- Ngươi rất giống một người mà vài năm trước trong khi đi lịch duyệt Chu mỗ đã được gặp, một nữ tử theo đuổi một việc không có kết quả, đáng
tiếc nàng không mang họ Mạnh.
Chu Kiệt lắc đầu, y nói như thế là vì y đã xem Mạnh Hạo là đối thủ đáng
để y tôn trọng. Trên thực tế, toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ cảnh ở Nam Vực có
thể xếp trên y không đến mười người, gần như toàn bộ đều là Đạo tử các
tông môn!
Mà nay, y đã thừa nhận sự tồn tại của Mạnh Hạo, thừa nhận hắn là người có thể sánh vai với các Đạo tử ở trong Nam Vực này.
Gần như trong chớp mắt khi vừa dứt lời, toàn thân Chu Kiệt khí thế ầm ầm bùng nổ, tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, cảnh giới Giả Đan trong phút chốc
khuếch trương tản ra, khiến cho mái tóc trên đầu y không gió mà bay, màn mưa bốn phía bị vạch mở, giống như không dám lại gần, trong mắt y dần
dần lộ ra sự sắc bén, bước từng bước hướng về phía Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động tinh mang, chân phải dẫm lên trước một bước, linh thức trong phút chốc ầm ầm bộc phát ra.
Trong đêm mưa, một trận chiến Trúc Cơ đỉnh phong bắt đầu!
Tầng mây va chạm lẫn nhau bộc phát ra tiếng sấm vang rền kinh thiên động địa, mà ở dưới tầng mây, Mạnh Hạo và Chu Kiệt, hai người đồng thời bước lên từng bước, đồng thời nhìn lẫn nhau, trong khoảnh khắc đều tự bộc
phát ra lực lượng linh thức.
Công kích bẳng linh thức vô tung vô ảnh, nhưng luận sát cơ, so với pháp bảo thì càng dễ giết người hơn!
Dưới cái nhìn này, hai người Mạnh Hạo và Chu Kiệt đồng thời dừng lại.
Như bị ngọn núi lớn vô hình va phải, khóe miệng Chu Kiệt có máu tươi
trào ra, y đột ngột ngẩng đầu, dung nhan càng thêm dữ tợn.
Thân hình Mạnh Hạo đồng dạng nhoáng lên một cái, trong miệng hơi chát,
nhưng máu tươi lại không đủ để tràn ra khỏi khóe miệng, hắn hừ lạnh một
tiếng, lại bước từng bước về phía trước, một bước hạ xuống, thân thể hai người lại chấn động.
Chu Kiệt sắc mặt hơi tái nhợt, biết được trên phương diện linh thức,
chính mình không có chút ưu thế nào, y không chút do dự lui ra phía sau
vài bước, tay trái bấm niệm pháp quyết cách không điểm về phía đoạn
nhang ba thước trên tay phải, lập tức làn khói trên thanh nhang vặn vẹo, trong phút chốc hóa hình thành một thanh loan đao lao về phía Mạnh Hạo.
Phía sau làn khói hình loan đao có một thân ảnh theo sau, nhìn kĩ lại
thì giống như một người đang cầm loan đao, bay lên chém tới Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tay trái bấm niệm pháp quyết chỉ về phía
trước, lập tức hai thanh kiếm gỗ bên cạnh hắn giống như khát vọng đã
lâu, trong một tiếng ngân vang, gào thét bay ra, như hai đạo cầu vồng
xuyên phá thiên không, trong nháy mắt đã lao đến chỗ người cầm loan đao
kia.
Trong khoảnh khắc đã tới sát nhau, không né tránh, không vờn quanh dây
dưa, dường như là sinh tử đại địch, vừa đến gần đã va chạm vào nhau,
dường như nhất định phải có một bên nứt vỡ, lần va chạm này nhất định
phải phân ra sinh tử.
Tiếng nổ vang động quanh quẩn, hai tay Mạnh Hạo không ngừng nâng lên
vung ra, dường như có một sợi tơ vô hình liên kết tay của hắn với hai
thanh kiếm gỗ, theo động tác của Mạnh Hạo, hai thanh kiếm gỗ kia phát ra kiếm quang dài mấy trượng, tiếng ngân truyền khắp bốn phía, tạo thành
gợn sóng lan ra, khiến cho những giọt mưa ở bốn phía đều run lên, như
không dám tới gần.
Tiếng động rầm rầm vang lên liên tiếp, Chu Kiệt mắt lộ quang mang sắc
bén kỳ dị, tay trái cũng nâng lên vung ra, tay phải đặt lên trên thanh
nhang, khiến cho làn khói càng ngày càng nhiều, chỉ trong chớp mắt, phía trước hắn, làn khói đã hóa thành những loại vũ khí khác nhau, ước chừng có vài chục loại, cũng có số lượng người tương ứng xuất hiện từ bốn
phương tám hướng lao đến Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thần sắc như thường. Mắt thấy những thân ảnh từ làn khói kia
tới gần, hai tay của hắn nâng lên hướng ra phía ngoài quạt mạnh, lập tức hai thanh kiếm gỗ bỗng phát ra tiếng kiếm ngân, nhất thời linh khí
thiên địa ở bốn phía trong phút chốc như bị hai thanh kiếm gỗ hấp thu,
khiến cho kiếm quang tràn ra hơn mười trượng bao trọn lấy hai thanh kiếm gỗ khiến cho chúng dường như trở thành hai Kiếm Long vờn quanh Mạnh Hạo trở thành từng vòng bóng kiếm.
Tiếng động rầm rầm khuếch tán ra, những thân ảnh từ làn khói tới gần đều bị tan vỡ, nhất thời không thể tiến lên.
- Ngươi đã thích phòng ngự vậy thì Chu mỗ sẽ giúp cho ngươi được tiếp tục phòng ngự.
Chu Kiệt thản nhiên mở miệng, trong mắt có hàn mang hiện lên, tay trái
bấm niệm pháp quyết mạnh mẽ đặt trên thanh nhang nhấn một cái khiến cho
tốc độ cháy của thanh nhang càng tăng, một lượng lớn làn khói xuất hiện, hóa thành từng vòng khói giữa không trung.
Những vòng khói này ngày càng lớn dần, giờ phút này đã xuất hiện trên
trăm vòng, lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, bao phủ Mạnh Hạo vào trung tâm.
Cho dù tận mắt thấy thân hình sắp bị những vòng khói này nuốt mất nhưng
Mạnh Hạo vẫn thần sắc như thường, không hề có biến hóa, chỉ mở miệng
phun ra phía ngoài, lập tức lôi vụ ầm ầm xuất hiện, lôi vụ trong tay
Mạnh Hạo từng hấp thu một tia thiên kiếp, còn hấp thu lôi đình trong
đỉnh vuông, tuy rằng chỉ được rất ít, nhưng cũng đủ khiến cho nó xuất
hiện mấy loại biến hóa kỳ dị, giờ phút này vừa mới khuếch tán ra nhưng
nhất thời đã tạo thành thiên lôi cuồn cuộn.
Hơn nữa lại dẫn động mây đen trong đêm mưa, khiến cho bốn phía trên bầu
trời bao la trong phút chốc có lôi đình rầm rầm giáng xuống, khiến cho
xung quanh Mạnh Hạo phàm là nơi lôi vụ khuếch tán tới như hóa thành một
mảnh Lôi Trì.
Lôi vụ khuếch tán, tia chớp xẹt qua, thiên địa nổ vang, từng vòng khói
vừa mới đụng chạm với lôi vụ liền lập tức như bị xé nứt, toàn bộ nứt vỡ
ra.
Một màn này làm cho Chu Kiệt hai mắt co rút lại, nhưng không đợi hắn sử
dụng thủ đoạn gì khác, thân ảnh của Mạnh Hạo đã cất bước đi ra từ trong
lôi vụ.
Chung quanh hắn, sương mù quay cuồng, lôi đình nổ vang, tia chớp đan
xen, hai thanh kiếm gỗ dẫn theo vô tận tia chớp xuyên qua không gian
hiển lộ ra một cỗ ý chí diệt sát dữ dội, mái tóc Mạnh Hạo không gió mà
bay, mưa gió bị cách ly ở ngoài, giờ khắc này trên người hắn tràn ngập
cảm giác yêu dị làm cho lòng người kinh hãi.
Trong lúc mơ hồ, giống như có một cỗ ý chí bá đạo, cảm giác bá đạo này là lần đầu tiên xuất hiện ở trên người Mạnh Hạo!
- Mạnh mỗ càng thích xuất thủ hơn!.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, lời vừa dứt bỗng bước ra nửa bước, xen lẫn khí thế vô cùng, như hóa thành một mãnh thú viễn cổ, như muốn chinh
phục đại địa.
Chu Kiệt biến sắc, cố nén ý muốn lui về sau theo bản năng, giờ khắc này
Mạnh Hạo tạo cho y một cảm giác khác biệt hoàn toàn với khi phòng thủ,
tràn ngập sắc bén, dường như lúc trước là kiếm ở bên trong vỏ, mà nay
kiếm đã rời bao!
Bộc lộ tài năng!
Một bước, hai bước, ba bước... Mạnh Hạo đi tới ba bước, lôi đình càng
thêm nổ vang, tia chớp ngập trời, tu vi toàn thân Mạnh Hạo bùng nổ toàn
diện, linh thức càng khuếch tán ra, Chu Kiệt kinh hãi biết rằng không
thể để cho khí thế của Mạnh Hạo hùng mạnh thêm nữa, nếu không thì một
trận chiến này sẽ cực kỳ gian nan.