Khi bước lên đại lục tầng thứ chín, Mạnh Hạo đứng giữa
không trung, phía sau hắn, trừ bỏ đám người chưởng giáo, biển quỷ hồn vô biên
vô tận kia, cũng gào thét theo khe nứt của của cánh cửa cực lớn, đi theo vào.
Lúc này dàn ra bốn phía khí thế kinh người.
- Đại lục tầng thứ chín! Chưởng giáo ngửa mặt lên trời cười
to, thần sắc kích động, hắn chở ngày này đã lâu, lúc này rốt cuộc đã đặt chân đến
đây, đó là niềm hy vọng để hắn Siêu Thoát.
Chẳng những hắn như thế, mấy người khác cũng như vậy, thiếu
niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, Bạch Vụ Trần, còn có những Chí Tôn cửu nguyên
khác, lúc này đều phấn chấn không ngừng.
Chưởng giáo hít sâu, nhìn Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu thật
sâu.
- Mạnh đạo hữu, ân này lớn, suốt đời không quên, nếu này
sau có chuyện gì phân công, Mạnh Hạo chỉ cần nói một câu!
- Ân này suốt đời không quên!
- Cảm tạ Cửu Tôn!
Lúc này, khi chưởng giáo ôm quyền cúi đầu, ba người thiếu
niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, Bạch Vụ Trần lập tức cúi đầu với Mạnh Hạo, thành
tâm phục tùng, dường như tất cả khúc mắc của quá khứ đều tan thành mây khói, cảm
kích với Mạnh Hạo mang theo chân thành.
So sánh với ân tình đại đạo Siêu Thoát, hết thảy ân oán đều
bé nhỏ không đáng kể, hơn nữa tu sĩ cả đời tu hành chính là vì Siêu Thoát, mà
những người này, bọn họ đã đứng ở cửu nguyên đỉnh phong, có thể có hy vọng Siêu
Thoát, đối với bọn họ đích xác là khát vọng cả đời.
Mặc dù cuối cùng vẫn không thành công nhưng chỉ cần có
chút hy vọng, bọn họ đều sẽ phấn đấu quên mình mà thử.
Mạnh Hạo nhìn mọi người, nhìn kích động cùng chân thành
trong mắt bọn họ, giữa người với người, lúc này, không lục đục với nhau, không
lợi ích phân tranh, có chỉ là cùng nhau đi đến tầng thứ chín này, có cơ hội có
Siêu Thoát, có phấn chấn cùng cảm kích chân thành với mình.
Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, ôm quyền, hướng về mọi
người, cúi đầu thật sâu.
- Ta đợi cũng vì Siêu Thoát mà đến, có thể thành công hay
không, không xem thiên ý, không nhìn tạo hóa, chỉ nhìn xem ta tích lũy đủ hay
không, Mạnh mỗ ở nơi này mong ước tất cả đạo hữu đều có thành công Siêu Thoát,
từ nay về sau bước lên đại đạo!
- Được, không xem thiên ý, không nhìn tạo hóa, chỉ nhìn
tích lũy của bản thân, Mạnh đạo hữu nếu lần này có thể Siêu Thoát, thù hận của
ngươi cùng đại lục Tiên Thần và đại lục Ma Giới, Kim mỗ giúp ngươi giải quyết!
Mặc dù không có Siêu Thoát, Kim mỗ cũng giúp ngươi xuất thủ! Thiếu niên áo bào
vàng hít sâu, vung tay áo, thanh âm như lôi đình nổ vang.
Chưởng giáo cười ha ha, nhìn Mạnh Hạo, cũng nói: - Tính
thêm cả lão phu!
- Mạnh đạo hữu, ta đợi mấy trăm năm giao tình, chuyện
này... Sa mỗ cũng sẽ ra tay!
- Ân oán năm đó, khi bước lên mảnh đại lục này đã thành
mây khói, Mạnh đạo hữu, tiểu nữ tử cũng sẽ giúp ngươi, với cảm tạ ngươi cho ta
hy vọng về nhà. Bạch Vụ Trần nhẹ giọng nói.
Những Chí Tôn cửu nguyên khác lúc này liên tục nói ra hứa
hẹn.
Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn mọi người, trầm mặc
đã lâu, lần nữa ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
- Mạnh đạo hữu, chúng ta cùng đi lên đài Siêu Thoát! Chưởng
giáo cười to, thân thể bay lên, mọi người lần lượt bay ra.
Mạnh Hạo lắc lắc đầu.
- Chư vị đạo hữu cứ đi trước, Mạnh Hạo trước khi đi đài
Siêu Thoát muốn bái kiến vị vô thượng tồn tại nơi này. Mạnh Hạo không che giấu
suy nghĩ của mình, sau khi mọi người nghe được, đều suy nghĩ, Mạnh Hạo ở nơi
này khống chế biển quỷ hồn, bọn họ mặc dù chưa từng mở miệng hỏi nhân quả,
nhưng trong lòng cũng có chút suy đoán, lúc này nghe Mạnh Hạo nói như vậy,
trong lòng đã hiểu rõ.
Không khuyên nữa, mọi người lần lượt tạm biết Mạnh Hạo,
hóa thành cầu vồng bay thẳng đến Tế đàn Siêu Thoát ở nơi thứ chín... của khu vực
trung tâm của đại lục tầng thứ chín.
Mạnh Hạo nhìn đám người chưởng giáo đã đi xa, hắn hít
sâu, Siêu Thoát của hắn không giống những người khác, Siêu Thoát của người khác
có lẽ cũng có La Thiên ngăn trở, nhưng trình độ ngăn trở này so sánh với mình
căn bản giống như biển rộng cùng vũng nước, cách biệt trời và đất.
Cho nên, Mạnh Hạo muốn càng cẩn thận hơn, nhất là ở trên
đại lục tầng thứ chín, tuy rằng hắn không cả giác được nửa tia ý chí La Thiên
nhưng vì an toàn hoàn toàn, hắn cần phải đi một chuyến đến ghế ngồi to lớn kai,
nhưng hắn đã nói trước đó, đi bái kiến người với từng chữ đã đánh bể ý đồ phủ
xuống người ý chí La Thiên ở đại lục tầng thứ nhất.
- Lão tổ Thương Mang... Mạnh Hạo lẩm bẩm, thân thể thoáng
vụt qua, chạy thẳng đến đầu cuối đại lục tầng thứ chín, gào thét đi đến khu vực
ghế ngồi to lớn.
Mấy ngày sau, phía trước Mạnh Hạo, ghế ngồi to lớn kia
càng ngày càng rõ ràng, trong lòng hắn dâng lên một loạt gợn sóng, biển quỷ hồn
chung quanh hắn, hắn ở nơi phía sau rất xa, đã không dám trực tiếp đi về phía
trước, lần lượt dừng lại, quỳ lạy thân ảnh trên ghế ngồi to lớn kia.
Dường như so với Mạnh Hạo, thân ảnh trên ghế ngồi này mới
là Đại Đế chân chính của bọn chúng.
Còn cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng vào lúc
này, sáng lên trước nay chưa từng có, vô số ánh sáng từ trong cơ thể Mạnh Hạo
tràn ra, khiến cho cả người Mạnh Hạo thoạt nhìn giống như quang ảnh.
Hắn bay nhanh trên trời, càng ngày càng đến gần nơi ghế ngồi
to lớn, đây là ghế ngồi hoàn toàn do tảng đá xanh lớn xếp chồng lên nhau, như
ngọn núi, sừng sững ở đầu cuối đại lục tầng thứ chín này, mà trên ghế ngồi kia
là một tượng đá to lớn.
Không là người thật nhưng lại rất sống động, tượng đá này
yên lặng ngồi trên ghế ngồi, dường như nhìn về phương xa, thần sắc lộ ra tia bi
ai, một tia xuống dốc.
Sâu trong mắt, dường như ẩn chứa hồi ức, dường như ngồi ở
nơi này, nhìn mọi đại lục thành Minh Cung, đáy lòng còn dư lại chỉ có hồi ức.
Loại cảm giác cô độc đó, càng gần Mạnh Hạo, mãnh liệt
truyền tới trong tinh thần bản thân hắn.
Ngoài tượng đá nghìn trượng này, Mạnh Hạo dừng lại, yên lặng
nhìn, đã lâu, đã lâu, hắn ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Gương đồng không có dưới triệu hoán của Mạnh Hạo, tự mình
bay ra, trên đó là Anh Vũ huyễn hóa thành, nó khó có thể an tĩnh, nhìn tượng
đá, ánh mắt lộ ra hồi ức, rất lâu sau đó, thân thể hắn bay ra, bay đến bên cạnh
tượng đá, vây quanh vài vòng, trong thần sắc lộ ra bi thương.
Mạnh Hạo yên lặng nhìn hết thảy, cây đèn đồng thau trong
cơ thể hắn lúc này càng sáng lên, khiến cho Mạnh Hạo giống như hóa thành mặt trời,
còn ánh mắt tượng đá kia dường như cũng chầm chậm biến đổi, không còn nhìn
phương xa, mà nhìn Mạnh Hạo, trong mắt bi thương tán đi, hóa thành nhu hòa.
Có lẽ đây là ảo giác của Mạnh Hạo, nhưng hắn vẫn cúi đầu,
nhẹ giọng nói: - Vãn bối bái kiến lão tổ Thương Mang!
- Năm đó nhờ cây đèn đồng thau của lão tổ cứu giúp, ân
này không quên.
- Còn có gương đồng, bồi bạn ta cả đời.
Hôm nay vãn bối đánh sâu vào Siêu Thoát nơi này, xin lão
tổ vì vãn bối hộ pháp... Mạnh Hạo cúi đầu, lần nữa bái lạy.
Đã lâu, hắn hít sâu, lúc ngẩng đầu, sâu đậm nhìn thoáng
qua tượng đá, trong mắt từ từ lộ ra kiên quyết cùng quyết đoán, không chần chờ
thêm chút nào, càng không tuyển chọn Tế đàn Siêu Thoát.
Tế đàn Siêu Thoát có lẽ đối với đám người chưởng giáo hữu
dụng nhưng đối với Mạnh Hạo, hắn sớm đã có con đường của mình, hắn cần không phải
Tế đàn Siêu Thoát mà là tầng chín của đại lục, địa phương mà La Thiên không thể
phủ xuống hoặc là khó có thể phủ xuống.
Mạnh Hạo hít sâu, lập tưc khoanh chân ngồi xuống, lựa chọn
dưới ghế ngồi tượng đá này, đánh vào vào bất kỳ tu sĩ nào, đều là cảnh giới
Siêu Thoát chí cao vô thượng!
Siêu Thoát còn gọi là Đạo Nguyên, đó là một cảnh giới làm
vô số người khát vọng, khiến vô số người ước mơ tha thiết, nhưng người đạt tới
cảnh giới này quá ít, từ xưa đến này, trong cả tinh không La Thiên, trước Mạnh
Hạo chỉ có ba người làm được.
Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, cả người trong khoảnh khắc
bình tĩnh lại, nhấc tay lên, lập tức trong tay hắn xuất hiện một tượng điêu khắc
gỗ, tượng điêu khắc này chính là đệ cửu cấm!
Nhìn tượng điêu khắc gỗ, Mạnh Hạo chậm rãi buông lỏng, ấn
đường hắn lúc này trong chớp mắt, Đạo Mục tiêu tán, thay vào đó là thần thức vô
biên của hắn, ầm ầm tản ra, bao phủ tượng điêu khắc g gỗ, khiến cho tượng điêu
khắc gỗ đang lơ lửng trước người Mạnh Hạo này đang chậm rãi hòa tan!
Lúc này, toàn bộ thể xác và tinh thần Mạnh Hạo đều đặt
trong dung hợp với tượng điêu khắc gỗ này, hắn chặt đứt hết thảy quan hệ với
ngoại giới, phong bế tất cả cảm quan của mình, triệt để đắm chìm trong dung hợp.
Mơ hồ, một luồng khí tức king người, trong cơ thể hắn ầm ầm,
gần như ngay khi khí tức tràn ra, đại lục tầng thứ chín ầm ầm chấn động, cùng
lúc đó, ngoài Minh Cung, trong tinh không La Thiên, cả tinh không xuất hiện
sóng gợn mãnh liệt, sóng gợn này khuếch tán bốn phương tám hướng, hình như có
tiếng rống giận quanh quẩn.
Từ bốn phương tám hướng, sóng gợn này cấp tốc khuếch tán,
bỗng nhiên, ngưng tụ trong hư vô ngoài Minh Cung, không ngừng ngưng tụ, nếu có
người đúng ở hư vô ngoài Minh Cung, có thể thấy rõ ràng, mọi nơi Minh Cung này,
bốn phía ngập trời, dần dần bao phủ Minh Cung đồng thời cũng giống như phát họa
ra một thân ảnh khổng lồ.
Một lực long trời lở đất, đủ để cho thế nhân có ý chí hoảng
sợ, cũng vào lúc này, từ ngoài Minh Cung, ầm ầm phủ xuống.
Cùng lúc đó, Tế đàn Siêu Thoát ở đại lục tầng thứ nhất,
đám người chưởng giáo ở đó lần lượt thử đánh sâu vào Siêu Thoát...
Bọn họ không phải là đơn độc tiến hành trên tế đàn mà mọi
người đều khoanh chân ngồi trên tế đàn, đây là thu hoạch bọn họ chiếm được sau
khi mấy lần xâm nhập vào Minh Cung, trong quá khứ đã nhiều lần cảm ngộ tế đàn,
bọn họ phát hiện cảm ngộ đơn độc một người thu được, cùng tất cả với nhau có
khác biệt rất lớn.
Cho nên, phương pháp có khả năng thành công nhất chính là
mọi người cùng nhau cảm ngộ, tinh thần cùng nhau dung hợp, tạo thành một lực,
chẳng những cường đại hơn, hơn nữa còn hiểu được thu hoạch sẽ vượt qua đơn thu
hoạch đơn độc rất nhiều.
Gần như ngay khi Mạnh Hạo dung hợp đệ cửu cấm, cảm ngộ của
đám người chưởng giáo tạo thành khí thế, cũng ngập trời, tiếng nổ vang trong tế
đàn, tập hợp thần thức của mọi người, tạo thành khí tụ to lớn mà mắt thường
không thấy được, xông lên trời.