Sau một hồi khách sáo, Mạnh Hạo đi về hướng đám người Lâm Hải Long, An
Tại Hải thì giờ đây cứ điểm của Tử Vận Tông đã sớm bị các tông môn các
thế lực khác nhìn đến, hoặc xa hoặc gần, từng ánh mắt nhìn lại phần lớn
là dừng lại ở trên người Mạnh Hạo. Tùy theo chủ nhân của những ánh mắt
này, trên vẻ mặt lộ ra sự giật mình, hiển nhiên là bọn họ đều đoán được
thân phận của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vòng tay cùng Lâm Hải Long, An Tại Hải và đám người chào hỏi,
lại hướng về phía Sở Ngọc Yên mỉm cười gật đầu, mắt nhìn về phía Diệp
Phi Mục sau đó liền khoanh chân ngồi xuống một bên.
Hắn mặc dù cũng chỉ là Tử Lô đan sư, nhưng lại là đệ tử truyền thừa của
Đan Quỷ đại sư, địa vị rất cao, dựa theo quy củ tông môn là vượt qua các Tử Lô khác.
Nhưng Mạnh Hạo trong lòng biết là mình tu vi không cao nên cũng không
muốn khoa trương, bởi vậy hắn chỉ ngồi ở bên người An Tại Hải, nhẹ nhàng đẩy Lâm Hải Long vào vị trí trung tâm. Lão già thành tinh Lâm Hải Long
há lại có thể nhìn không ra, nhưng lão cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, không
có mở miệng vạch trần.
An Tại Hải mỉm cười nhìn Mạnh Hạo, thấp giọng cất tiếng:
- Lâm sư huynh và các Tử Lô khác, đều chỉ coi trọng đan đạo….
An Tại Hải chưa nói hết câu, ngừng lại một cái ngóng nhìn Mạnh Hạo, lão
cảm thấy bằng vào sự thông minh của Mạnh Hạo, hắn có thể biết được hàm
nghĩa trong những ngôn từ của mình.
- An sư huynh yên tâm, ta có thể hiểu được.
Mạnh Hạo đương nhiên nghe ra được, đây là ẩn ý nói Mạnh Hạo không cần để tâm đối với chuyện ngày đó. Giờ phút này mỉm cười nói xong, Mạnh Hạo
ngẩng đầu nhìn về bốn phía, ánh mắt lại đã rơi vào chữ Quý trên lá cờ
kia.
Không có ai biết, vừa mới rồi Mạnh Hạo lần đầu tiên nhìn thấy lá cờ này
thì trong nội tâm hắn đã rung động như sóng biển, nhưng hắn che dấu vô
cùng tốt, nên không để lộ ra một chút tơ hào nào.
Nhưng ở trong đáy lòng của hắn, cái chữ Quý này tồn tại rất nhiều những thần bí khó lường.
Trên Tam Vĩ phiên, có một đuôi phong ấn một cái họ Quý.
Thái Ách Huyết Tiên, tâm nguyện lớn nhất cả đời là lấy máu tươi của Quý gia luyện Huyết Sát.
Còn có trong phúc địa thượng cổ của Thanh La Tông, nơi trời tròn đất
vuông, tấm hình mà Mạnh Hạo nhìn thấy trong cái đỉnh vuông nghịch chuyển càn khôn, cuộc đời này không đội trời chung cùng với họ Quý.
Trong truyền thuyết còn có Kiến Mộc từ viễn cổ, tự sụp ở tinh không.
Hết thảy toàn bộ những điều này đều có quan hệ khó có thể hình dung với
họ Quý này, mối liên hệ chằng chịt không thể tách rời. Mạnh Hạo không
thể không rung động, nhất là hiện nay, hắn lần đầu tiên tận mắt nhìn
thấy lá cờ khắc họ này.
- Đó là Quý gia ở Đông Thổ.
An Tại Hải đã nhận ra ánh mắt của Mạnh Hạo, lão trầm mặc một lát thấp
giọng cất tiếng nói, giống như lo lắng sợ bị người ngoài nghe được cho
nên tiếng nói của lão càng nhỏ hơn.
Giống như nói lên cái tên này, cho dù là An Tại Hải cũng phải hết hồn,
rất là sợ hãi, như là con kiến đang đàm luận chuyện của con voi.
Hai mắt Mạnh Hạo rất nhanh chợt lóe tia sáng không thể thấy, hắn nghe ra ý sợ hãi khi An Tại Hải nói một câu này, nghiêng đầu về phía An Tại
Hải.
- Ta đối với gia tộc này hiểu biết cũng không nhiểu, chỉ là được nghe
lại từ chỗ sư tôn một số điều. Quý gia - Đông Thổ là đệ nhất gia tộc ở
vùng đất Nam Thiệm… cư trú ở Đông Thổ, nội tình rốt cuộc thâm sâu như
thế nào, không có người nào biết được.
- Nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, đối với gia tộc này hàng nghìn lần hàng vạn lần, không nên trêu chọc một chút nào!
An Tại Hải thấp giọng nói, thanh âm lão nói chỉ có lão và Mạnh Hạo có thể nghe được mà thôi.
- Gia tộc này cũng không ít người, bất kỳ một người nào cũng không nên
trêu chọc, nhất là …. những người trong danh sách Quý Tử chuẩn, mỗi một
người đều tôn cao vô cùng. Ngươi hãy nhìn xem cái vị ở phía trước kia….
- Nếu ta đoán không sai đó là một vị Quý Tử trong danh sách chuẩn của
Quý gia, bằng không thì không có khả năng, tuổi mới có như vậy mà đã là
Kết Đan sơ kỳ.
- Người trong Quý gia, hơn nữa lại là tiến vào trong vòng danh sách
chuẩn đều là thiên kiêu, sau mỗi một đời đều phải trải qua một loạt tôi
luyện, đi tranh đoạt hàng trăm danh ngạch, để trở thành tộc nhân chính
thức trong danh sách của gia tộc.
- Ta cũng chỉ biết đến những thứ này, là do một lần trong lúc sư tôn vô ý nói lên.
An Tại Hải khe khẽ cất tiếng nói, Mạnh Hạo trầm mặc, trong lòng đối với
cái Quý gia này cũng có một cái nhận thức đơn giản. Nhất là khi nghĩ đến những điều đã trải qua ít nhiều đều liên quan đến Quý gia, Mạnh Hạo dĩ
nhiên biết rằng gia tộc này, chỉ sợ rằng đạo uẩn sâu xa, còn muốn vượt
qua thế nhân vô số lần.
- Còn có ba người ở bên kia cũng không nên trêu chọc, bọn họ cũng giống
như Quý gia, đều là những gia tộc ở đỉnh của vùng đất Nam Thiệm, những
gia tộc khủng bố nhất.
An Tại Hải thấp giọng nói, vẻ mặt Mạnh Hạo không thay đổi, ánh mắt hắn
giống như tùy ý đảo qua, nhìn về phía ba người khoanh chân ngồi bên
trong cột ánh sáng màu xanh đen kia.
- Ngươi đến chậm nên không biết được cụ thể, lúc trước ta tận mắt thấy
tu sĩ Quý gia xưng hô, người phụ nữ kia là Phương gia, vả lại bộ dạng
hình như còn có một chút kiêng kị.
- Ngươi nghĩ có thể làm cho Quý gia kiêng kị, cơ sở nền tảng của ba
người này chắc phải rất sâu đậm, bọn họ hiển nhiên cũng là đến từ Đông
Thổ.
Theo như An Tại Hải giới thiệu, Mạnh Hạo đại khái có hiểu biết đối với
thế lực ở nơi này, ánh mắt đảo qua, hai mắt Mạnh Hạo ngưng tụ, cùng với
ánh mắt Hứa Thanh trong Thanh La Tông đọng lại đều đưa đến một nơi
Hai người đều không nói gì, tất cả đều ở trong ánh mắt, mặc dù rất nhanh bọn họ liền tránh đi, nhưng hai người cũng đều hiểu được ý của nhau.
Hàn Bối, Vương Hữu Tài, Lý Thi Kỳ, Lý Đạo Nhất, Chu Kiệt, Vương Lệ Hải,
Hàn Sơn Đạo, Trần Phàm, còn có Tống Vân Thư của Tống gia, xinh đẹp lại
mang theo một hình ảnh giai nhân cô độc u oán, Tống Giai. Những người
này Mạnh Hạo đều quen thuộc, ở đây bốn phía, các tông môn, các gia tộc
Mạnh Hạo đều nhất nhất đảo qua, không nhìn thấy tên mập.
Thời gian từ từ trôi qua, Mạnh Hạo cũng không biết tất cả mọi người đang chờ đợi cái gì, hắn trước sau không thấy bất luận kẻ nào đi ra khỏi cột ánh sáng, tựa hồ như tất cả đều chờ đợi.
Cho đến khi bầu trời bao la bên ngoài vùng mây mù màu đen cũng đều đã
xuất hiện vẻ âm u, thì Sở Ngọc Yên đi đến bên cạnh Mạnh Hạo, ngồi ở chỗ
đó chăm chú nhìn Mạnh Hạo.
Đối với Sở Ngọc Yên này, Mạnh Hạo vẫn cảm thấy trực giác của nàng quá
mức kinh người, giờ phút này nàng vẫn giữ vững được vẻ mặt như thường,
cũng nhìn sang phía Mạnh Hạo.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, nhưng Sở Ngọc Yên lại không hề có ý né tránh.
- Năm đó khi ngươi đến Đan Đông nhất mạch, mỗi lần ta gặp lại ngươi thì
đều cảm thấy phiền chán, việc này ta tìm không ra nguyên nhân, nhưng
nghĩ đến...Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau ở một địa phương nào rồi.
Sở Ngọc Yên nhẹ nhàng cất tiêng nói.