Tinh không mênh mang, vô biên vô tận, có lẽ có đầu
cuối... nhưng đến nay trừ phi Siêu Thoát, nếu không, dường như vẫn chưa có người
nào, có thể chân chính trên ý nghĩa, đi tới đầu cuối tinh không mênh mang.
Nơi này quá lớn, tồn tại giới nhiều lắm, tồn tại tộc nhiều
lắm, tồn tại hung hiểm, tồn tại lốc xoáy, tồn tại rất nhiều sinh mạng nói không
rõ, không nói rõ, cũng tồn tại một cái lại một cái truyền thuyết đã từng tan vỡ.
Ngoài ra, còn có bụi bậm, cũng là vật thường thấy nhất
trong tinh không mênh mang vô tận này. Trong những thứ bụi bậm kia, có hài cốt,
có đá vụn, có pháp bảo, hết thảy tất cả, đều có thể tìm được trong bụi bậm đó.
Thời khắc này, trong tinh không mênh mang, không biết vị
trí cụ thể, có một hài cốt trôi lơ lửng nơi đó, không biết trôi đã bao nhiêu
năm, hài cốt này đã khô héo nhưng không có rữa nát. Hắn mặc một bộ khôi giáp,
áo giáp sớm đã rạn nứt, trở thành màu xám tro.
Bên cạnh còn có một con chó khô quắt, dường như đã chết,
nhưng thủy chung vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Thi hài cũng thế, áo giáp cũng vậy, đều không có sinh cơ,
dường như đã chết quá lâu quá lâu.
Mặc dù là túi trữ vật, cũng đều lộ ra một cái lổ thủng, tất
cả vật phẩm bên trong phần lớn đều tiêu tan trong tinh không mênh mang... cũng
có một nữ nhân, tại nhiều năm trước, trốn ra túi trữ vật, không biết bị lạc ở
phương nào trong tinh không mênh mang này.
Mà túi trữ vật rốt cuộc vì sao vỡ ra, nữ nhân kia cũng
không biết, nàng chỉ nhớ là sau khi túi trữ vật vỡ ra, khoảnh khắc nàng xuất hiện,
liền nhìn thấy người khiến nàng tràn đầy hận ý kia, áo giáp mặc trên người sáng
lên một cái.
Từ đó về sau, chính là gió của tinh không mênh mang thổi
tan tất cả, cũng thổi nàng bay tới phương xa.
Chỉ có cỗ thi thể kia ở trong gió vẫn như cũ trôi lơ lửng
đi xa. Nếu cẩn thận nhìn xem, có thể thấy được, có một ngọn đèn đồng thau ở khoảnh
khắc túi trữ vật vỡ ra kia không có đi xa, mà lơ lửng trên mi tâm của thi thể
này, từ từ hạ xuống.
Ngọn đèn đồng thau kia, đã từng sửa lại vận mệnh của người
hài cốt này!
Làm cho Thủy Đông Lưu cũng đều không thể tính ra, không
thể hiểu rõ.
Nó lơ lửng trên mi tâm của hài cốt này. Khi bên trong cơ
thể hài cốt này còn Hồn Đăng, nó rất ít xuất hiện, mặc dù có xuất hiện, cũng đều
không có hào quang chút nào. Lúc này, khi bên trong cơ thể hài cốt này không
còn Hồn Đăng, thì cây đèn đồng thau rốt cục xuất hiện.
Người chủ hài cốt này từng có suy đoán, hắn suy đoán, cây
đèn đồng thau cải mệnh lấy ra từ ngọn đèn Tiên Cổ Đạo Tràng này, có lẽ... chính
là Hồn Đăng của một nhân vật nào đó.
Hắn không biết thuộc về người nào, cũng không thể phán
đoán.
Thời gian trôi qua... ngọn đèn đồng thau mỗi một năm, đều
sẽ sáp nhập vào một chút, mười năm sau, trăm năm sau, ngàn năm sau... vào hôm
nay ngọn đèn đồng thau đã biến mất, nó hoàn toàn dung nhập vào mi tâm của thi
thể này.
Có lẽ, cũng chính vì có cây đèn đồng thau này, thi hài
này trong một ngàn năm nay không có bất kỳ tồn tại nào có thể tới gần, đều là
né tránh ra từ xa.
Giữ cho thi thể hoàn chỉnh, đồng thời, dường như cũng có
khả năng cho người chủ hài cốt này, lần nữa mở mắt ra...
Dần dần, không biết bắt đầu từ khi nào, từ trên thi hài
tràn ra một tia khí tức như có như không, khí tức kia tương tự tiên, dường như
ma, trong quỷ dị hay thay đổi mang theo hung tàn... Nếu như có người đã từng
tham dự chiến tranh Sơn Hải Giới xuất hiện ở nơi này, thì có lẽ rất nhanh sẽ nhận
ra, đây là... Yêu khí!
Thuộc loại khí tức của Yêu Tôn... vị tồn tại trong truyền
thuyết của Sơn Hải Giới kia!
Hài cốt này, chính là Mạnh Hạo!
Năm đó sau khi được Bì Đống truyền tống ra ngoài, hắn liền
mất đi ý thức, tuy nhiên trước một hơi thở mất đi ý thức, tất cả mọi chuyện xảy
ra trước đó, toàn bộ hiện lên trong óc của hắn, hắn nhìn thấy Anh Vũ lau đi ý
thức, thấy Bì Đống hy sinh đổi lấy truyền tống... sau khi nhìn thấy hết thảy,
tim của hắn như bị xé rách, đầu óc của hắn quay cuồng, hắn không thể đi ngăn cản,
hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn...
Giữ lại huyết lệ, cho đến sau khi truyền tống, trước khi
mất đi ý thức, hắn cười, nụ cười kia thê lương, nụ cười kia trước sau như một
mang theo điên cuồng... hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi.
Hắn muốn đi liều mạng một lần, hắn muốn đi để cho mình lần
nữa trở về, hắn không biết nên làm như thế nào, hắn nghĩ tới niết bàn tồn tại
trong huyết mạch của mình, hắn cũng nghĩ đến ngọn đèn đồng thau bên trong túi
trữ vật kia.
Dùng chút khí lực cuối cùng lấy ra cây đèn đồng thau, thi
triển một bí pháp đặc thù truyền thừa của Thủy Đông Lưu. Bí pháp kia là Hồn
Đăng đoạt xá người khác. Đây vốn là một thuật pháp rất điên cuồng, mặc dù là Thủy
Đông Lưu cũng chỉ là giữ lại trong trí nhớ, nhưng cũng không nghĩ là có thể
thành công...
Cùng lúc thi triển pháp này, Mạnh Hạo mất đi ý thức, tất
cả thời gian sau đối với hắn đều trống rỗng.
Mà thân thể hắn trong một ngàn năm này, không ngừng khô
héo, sinh cơ đã bị diệt tuyệt, hết thảy đều tiêu tan... Duy chỉ có ngọn Hồn
Đăng kia thủy chung duy trì dung hợp, cho đến một ngày này, ngay khi cây đèn đồng
thau hoàn toàn dung hợp vào mi tâm của Mạnh Hạo, trong cơ thể hắn dần dần xuất
hiện biến đổi long trời lỡ đất.
Trong cơ thể hắn thi thoảng có tiếng sấm quanh quẩn, là
ngọn đèn đồng thau kia đang từ từ thay thế Hồn Đăng bổn mạng đã mất của Mạnh Hạo,
với cây đèn đồng thau làm cây đèn bản mạng, trọng tố kinh mạch, trọng tố tu vi!
Máu thịt của hắn khô héo, nhưng mỗi một ngày đều có lực
lượng khí huyết mạnh hơn nảy sinh; ngũ tạng lục phủ của hắn vốn đã khô héo,
nhưng giờ này, dường như đang chậm rãi sống lại, cho đến mấy ngày sau, qua một
ngàn năm, khi tiếng nhịp tim thứ nhất truyền ra từ ngực Mạnh Hạo, tinh không
mênh mang chung quanh hắn nổ vang, tinh không run rẩy, dẫn tới vô số sinh mạng ẩn
núp ở bốn phương tám hướng, dường như bị làm kinh sợ, lập tức tản ra.
Khi lần nữa truyền ra tiếng tim đập, trong cơ thể Mạnh Hạo,
có máu tươi từ trong trái tim phát ra, chảy đi toàn thân, làm cho những máu khô
héo kia toàn bộ sống lại!
Thân thể của hắn dần dần không còn là hoàn toàn khô héo,
mà đã có phập phồng.
Theo máu tươi vận chuyển, ngọn đèn đồng thau trong cơ thể
hắn đang từ từ thiêu đốt, có làn khói xanh tỏa ra, sáp nhập vào mỗi một tấc máu
thịt trong toàn thân Mạnh Hạo, sáp nhập vào tu vi của hắn, khiến cho giờ khắc
này trên người của hắn cháy lên sinh cơ.
Một khí tức cực mạnh, thậm chí khiến bốn phía tinh không
đều run rẩy. Trong cơ thể hắn, ngay khoảnh khắc này ầm ầm bạo phát, thân thể hắn
run rẩy, hai mắt hắn cũng run rẩy, dường như đang ngưng tụ một lực lượng để...
mở mắt ra.
Lực lượng này càng ngày càng mạnh, cùng lúc đó, khí tức
trên người hắn cũng kinh khủng hơn, khiến cho tinh không bốn phía nhấc lên lốc
xoáy. Lốc xoáy này trình độ rối loạn có lẽ không bằng gương đồng Anh Vũ nhấc
lên tinh không mênh mang lúc trước, nhưng trước mắt vẫn rất là kinh người.
Nhưng, cũng chỉ kéo dài mấy nhịp thở, khí tức này dần dần
suy yếu, thân thể Mạnh Hạo cũng từ từ không còn run rẩy, hai mắt của hắn dường
như mất đi khí lực mở ra, từ từ bình tĩnh.
Dường như, lực lượng bạo phát này còn chưa đủ để Mạnh Hạo
thức tỉnh, hoặc là, hắn muốn mở mắt ra cần lực lượng rất lớn, cần nhiều sinh
cơ... thời khắc này còn không thể ngưng tụ.
Mà hắn còn phải tiếp tục chờ đợi...
Từ từ, thân thể hắn lần nữa khô héo, trái tim của hắn ngừng
đập, máu tươi của hắn, từ từ lại khô xuống, khí tức hắn cũng đều tản đi, cả người
hắn không có gì khác biệt với thi hài trước đó... chỉ có một lũ sinh cơ, từ trước
không tồn tại, biến thành tồn tại, giống như ngọn lửa đang chậm rãi thiêu đốt.
Thời gian trôi qua, lại qua đi mười năm, Mạnh Hạo vẫn
trôi lơ lửng trong tinh không mênh mang, cho đến một ngày, trong tinh không
phía trước hắn, xuất hiện một chiếc phi toa.
Trên phi toa chất đống một số tạp vật, nhìn xem cẩn thận,
những tạp vật kia rõ ràng đều là vật bụi bậm trong tinh không, bị người thu lấy
đặt trên đó, trong đó còn có mấy thi thể khô héo rách nát.
Trừ những vật này, trên phi toa còn khoanh chân ngồi một
thiếu nữ. Thiếu nữ rất trẻ, nhưng ăn mặc cũng rất ra vẻ người lớn. Rõ ràng bộ
dáng xinh đẹp thanh tú, nhưng cố tình làm ra dáng khắc khổ, dường như không muốn
để người khác với tuổi tác xem nhẹ mình.
Tu vi của nàng không yếu, có thể bay nhanh trong tinh
không mênh mang này, bản thân cần là cường giả mới có thể có can đảm làm được,
giờ khắc này ở bốn phía thiếu nữ tràn ra dao động, rõ ràng là một Đạo Cảnh.
Bên cạnh nàng, còn có một thiếu niên. Thiếu niên kia bộ
dáng rất yếu đuối, dường như bảo sao nghe vậy. Hắn ngồi phía sau thiếu nữ, thi
thoảng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, trên mặt mang theo tò mò và khẩn
trương, nhìn quanh bốn phía, nhưng hiển nhiên tò mò chiếm đa số... Thế nhưng
không lâu lắm, lại bị thiếu nữ kia khiển trách một phen.
- Đệ phải nhớ kỹ, từ nay về sau nhất định phải ngẩng đầu
ưỡn ngực, phải xuất ra khí thế, không thể để cho người ta nhìn thấu sơ hở!
- Đệ phải mọi lúc mọi nơi nhớ kỹ, đệ là con trai trưởng của
Vân gia! Đệ đã từng là con trai trưởng của gia tộc huy hoàng nhất trong phiến
tinh không này. Lần này Thánh nữ của đại phái Thương Mang chiêu tế, nhất định sẽ
lựa chọn đệ! Thiếu nữ kiên định lên tiếng.
- Mà đại phái Thương Mang ở trong tinh không này, là thế
lực to lớn có thể chống lại với Tiên Thần đại lục và Ma giới đại lục kia, sau
lưng của bọn họ, nghe nói có truyền tống trận đi thông ra ngoài tinh không mênh
mang! Thiếu nữ trong mắt lộ ra mong đợi.
- Nhưng mà... nhưng mà giờ này Vân gia chỉ là một tộc nhỏ,
tỷ nói những chuyện kia... là không biết đã bao nhiêu năm trước rồi... đệ cũng
không phải thật sự là con trai trưởng Vân gia! Thiếu niên cúi đầu, yếu ớt nói.
- Ngậm miệng! Vậy thì thế nào? Lão tổ đời một của Vân
gia, đã từng có một ước định với Thương Mang Phái: con trai trưởng của Vân gia
có thể tại bất kỳ năm tháng, bất kỳ thời đại nào, kết thành đạo lữ với một vị
Thánh nữ của đại phái Thương Mang. Trước đây Vân gia sa sút, chìm đắm trong
phàm trần, sớm đã tán loạn, không có năng lực đi hoàn thành ước định với Thương
Mang Phái, thì cũng thôi đi! Giờ này ta biết chuyện này, lại mua được tờ ước định
kia, bằng vào chí bảo của gia tộc, ta có thể phát huy chiến lực nhị nguyên, nhất
định sẽ thành công! Thiếu nữ trợn mắt, thiếu niên kia lập tức cúi đầu. lùn nửa
khúc.
- Hơn nữa, chúng ta cũng không thấy được cao tầng của
Thương Mang Phái, chúng ta còn có hôn ước trong tay, đến lúc đó trước mặt nhiều
người ta lấy ra, Thương Mang Phái tuy rằng cường đại, Thương Mang Phái sẽ vì sĩ
diện, cũng phải giảng đạo lý, cho dù không thừa nhận, cũng phải cấp cho chúng
ta những chỗ tốt... mới đúng đạo lý! Thiếu nữ đang nói, hình như có điều phát
hiện, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cách đó không xa. Ở đó có một cỗ hài cốt,
đang chậm rãi trôi lơ lửng, đang trôi ngang qua phi toa của thiếu nữ này, thiếu
nữ khẽ “ồ” một tiếng.
- Khối cổ thi này bảo tồn thật hoàn chỉnh, bên cạnh còn
có con chó! Thiếu nữ giơ tay lên, cách không chụp một trảo, kéo Mạnh Hạo tới gần,
cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó cặp mắt thiếu nữ tỏa sáng.
- Không tệ không tệ, tiền đi đường lần này, bán những thứ
tạp vật kia và thi thể này, kể từ đó chính là lời chứ không lỗ nha! Thiếu nữ mặt
mày hớn hở, lập tức ném Mạnh Hạo và chó ngao lên phi toa, đặt chung một chỗ với
những tạp vật bụi bậm cùng với mấy cổ thi thể khác, lại hạ một chút cấm chế...
sau đó phủi tay một cái, quay đầu lại khiển trách thiếu niên...