- Nói không chừng người này cũng có thể luyện chế đan dược cho Trúc Cơ, phải đi ngăn chặn trước!
Chuyện do mấy viên Ngưng Khí Đan này kéo tới, Mạnh Hạo tất nhiên không
biết. Lúc này hắn đang cau mày khoanh chân ngồi trong động phủ, nhìn
miếng da.
Miếng da lúc này đã khô quắt, không còn chút sức sống, khiến Mạnh Hạo
rất là lo lắng. Hắn sợ một tháng sau mà miếng da này còn như vậy thì
tình thế tốt đẹp hiện nay của hắn ở Tử Vận Tông coi như xong.
Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, Mạnh Hạo lại càng thêm lo lắng. Mấy ngày
nay, có vài người từng tới tìm hắn, cho dù là Lâm Nhụy hay Lệ Đào, thậm
chí Sở Ngọc Yên kia cũng mấy lần tới tìm, nhưng đều bị Mạnh Hạo dùng
phương pháp khác nhau ngăn cản. Nhưng chuyện này chung quy không phải là kế lâu dài.
Cũng may hơn hai mươi ngày sau, trên miếng da bắt đầu xuất hiện những kẽ nứt, gần như mỗi ngày đều xuất hiện nhiều hơn. Đồng thời lại có sức
sống mỏng manh nảy sinh, thế mới khiến Mạnh Hạo thả tâm.
Lại mấy ngày trôi qua, cách một tháng chỉ còn đúng một ngày, vết nứt
trên miếng da càng lúc càng nhiều, sức sống càng thêm tràn đầy. Mạnh Hạo dường như có thể thấy được trong miếng da khô quắt này còn một miếng da khác đang giãy dụa muốn lao ra.
Có lẽ lúc lao ra, chính là khoảnh khắc khi miếng da khô quắt bên ngoài nổ bung, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, bình tĩnh chờ đợi.
Một đêm im lặng, đến sáng ngày hôm sau, miếng da ở trước mặt Mạnh Hạo
chi chít là vết nứt, thậm chí còn có những tiếng thùng thùng vang lên,
dường như miếng da đang muốn lao ra từ trong cái xác khô quắt kia.
Chuyện này Mạnh Hạo không cách nào giúp được, chỉ có thể chờ đợi. Nhưng
đúng lúc này, tiếng nói đầy hưng phấn của Bạch Vân Lai truyền tới động
phủ của hắn.
- Phương Mộc, mau mở cửa, có chuyện tốt, chuyện cực tốt đây!
- Tại hạ đang luyện chế một lô đan dược, không tiện ra ngoài, kính xin
Bạch sư huynh chờ chút. Đợi khi lô đan dược này luyện thành, Phương mỗ
mới có thể ra ngoài.
Mạnh Hạo vừa nghe thấy tiếng Bạch Vân Lai thì lập tức đáp.
- Ối chao, đan dược gì nữa, mau ngừng đi. Lần này ta tới là mời chào
sinh ý cho một đệ tử nội môn cho ngươi đó. Người này muốn luyện chế đan
dược, nên ta cực lực đề cử ngươi cho hắn. Một khi ngươi luyện thành rồi
là sẽ có danh tiếng, ngày sau đệ tử nội môn tìm đến ngươi sẽ nhiều hơn.
Bạch Vân Lai vội vàng nói, y với Mạnh Hạo nửa năm nay có mối quan hệ
không tệ, Mạnh Hạo trở thành đan sư rồi, y thường xuyên đề cử Mạnh Hạo
với người khác, nhưng mãi không thành công. Lần này đây vất vả lắm mới
có người đồng ý, thế là vội chạy tới tìm Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cười khổ, nếu là trước đây hắn tất sẽ vô cùng ham thích chuyện
này, dù sao đây là con đường trưởng thành quan trọng cho đan sư ở tông
môn, mà hắn vừa mới trở thành đan sư, chẳng khác gì cạnh tranh với cả
một ngàn người, cho nên đến nay đã ba tháng mà vẫn chưa có ai tìm hắn
luyện đan.
Chuyện như thế này nếu không có lần đầu tiên thì tất nhiên sẽ không có lần thứ hai.
Nhưng hôm nay…
Mạnh Hạo đang định nói, bỗng quay lại nhìn miếng da. Cũng chỉ mấy giây
sau, Bạch Vân Lai bên ngoài động phủ lập tức nghe được một tiếng nổ vang lên ầm ầm từ bên trong động phủ.
Tiếng động này truyền khắp ngọn núi, đất đá rung chuyển, thậm chí người
trong sơn cốc dưới chân núi đều nghe thấy rõ ràng, khiến cho không ít
người chú ý. Bạch Vân Lai ngẩn ra, lỗ tai chấn vang, mãi lúc sau mới
khôi phục.
Y hít vào một hơi, lập tức lùi ra sau, lòng kinh hãi, không biết Phương
Mộc này luyện đan gì mà làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nhưng không lâu
sau, cửa động phủ lại mở ra, Mạnh Hạo lúc này đã hóa thành bộ dáng
Phương Mộc mỉm cười bước ra.
- Phương mỗ cuống lên nên lại làm nổ lò luyện đan rồi, nhưng không sao, ta vẫn còn lò khác. Bạch huynh, chúng ta đi chứ?
- Có cần tìm dược đồng hay không?
Bạch Vân Lai thấy Mạnh Hạo một cái liền hỏi. Lúc này thân phận Mạnh Hạo
đã khác, là đan sư, cho dù Đan Đông nhất mạch hay Tử Khí nhất mạch thì
địa vị đều như đệ tử nội môn, không phải là nhỏ.
Thậm chí với một số quy tắc trải qua thời gian dài ở Tử Vận Tông này,
khiến cho đan sư tuy cùng cấp với đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch,
nhưng thực tế lại cao hơn một bậc.
- Không cần đâu.
Mạnh Hạo mỉm cười, cùng Bạch Vân Lai đi tới Tử Khí nhất mạch. Trong lúc
đi, Bạch Vân Lai đã nói rõ chuyện này. Lần này người mời luyện đan là
một kẻ khá nổi trong đệ tử nội môn, chẳng qua dù kẻ này có là thiên kiêu thì cũng không mời được Chủ Lô, hơn nữa thanh danh lại không tốt, cho
nên đan sư đều biết, mà người đồng ý luyện đan cho gã cũng không nhiều.
Vả lại Đan Đông nhất mạch có địa vị siêu nhiên, thân là đan sư có quyền
từ chối, đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch cũng chẳng thể làm được gì.
Vị thiên kiêu này lại càng bất đắc dĩ. Về phần những người có thể luyện
đan cho gã, gã chọn tới chọn lui, lại chẳng hài lòng với ai.
Bạch Vân Lai biết được chuyện này, nghĩ đây hẳn là một hơi cơ hội, mặc
kệ thành hay không, dẫu sao kẻ này cũng không dám làm gì Đan Đông nhất
mạch, vì thế liền chạy tới tìm Mạnh Hạo thương lượng.
- Luyện đan gì?
Mạnh Hạo vừa đi vừa nghe Bạch Vân Lai nói, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi.
- Chưa thấy nói là đan gì, chút nữa ngươi cứ hỏi trước. Dù sao địa vị
của ta không đủ, mặc dù có thể nói, nhưng Đinh Dũng thân là thiên kiêu
của Tử Khí nhất mạch, tất nhiên sẽ không nói gì nhiều với ta.
Bạch Vân Lai thở dài.
Mạnh Hạo gật đầu, trong lúc vượt qua các sơn cốc thì đang hồi tưởng lại
lúc ở động phủ ban nãy. Tiếng nổ vang kia đúng là miếng da cứng khô quắt bị nổ tung, sau đó miếng da như mới sinh ra xuất hiện, nhưng lại chẳng
hề lải nhải một cách khác thường mà trực tiếp cho Mạnh Hạo năng lực biến hóa, rồi bay vào trong mặt nạ huyết sắc kia ngủ say.
Nhưng không giống Huyết ngao, Mạnh Hạo quan sát mới phát hiện miếng da
này ngủ say thì tối đa là mấy tháng sẽ không thức tỉnh, nên không hề để ý nữa. Trái lại hắn cảm thấy rất hứng thú với những mảnh da khô quắt văng bốn phía.
Da đó cực kỳ cứng, với tu vi của Mạnh Hạo lại chẳng thể bẻ ra một miếng
nhỏ. Nhưng vật ấy tới từ miếng da, Mạnh Hạo cho là bảo bối nên liền cất
đi, không kịp xem xét đã bước ra động phủ.
Không lâu sau, hai người đi tới sơn cốc nơi Đan Đông nhất mạch và Tử Khí nhất mạch tiếp giáp. Thấy một thanh niên vẻ mặt kiêu căng, đang chắp
hai tay sau lưng nhìn lên bầu trời.
Thanh niên này chính là Đinh Dũng, gã khoác trường bào màu đỏ, lúc này
dưới ánh mắt trời mà lại tỏa ra ánh sáng màu tím. Mạnh Hạo vào Tử Vận
Tông đã được gần một năm, biết rằng cho dù Đan Đông hay là Tử Khí thì
đều lấy màu tím làm chính, mà thanh niên này tuy không mặc tử bào của đệ tử hạch tâm, nhưng quần áo có thể lộ ra ánh tím thế kia thì cũng là kẻ
có thân phận cao quý, thuộc về thiên kiêu của Tử Vận Tông.
Nay tu vi gã đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, cách hậu kỳ chỉ còn một bước.