm ngày, là chúng ta có thể gặp được Ô Thần bộ hèn mọn kia.
Nói chuyện chính là một trong hai nam tử trung niên bên người lão giả nhìn như tiên phong đạo cốt.
– Lần này chủ bộ giao cho Chu đại sư đốc chiến, là vinh quang của Chiến bộ ta.
Vân Thiên là đại bộ, dưới trướng có mười ba tộc đàn phụ thuộc, lúc này trên ba thanh hắc kiếm chính là Chiến tộc trong mười ba tộc đàn nọ. Mà lão
giả nhìn như tiên phong đạo cốt kia, nếu Mạnh Hạo ở đây lúc này, thì vẻ
mặt chắc chắn sẽ rất cổ quái, liếc mắt một cái liền nhận ra, lão chính
là Chu Đức Khôn.
Đan sư Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch – Tử Vận
Tông năm đó, Chu Đức Khôn ……. cuộc đời lão vô cùng li kỳ, luôn phiêu bạt bất định, thậm chí trong số tất cả các Chủ Lô, kinh nghiệm của lão có
thể nói là kinh tâm động phách nhất.