Ngã Dục Phong Thiên

Chương 243: Chương 243: Cực Yếm hiển thế!




Chẳng những Tạ Kiệt nhìn về phía Mạnh Hạo, mà vào lúc này, Từ Hữu Đạo cùng với tu sĩ mặc áo bào màu tro cũng nhìn Mạnh Hạo đầy thâm ý.

Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, nhưng nội tâm trong một cái chớp mắt này cũng giật mình, hắn đã hiểu vì sao lúc trước sau khi chính mình bước vào trong đại đỉnh này, ánh mắt mọi người nhìn hắn lại kỳ dị như vậy.

Bởi vì cửu đại gia tộc cổ xưa không có họ Mạnh, cho nên sau khi nhìn thấy chính mình bước vào, chắc hẳn trong nội tâm của bọn họ đều đoán rằng chính mình đã dùng tên giả.

Rất nhiều điều khúc mắc trong nội tâm hắn, giờ phút này đều trở nên sáng tỏ, ánh mắt của hắn xuyên qua lượng lớn tia chớp, nhìn thấy cách đó không xa có chín pho tượng cực lớn, trong những pho tượng này, ngoại trừ pho tượng giống với Hàn Bối ra thì có mấy pho, diện mạo rất giống Từ Hữu Đạo, tu sĩ mặc áo bào màu tro thậm chí là cả Tạ Kiệt.

Những pho tượng này chính là tổ tiên của bọn họ, gia tộc của mấy người này, nếu ngược dòng thời gian trở về thời xưa chính là cửu đại gia tộc.

- Cửu đại gia tộc cổ xưa này...

Mạnh Hạo trong nội tâm thầm nghĩ, nhưng rất nhanh trên mặt liền lộ ra một nụ cười lạnh, hắn có thể khẳng định, chính mình không thuộc cửu đại gia tộc cổ xưa.

Bởi vì hắn nghĩ tới, ngay khi bước vào đại đỉnh này, gương đồng trong túi càn khôn đột nhiên nóng lên, nếu chỉ có như thế, có lẽ còn không thể chứng minh cái gì, nhưng rất nhanh, Mạnh Hạo liền nghĩ tới lúc trước ở bí hội kia, chính mình cũng cảm thấy gương đồng này nóng lên, sau đó mới nhìn thấy được việc liên quan đến Tuế Nguyệt tàn cuốn của Hàn Bối.

- Nói vậy thì Hàn Bối vì ngày hôm nay đã chuẩn bị trong một thời gian không ngắn, tuyệt đối không phải chỉ tham dự một lần bí hội, sợ là ở rất nhiều chỗ, trong rất nhiều trường hợp, đều lộ ra loại tin tức chỉ có linh thức Trúc Cơ hậu kỳ, vả lại trọng yếu nhất là, chỉ có người có huyết mạch của cửu đại gia tộc cổ xưa mới có thể nhìn thấy.

Mạnh Hạo dĩ nhiên đã hiểu rõ bảy tám phần, trong lòng càng tò mò hơn về gương đồng kia.

- Đây rốt cuộc là vật gì, có thể dẫn động khí tức trong cơ thể mãnh thú nổ tung, có hiệu quả phục chế kinh người, lại có thể lừa dối, khiến cho ta không phải là hậu nhân của cửu đại gia tộc cổ xưa nhưng vẫn có thể bước vào nơi này.

Đủ loại ý niệm lướt nhanh qua trong đầu Mạnh Hạo, đối người ngoài mà nói, bất quá chỉ là mấy hơi thở, thậm chí ngay sau khi lời nói của Tạ Kiệt chấm dứt không bao lâu.

- Cửu đại gia tộc cổ xưa có họ Mạnh hay không, Mạnh mỗ không biết được, nhưng ta có thể bước vào trong này, đi đến nơi đây, đã đủ chứng minh vấn đề.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, thần sắc như thường làm cho người ta nhìn không ra khác biệt gì.

Tạ Kiệt hai mắt chợt lóe, hơi nhíu mày. Lời của Mạnh Hạo khiến gã á khẩu không trả lời được. Mạnh Hạo không thừa nhận hoặc phủ nhận. Nếu Mạnh Hạo giải thích thì gã còn có thể kết luận, nhưng Mạnh Hạo lại cố tình trả lời như thế, giống như thừa nhận lại cũng giống như phủ nhận. Giải thích mà cũng như không giải thích, làm cho Tạ Kiệt phải nhìn Mạnh Hạo thật sâu.

Mạnh Hạo trả lời rất trực tiếp, hắn không biết, nhưng đã có thể xuất hiện ở nơi này, thì có lẽ hắn cũng là người của cửu đại gia tộc cổ xưa.

- Mạnh đạo hữu đã trả lời thuyết phục, Tạ sư huynh, trên người của ngươi có Thanh Ẩn Đan do tông chủ vì việc này mà đặc biệt ban cho, việc này ta đã biết, ngươi còn không mau lấy ra dùng!

Hàn Bối bình tĩnh mở miệng. Tạ Kiệt trầm mặc một lát, nhìn tia chớp xung quanh, sắc mặt âm trầm, tay phải nâng lên vỗ mạnh lên trán một cái, lập tức phun ra một viên thanh đan lớn bằng ngón tay trỏ. Viên thuốc này bay ra, lao thẳng đến phía trước, gần như ngay tại khoảnh khắc này, viên đan kia lập tức nổ tung, phát ra lượng lớn khí màu xanh, những luồng khí này khuếch tán, những nơi nó đi qua, tia chớp đều trở nên trong suốt, như bị che dấu đi.

Ngay lúc này, Từ Hữu Đạo và tu sĩ mặc áo bào màu tro lao ra đầu tiên, ba người Mạnh Hạo, Hàn Bối, Tạ Kiệt theo sát phía sau, năm người đã đi được gần trăm trượng.

- Thanh Ẩn Đan, ta chỉ có ba viên!

Sau trăm trượng, Tạ Kiệt sắc mặt âm trầm, mở miệng, thanh quang chợt lóe, lại một viên Thanh Ẩn Đan bay ra, lại lao về phía trước, màn tia chớp phía trước cũng trở nên ảm đạm như bị che dấu, năm người lại lao lên.

Nhờ lực lượng của hai viên Thanh Ẩn Đan, cước bộ của năm người không dừng lại chút nào, đã tới được gần phía dưới chín pho tượng cực lớn kia, ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy chín pho tượng khí thế kinh người, nhất là chiếc đỉnh tròn ở trung gian, lại càng như ẩn chứa cả thương khung.

Một cỗ khí tức tang thương viễn cổ, dọc theo ánh mắt, đập vào mặt, khiến cho người ta như trở về những năm tháng vô tận đã qua, cảm nhận được khí thế mênh mang năm đó.

Sự kích động trong mắt Hàn Bối giờ phút này không cách nào che dấu được, hô hấp của nàng trở nên dồn dập, nhìn pho tượng tổ tiên trước mắt, Từ Hữu Đạo, còn có tu sĩ mặc áo bào màu tro thậm chí là cả Tạ Kiệt, cảm đám đều không thể giữ bình tĩnh, tiến lên, lần lượt đi đến trước pho tượng tổ tiên của bọn hắn.

Suy nghĩ trong nội tâm của mấy người kia Mạnh Hạo sẽ không quan tâm, cho nên thần sắc của hắn là bình tĩnh nhất, giờ phút này tại cự ly gần, hắn ngẩng đầu nhìn chín pho tượng một lượt, cuối cùng nhìn về phía đại đỉnh hình tròn ẩn chứa thương khung kia.

Thân đỉnh điêu khắc núi sông, nhưng không có trời cao.

Đang nhìn thì bỗng nhiên luồng dư quang trong mắt Mạnh Hạo dường như nhìn thấy đồ vật gì đó, khiến cho một pho tượng rung động, lập tức hai mắt tinh mang chớp động, mạnh nhìn lại, thì Mạnh Hạo, bỗng nhiên mở to mắt.

Hắn nhìn thấy trên vai pho tượng có khuôn mặt tương tự như tu sĩ mặc áo bào màu tro, có một ít tro bụi được gạt bỏ, lộ ra một vật hình tứ diện, giống như keo dán đông lại, lại có lực đàn hồi tựa như mỡ đông lạnh vậy.

Màu sắc trắng noãn, khiến cho người ta chỉ liếc mắt nhìn cũng sẽ không tự chủ được mà muốn cắn một miếng, vật ấy tại trên vai pho tượng kia, giống như rùng mình, theo tro bụi rơi xuống, vật giống như mỡ đông lạnh này dưới con mắt mở trừng của Mạnh Hạo, như có sinh mệnh, nhảy dựng lên, từ trên bả vai pho tượng nhảy lên đỉnh đầu, sau đó lại bắn lên, ở giữa không trung có một cái miệng trên thân thể mỡ đông mở ra, hút mạnh một cái, nhất thời tia chớp trên bầu trời xao động, có hơn mười đạo bay thẳng đến vật như mỡ đông này.

Sau đó rơi vào trong miệng của vật ấy, trong miệng truyền ra tiếng nhấm nuốt, dường như vật ấy nuốt lôi đình mà sống, giờ phút này thân mình lại hạ xuống, khi Mạnh Hạo còn đang giật mình lại nhảy dựng lên, cuối cùng nhảy tới bên trên cái đỉnh tròn, không nhúc nhích nữa.

Một màn này, chẳng những Mạnh Hạo nhìn thấy, mà bởi vì thanh thế do vật này gây ra không nhỏ, nên cũng khiến cho đám người Hàn Bối bị nó hấp dẫn, toàn bộ nhìn lại, sau khi lập tức nhìn rõ vật ấy, hai mắt Hàn Bối bỗng nhiên co rụt lại, Tạ Kiệt thì mở to mắt, hít vào một ngụm không khí, hai người theo bản năng nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự khiếp sợ trong mắt người còn lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.