Ngã Dục Phong Thiên

Chương 500: Chương 500: Gả cho ai cũng không lấy ngươi!




Hố sâu ở trung tâm Đông Lạc thành sớm đã bị lượng lớn thực vật lấp đầy, ngay cả tầng thứ hai vốn bị hủy nay cũng đã khôi phục như thường. Duy chỉ có chữ NGŨ trên gốc đại thụ kia, mặc cho gia tộc Đông Lạc dùng phương pháp gì cũng không thể che dấu, chỉ có thể mặc nó hiện hiển rõ ở nơi đó.

Mà phòng đấu giá này, cách gốc cây đại thụ kia không xa, giờ phút này Mạnh Hạo đến gần phòng đấu giá, thì chỉ cần liếc mắt, cũng nhìn thấy được gốc cây đại thụ ấy. Chim anh vũ ở trên vai Mạnh Hạo, sau khi hé mắt nhìn gốc cây đại thụ, thì hiện lên biểu tình cực kỳ cuồng vọng, hất hàm lên, vẻ mặt khinh thường.

Phòng đấu giá không lớn, không thể bằng Tử Vận Tông, chứa được mấy vạn người năm đó. Người tham dự đấu giá hội nơi đây cũng chỉ hơn một trăm, phân tán ở bốn phía xung quanh, đang châu đầu ghé tai vào với nhau, chừa lại một đài cao, ở giữa trung tâm phòng đấu giá.

Người có thể đi vào phòng đấu giá này, đều là những tu sĩ nhận được lệnh bài của gia tộc Đông Lạc. Sau khi Mạnh Hạo lấy ra lệnh bài màu đen của mình, lập tức làm cho tất cả mọi người trong phòng đấu giá này cực kỳ coi trọng hắn, tách ra một vị trí rộng rãi phía trước cho hắn.

Nếu không phải phòng đấu giá này không có gian phòng riêng, e là dùng lệnh bài màu đen, Mạnh Hạo nhất định chiếm được một gian.

Giờ phút này hắn ngồi tại vị trí đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nhắm mắt dưỡng thần, chung quanh hắn không có quá nhiều người, thậm chí có thể nói, toàn bộ phòng đấu giá này cũng không có quá nhiều người. Điều này trong đấu giá hội ở Đông Lạc thành, thực sự rất bất thường.

Hiển nhiên là những tin tức lưu truyền những ngày gần đây trong Mặc Thổ, đã khiến nhân tâm hoảng loạn, làm cho không ít tu sĩ rời khỏi thành trì. Lúc này, độ an toàn trong thành trì của Cửu Minh, chắc chắn chẳng bằng được động phủ ở bên ngoài.

Dù sao địch nhân của Mặc Thổ cung, không phải là tất cả tu sĩ Mặc Thổ, mà chỉ là mấy gia tộc trong Cửu Minh.

Mà dưới hoàn cảnh như vậy, còn có người lựa chọn tới phòng đấu giá này, Mạnh Hạo có thể khẳng định, phàm là người đã đến đây, đều rất tự tin vào bản thân. Hơn nữa một khi chiến loạn xảy ra, sợ là trong thời gian ngắn, không có khả năng tổ chức một hội đấu giá như thế này nữa. Cho nên lần này, phỏng chừng là một lần đấu giá hội cuối cùng, trước khi chiến tranh ở Đông Lạc thành chấm dứt.

- Hẳn là đã tới….

Mạnh Hạo nhắm mắt thầm nghĩ trong lòng, giờ phút này còn cách thời gian bán đấu giá bắt đầu, khoảng một nén hương. Từ bốn phía dần dần không ngừng có người tiến tới, bên người Mạnh Hạo, cũng đi tới hai người tu sĩ, một nam một nữ.

Khi hai người này tới gần, thì cũng là lúc Mạnh Hạo mở mắt ra, hắn nhìn thấy Đông Lạc Hàn cùng với cô gái xinh đẹp Đông Lạc Linh kia. Đông Lạc Hàn mỉm cười, nhưng Đông Lạc Linh lại mang sắc mặt khó coi, bộ dạng có vẻ rất không cam lòng.

- Vậy mà có thể gặp được đạo hữu ở chỗ này, ngày đó từ biệt, còn không biết tục danh của đạo hữu. Chẳng hay có thể cho ta biết được hay không?

Đông Lạc Hàn mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hạo.

Đông Lạc Linh chần chờ một chút, rồi cũng ngồi xuống một bên khác cạnh Mạnh Hạo.

- Tại hạ họ Mạnh, chỉ là tán tu mà thôi.

Mạnh Hạo cười như không cười, liếc nhìn Đông Lạc Hàn một cái, thản nhiên mở miệng nói. Hắn kết luận nếu đối phương không tìm đến gây phiền toái cho mình, như vậy thì nhất định là có chuyện khác cần giúp đỡ, mà đưa thời gian cuối cùng đưa ra yêu cầu, có lẽ chính là trước hoặc sau đấu giá hội này.

Cho nên giờ phút này khi Đông Lạc Hàn xuất hiện, Mạnh Hạo không cảm thấy ngoài ý muốn, tất cả đã nằm trong sự dự liệu của hắn.

- Mạnh huynh làm gì phải khiêm tốn như vậy, dựa vào thực lực của Mạnh huynh, thì tán tu làm sao có thể so sánh được.

Đông Lạc Hàn khách khí cười một tiếng, ánh mắt giống như tùy ý nhìn lướt qua chim anh vũ tạp mao trên vai Mạnh Hạo, nét mặt hiện lên sự kiêng kỵ khó phát hiện.

Về phần Đông Lạc Linh, sau khi ngồi xuống, liền hung tợn nhìn chằm chằm vào chim anh vũ trên vai Mạnh Hạo, không chuyển mắt. Nếu ánh mắt có thể giết chết chim, như vậy nàng sớm đã giết chết chim anh vũ không biết bao nhiêu lần.

Mạnh Hạo cười cười, không nói gì, đối phương nếu đã không đề cập tới ý đồ đến đây, vậy thì hắn cũng vui vẻ mà giả vờ hồ đồ. Chỉ là Như Ý Ấn trong lòng bàn tay, mấy ngày nay, Mạnh Hạo thủy chung không có cất vào túi trữ vật, mà là cầm trong tay ngắm nghía.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, chim anh vũ trên vai Mạnh Hạo truyền ra một câu nói không kiên nhẫn.

- Em gái ngươi, ngươi có bệnh à, nhìn chằm chằm Ngũ gia ta làm gì thế?

Câu này vừa ra khỏi miệng nó, liền khiến cho Đông Lạc Linh trợn to mắt, trên mặt nhất thời nổi lên gân xanh, dung nhan xinh đẹp trong nháy mắt liền tím lại, trong khoảnh khắc liền bạo nộ, đứng bật dậy, bị chọc tức tới mức thân hình run rẩy.

Nàng lớn như vậy, nhưng từ trước tới nay, chưa bao giờ thấy một con chim anh vũ nào khiến cho người ta hận không thể nuốt sống được như vậy. Ngay sau đó, sự chán ghét của nàng đối với Mạnh Hạo càng tăng.

Đông Lạc Hàn cũng sửng sốt một chút, cười gượng đang muốn mở miệng nói cái gì đó, thì bỗng nhiên chim anh vũ hí mắt một cái, lại mở miệng nói.

- Cổ không có lông, Ngũ gia không thích, trên lưng cũng không có lông, Ngũ gia càng không thích, bộ ngực và mông có vẻ lớn, nhưng thoạt nhìn cũng không còn lông. Loại như ngươi, có cho không Ngũ gia, Ngũ gia cũng lười tiếp nhận.

Chim anh vũ ngạo nghễ mở miệng, bộ dạng như thể, cho dù ngươi có nhìn ta như thế nào, ta cũng sẽ không thích bộ dáng của ngươi.

Mạnh Hạo có chút nhức đầu, vội ho một tiếng.

Lời nói này, nhất thời làm cho Đông Lạc Linh có cảm giác đầu óc ong ong, ánh mắt lộ ra sự căm giận ngút trời, lại cũng không có cách nào nhịn xuống được, đang lúc muốn bộc phát, thì sắc mặt của Đông Lạc Hàn sa sầm xuống.

- Ngũ muội, ngồi xuống!

Đông Lạc Linh mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Đông Lạc Hàn, cắn chặt răng, tưởng tượng đến an nguy của gia tộc, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đông Lạc Hàn, nàng chỉ có thể mang theo sự ấm ức, mang theo sự phẫn nộ, lựa chọn ngồi xuống. Nàng đã hạ quyết tâm, nếu còn có lần nữa, bất luận là ai bảo mình đi theo đến gặp con chim anh vũ cùng với con người ghê tởm kia, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

- Làm cho Mạnh huynh chê cười rồi, tiểu muội tính cách bốc đồng, mong rằng Mạnh huynh bỏ qua cho, hôm nay mang nàng tới nơi này, vậy mà lại sinh chuyện, xin tạ lỗi với Mạnh huynh.

- Đông Lạc Thành đạo hữu khách khí rồi, chuyện ngày đó cũng là hiểu lầm, cũng đừng nhắc lại.

Mạnh Hạo mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảnh giác. Lúc trước hắn đoán được gia tộc này sẽ tìm đến mình, đoán chừng là muốn trong đại loạn tập hợp tất cả lực lượng, mà dựa vào thực lực của mình, còn có biểu hiện của chim anh vũ, tất cả đều phù hợp với tư cách chiêu dụ của gia tộc này.

Nhưng nay Đông Lạc Hàn này lại mở miệng nói như vậy, khiến Mạnh Hạo lập tức phát hiện, tựa hồ toan tính của đối phương còn lớn hơn hắn dự liệu một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.