Còn có
một chỗ khu vực, đó là một đỉnh núi, trên đỉnh núi có một căn nhà, tỷ tỷ Phương
Du của Mạnh Hạo ở chỗ này, nàng cùng Tôn Hải đã thành hôn, có hai cô con gái,
giờ này con gái sớm đã lớn lên. Con cháu các thời đại lớn lên, đã trở thành một
gia tộc.
- Tiểu đệ, sắp trở về rồi! Phương Du mở mắt
ra, trên mặt lộ ra hồi ức.
Giờ khắc này, toàn bộ trong Sơn Hải Điệp, vô số người chấn
động, trong những người này còn có một nữ nhân, nàng là Chỉ Hương, cũng đang mỉm
cười, trong nụ cười kia có kích động, có mong đợi.
Còn có một người, hắn ở trên không trung, không ở trên mặt
đất. Hắn đang khoanh chân ngồi trên lưng một con cá voi to lớn, dựa vào một cỗ
quan tài, cầm trong tay một bầu rượu, đó là một thanh niên, hắn đang uống rượu,
trên mặt lộ ra nụ cười.
- Dạ, hắn sắp trở về rồi! Thanh niên này là Kha Cửu Tư,
còn con cá voi kia là Chân Linh Dạ.
Trong thế giới Sơn Hải Điệp, có một tông môn, tên là Côn
Lôn Đạo. Năm đó khi Sơn Hải Giới bị hủy diệt, Côn Lôn Đạo ở Đệ Cửu Sơn Hải,
tương đối giữ được hoàn chỉnh, bao gồm một số vật trọng yếu trong tông môn,
cùng theo những đệ tử kia mang vào trong thế giới Sơn Hải Điệp.
Bao gồm... một cỗ quan tài dùng tiên ngọc chế tạo thành,
vả lại ẩn chứa lực lượng thần thức của Mạnh Hạo!
Thời khắc này, bên trong Côn Lôn Đạo, trên ngọn núi cao
nhất, trên đó đều không phải là mũi nhọn, mà là một chỗ lõm xuống như thung
lũng, ở trong thung lũng có trận pháp vây quanh, cũng có vô số tiên ngọc...
chính giữa, chính là cỗ quan tài kia.
Trong quan tài, nằm một nữ nhân, xinh đẹp động lòng người,
hai mắt nhắm lại giống như ngủ say... Nàng chính là bổn tôn của Sở Ngọc Yên, cỗ
quan tài này năm đó ngưng tụ lực lượng thần thức của Mạnh Hạo, cộng thêm Côn
Lôn Đạo bảo vệ, bảo tồn giống như mới ngày hôm qua.
Toàn bộ trong thế giới Sơn Hải Điệp này, người quen thuộc
với Mạnh Hạo đều cùng một lúc mơ hồ cảm nhận được. Đồng thời có một lão nhân
tóc trắng, ở bên cạnh quan tài, yên lặng nhìn nữ nhân bên trong, lão là Đan Quỷ,
là sư tôn của Mạnh Hạo, mà cũng là sư tôn của Sở Ngọc Yên.
Đan Quỷ ngắm nhìn Sở Ngọc Yên, một hồi lâu lão khẽ thở
dài một tiếng, đang định xoay người rời đi, nhưng thân thể chấn động mạnh một
cái, khi nhìn về phía Sở Ngọc Yên, lão không biết có phải ảo giác hay không, dường
như... nhìn thấy lông mi trên mặt Sở Ngọc Yên khẽ run lên.
- Này... Đan Quỷ hít sâu một hơi, nhìn kỹ lại, lại phát
hiện Sở Ngọc Yên tuy rằng còn chưa có thức tỉnh, nhưng trong cơ thể nàng tựa hồ
như nhiều thêm một tia... sinh cơ!
Trong lúc mọi người của thế giới Sơn Hải Điệp đều kích động,
ở đại lục thứ nhất trên Thương Mang Tinh, Mạnh Hạo cất bước đi ra, gào thét mà
đi, trong mắt hắn lộ ra tia sáng sâu sắc.
Chó ngao bay nhanh theo phía sau, cùng lúc đó, Anh Vũ bay
ra, rơi trên lưng chó ngao, hưng phấn hò hét ầm ĩ.
”Ha ha ha... Lông của ngươi không ngờ thịnh vượng
như vậy, ngũ gia kích động đã khó nhịn... Chết tiệt, nhưng vì cái gì ngũ gia muốn
khóc a...
Mạnh Hạo trầm mặc, mang chó ngao về tới đại lục thứ chín,
về tới nửa tinh tú dưới lòng đất, bước chân vào Đệ Cửu Chí Tôn Thành, đi vào chỗ
bế quan của hắn.
Ở chỗ bế quan, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, thần sắc
đúng là vẫn còn không giấu được phiền muộn vì Sở Ngọc Yên, hồi lâu sau hắn nâng
tay lên, theo bản năng bấm tay, đột nhiên ngẩn ra, thần thức ầm ầm tản ra, sau
đó hắn phát hiện Mãn Nhi sinh hoạt như thường, nhưng không tìm được dấu hiệu
luân hồi của Sở Ngọc Yên.
- Nàng... không có luân hồi? Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn ra
phương xa, hắn cũng không phải là người vô tình, chỉ là đáy lòng bị cừu hận chiếm
cứ, không chứa được nhiều tình cảm... Cả đời này, hắn không cảm thấy thiếu nợ bất
kỳ kẻ nào, duy chỉ có... thiếu Sở Ngọc Yên.
Trong trầm mặc, Mạnh Hạo bỗng nhiên nghĩ tới quan tài đồng
thau lơ lửng trong tinh không Sơn Hải Điệp kia, nhớ lại trên tấm bia đá đó có
khắc một hàng chữ.
”Cả tinh không đều thiếu nợ ta, mà ta... lại thiếu
ngươi, ngươi có thể thức tỉnh, lại không muốn thức tỉnh...”
Câu nói này, loại tình cảnh này, như có cộng minh với Mạnh
Hạo, khiến tận đáy lòng hắn trầm mặc chua xót, rất lâu sau đó, hắn hít sâu một
hơi, vung tay lên, pho tượng đệ cửu cấm xuất hiện. Mạnh Hạo nhìn pho tượng, ánh
mắt lộ ra kiên định, thần thức ầm ầm tản ra, định thử dung hợp.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, ý chí La Thiên rõ ràng bị
đuổi tản ra kia, giống như nổi điên rầm rầm phủ xuống, dường như muốn ngăn cản
Mạnh Hạo dung hợp.
Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái lộ ra dữ tợn, đồng
thời, vừa dung hợp, vừa chống lại ý chí La Thiên.
Mấy ngày sau, Mạnh Hạo tròng mắt đỏ thẫm, nâng tay lên nhấn
xuống mặt đất một cái, lập tức bạo phát một luồng gió lốc, gió lốc này không có
hủy hoại bốn phía chút nào, nhưng nổi lên rất kinh người, lần nữa đối kháng với
ý chí La Thiên mấy ngày nay không ngừng quấy nhiễu hắn dung hợp, trong mắt Mạnh
Hạo đầy tơ máu.
Hắn phát hiện, muốn yên tĩnh dung hợp đệ cửu cấm, ở chỗ
này là không làm được, thậm chí một khi cưỡng ép dung hợp, trong quá trình này
xảy ra ngoài ý muốn, sẽ thất bại trong gang tấc.
Vì dung hợp đệ cửu cấm, đối với Mạnh Hạo quá trọng yếu,
cho nên hắn không cho phép xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn, thời khắc này trong
trầm mặc, trong mắt hắn chợt lóe sáng.
”Cần tìm một địa phương ý chí La Thiên không đi vào
được, mới có thể thuận lợi dung hợp... Mà khu vực như vậy theo ta biết, chỉ có
Minh Cung!”
”Xem ra, vẫn là nên đi một chuyến Minh Cung. Chỉ có ở
nơi đó, ý chí La Thiên muốn phủ xuống sẽ bị cả Minh Cung đại lục đối kháng...
Nhất là...” Mạnh Hạo nghĩ tới lúc trước lần đầu tiên đi Minh Cung, hắn
nghe được thanh âm đến từ đại lục thứ chín kia: chỉ một chữ đã đánh tan ý đồ phủ
xuống của ý chí La Thiên.
Trong trầm ngâm, Mạnh Hạo cảm nhận một chút cây đèn đồng
thau trong cơ thể, lại nghĩ tới cảm giác nó làm cho quỷ hồn sùng bái mình trong
Minh Cung, trong mắt hắn lộ ra ý kiên định.
”Đi Minh Cung!” Hắn đứng bật dậy, thu đi tượng
gỗ điêu khắc mới dung hợp một phần, sau đó nhoáng một cái, xuất hiện ở chỗ truyền
tống trận của nửa tinh tú này.
Ở ngoài trận pháp, hắn nâng tay lên cách không nhấn một
cái, lập tức trận pháp nổ vang, bắt đầu vận chuyển, lực lượng truyền tống ngưng
tụ, tia sáng ngập trời, dường như xuyên thấu bầu trời.
Nhưng không đợi trận pháp này vận chuyển hoàn thành, những
đạo cầu vồng chạy nhanh đến, thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, còn có Bạch Vụ
Trần, lão nhân chưởng giáo, cùng với các Chí Tôn cửu nguyên khác... toàn bộ xuất
hiện.
Những người này đều là hạng người đa mưu túc trí, bọn họ
đã sớm âm thầm lưu ý Mạnh Hạo nơi này, thời khắc này phát hiện Mạnh Hạo mở ra
truyền tống trận, lại cảm nhận được dao động của truyền tống này, dường như
chính là chỉ về hướng Minh Cung... từng người lập tức bay tới.
Khi bọn họ xuất hiện, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo có
rung động, có phức tạp... rồi đều trầm mặc. Lão nhân chưởng giáo nhìn về phía Mạnh
Hạo, hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu.
- Mạnh đạo hữu! Còn xin cho phép chúng ta cùng đi vào với
đạo hữu. Tầng thứ chín đại lục kia chúng ta thử mấy lần, đều không thể mở ra, nếu
Mạnh đạo hữu có thể mở ra, còn xin cho chúng ta một cơ hội!
Lão không có nói sai, mấy trăm năm qua, bọn họ cuối cùng
dừng lại trên tầng thứ tám đại lục. Đối mặt với tầng thứ chín đại lục, bọn họ
nghĩ tất cả biện pháp, nhưng đều lần lượt thất bại, không thể thành công, dường
như tầng thứ chín đại lục kia, là khe vực bọn hắn không thể vượt qua.
Lần này nhìn thấu quyết tâm của Mạnh Hạo, mặc dù không biết
Mạnh Hạo vì sao phải đi Minh Cung, nhưng bọn họ tu hành nhiều năm, lập tức liên
tưởng đến khí tức khiến mọi người sợ hết hồn hết vía trên đại lục thứ nhất trước
đó, dĩ nhiên đoán được hơn phân nửa.
Cơ hội như vậy, nếu bọn họ vứt bỏ sao có thể cam tâm! Thời
khắc này chẳng những là chưởng giáo cúi đầu về hướng Mạnh Hạo, tất cả Chí Tôn cửu
nguyên bốn phía, còn có Sa Cửu Đông, còn có Bạch Vụ Trần, đều ôm quyền cúi đầu.
Bạch Vụ Trần tận đáy lòng chua xót, nhưng vì Siêu Thoát vẫn
phải cúi đầu.
Chỉ có thiếu niên áo bào vàng đỉnh đạc đứng ở nơi đó, thần
sắc ngạo nghễ, rất là chắc chắc, trong tay của hắn nhoáng một cái, lấy ra tròn
30 cái túi trữ vật vòng tay... Nhìn những vòng tay trữ vật này, mặc dù nội tâm
hắn rỉ máu, đây cơ hồ là toàn bộ tích lũy của hắn những năm này, hắn cắn răng một
cái vung tay áo, lập tức những vòng tay trữ vật này bay về phía Mạnh Hạo.
- Đây là bổn tôn mua lộ phí! Thiếu niên áo bào vàng hất
càm, nhàn nhạt lên tiếng. Hắn có phần tự tin, trong lòng lại thầm cười nhạo những
người khác: “Những người này đã nhiều năm như vậy, lại còn không có tìm hiểu
về Mạnh Hạo, người này chỉ cần ngươi chịu tốn tiền, như vậy hết thảy đều dễ
nói!”
Mạnh Hạo da mặt giật một cái, nhìn 30 cái vòng tay trữ vật
kia bay tới, có lòng muốn phất tay áo cự tuyệt loại lăng nhục dùng tài vật của
đối phương này, nhưng tay áo vừa nhấc lên, lại theo bản năng thu vào trong tay
áo những vòng tay trữ vật kia... Hắn vội ho một tiếng, hắn không thể không thừa
nhận, kiểu lăng nhục này bất kể lớn đến trình độ nào, cho dù lúc lãnh khốc nhất...
hắn cũng đều vô cùng vô cùng vui lòng tiếp nhận.
Các Chí Tôn khác vừa thấy như thế, từng người lập tức phấn
chấn trong lòng, không chậm trễ chút nào từ trên người của từng người, lấy ra
túi trữ vật số lượng không đều... nhiều thì có mấy chục, ít cũng có hơn 20 cái...
toàn bộ đưa ra.
Nhìn mấy trăm cái túi trữ vật bốn phía, Mạnh Hạo quét thần
thức một vòng, mặc dù giờ này hắn có chiến lực cường hãn, cũng đều bị những vật
phẩm bên trong các túi trữ vật làm rúng động sâu đậm.
Bên trong bất luận là linh thạch hay là thiên tài địa bảo,
số lượng nhiều đếm không hết. Mạnh Hạo nhìn thấy không nhịn được tim đập tăng tốc
vài cái thật không có tiền đồ.
”Ta đã là cửu nguyên đỉnh phong, thậm chí có thể coi
là người đứng đầu dưới Siêu Thoát, bọn họ như thế... là làm nhục đối với
ta!” Mạnh Hạo lẩm bẩm trong lòng, nhìn mấy trăm cái túi trữ vật trước mặt,
hắn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra mỉm cười, phất tay áo thu đi toàn bộ, rồi...
ho khan một tiếng, nói: - Chư vị đạo hữu! Mạnh mỗ ở trong Thương Mang Phái nhờ
có chư vị chiếu cố, cùng ta cùng đi vào Minh Cung, chuyện này Mạnh mỗ nghĩa bất
dung từ!
- Bất quá, lần này có lẽ sẽ có nguy hiểm, mong rằng chư vị
đạo hữu hiểu rõ, nếu các vị vẫn lựa chọn bước chân vào, như vậy chỉ cần Mạnh mỗ
có thể bước chân vào tầng thứ chín đại lục, thì nhất định sẽ dùng hết toàn lực,
giúp các vị cùng bước chân vào! Mạnh Hạo nghiêm túc lên tiếng.
Những người khác mỉm cười, lập tức từng người gật đầu tỏ
thái độ, về phần nguy hiểm theo như Mạnh Hạo nói, bọn họ không thèm để ý, Minh
Cung này bọn họ đã đi rất nhiều lần, đã sớm có kinh nghiệm mười phần.
Mắt thấy những người này như thế, Mạnh Hạo không nói nữa,
toàn lực mở ra trận pháp, mọi người cũng lần lượt ra tay, khiến cho trận pháp
này trong nháy mắt tăng nhanh tốc độ mở ra.
Sau mấy hơi thở, trận pháp nổ vang mở ra, ánh sáng của
truyền tống cuồn cuộn, trong nháy mắt, trận pháp hoàn toàn vận chuyển, nhưng
ngay khoảnh khắc mọi người ở đây muốn truyền tống đi, đột nhiên, cả Thương Mang
Tinh ầm ầm chấn động, mặt đất rung chuyển, biển cả gầm thét, một ý chí cường
hãn, ầm ầm phủ xuống khiến viên tinh tú này giống như bị đè ép...