Đan Đông Bất Diệt Hỏa, luôn tồn tại trong cơ thể Mạnh Hạo, là lửa luyện
đan do sư tôn Đan Quỷ của hắn, tặng cho hắn. Lửa này năm đó Mạnh Hạo
nghiên cứu rất lâu, mới dung nhập lửa này vào trong lòng, lúc Kết Đan,
mới thực sự đốt lên, trở thành Bất Diệt Hỏa của bản thân.
Cho đến khi hắn nghĩ thông con đường ngũ sắc Nguyên Anh, nhưng ngọn lửa
này vẫn luôn không có dấu hiệu xuất hiện, Mạnh Hạo cũng không suy nghĩ
nhiều. Hắn luôn cho rằng, ngũ sắc ngũ hành của bản thân, cần phải tìm
các đồ đằng khác nhau mới được, nhưng... trong chớp mắt này, Bất Diệt
Hỏa trong cơ thể bộc phát, lại khiến Mạnh Hạo chấn động.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, bản thân đã sai rồi, con đường ngũ sắc, ngũ
hành thuộc tính, không nhất định phải là đồ đằng mới được. Giữa trời
đất, tất cả tạo hóa, đều có thể trở thành cơ duyên cho con đường ngũ sắc của bản thân.
Bất Diệt Hỏa này, dùng lực lượng hương hỏa làm dẫn, dùng hai đồ đằng kim mộc hoàn toàn đại thành của Mạnh Hạo là lý do, đột nhiên tản ra trong
cơ thể hắn, thiêu đốt xung quanh, hòa vào hư vô, bao bọc quanh người
Mạnh Hạo.
Cho đến khi ở Đan Điền của hắn, xuất hiện một lạc ấn chữ Hỏa mơ hồ. Ngay khi chữ Hỏa này xuất hiện, xung quanh Mạnh Hạo, hỏa diễm ngập trời, mà
ngay khoảnh khắc này, Mạnh Hạo chợt ngộ nhớ ra, lấy đồ đằng sơ kỳ thuộc
tính hỏa của Ô Thần ngũ bộ từ túi trữ vật. Đồ đằng sơ kỳ đó chính là Hỏa Điểu của Ô Viêm bộ, lúc này đã tiêu tan đến quá nửa, ngay khi toàn bộ
chuẩn bị tán đi, Mạnh Hạo lập tức vận chuyển Bất Diệt Hỏa trong cơ thể,
bao phủ lấy nó, hấp thu đồng hóa.
Ngay khi đồ đằng Hỏa Điểu đó bị Mạnh Hạo hấp thu, tất cả tộc nhân của Ô Viêm bộ nhìn thấy cảnh tượng này, đều run rẩy.
Đồ đằng thuộc tính hỏa vừa mới tiêu tan trên người bọn họ, một lần nữa
xuất hiện, hình dạng của đồ đằng thay đổi, trở thành một chữ Hỏa giống
như của Mạnh Hạo!
Mà ngay lúc này, lực lượng hương hỏa từ trên người bọn họ, tràn về phía Mạnh Hạo.
- Thánh tổ!
- Bái kiến Thánh tổ!
Tất cả tộc nhân Ô Viêm bộ lúc này thân thể run rẩy, mang theo kích động, phát ra tiếng rống kinh thiên, to lớn hơn cả Ô Binh bộ. Tất cả đều
hướng Mạnh Hạo quỳ lạy
Ngay khoảnh khắc này, thân thể Mạnh Hạo chấn động, khí tức kinh thiên
động địa. Thân thể hắn lơ lửng giữa không trung, lực lượng hương hỏa
phát ra từ hơn một nghìn người của ba bộ lạc Ô Đạt, Ô Binh và Ô Viêm,
lập tức ngưng tụ lại ngoài thân thể Mạnh Hạo, tràn vào đồ đằng thuộc
tính hỏa của hắn, khiến cho cổ văn chữ Hỏa kia, càng thêm rõ ràng. Cũng
chỉ mấy nhịp thở, đồ đằng đó đã trở nên vô cùng rõ ràng, phát ra biển
lửa, bao bọc khắp nơi.
Khí thế của Mạnh Hạo, một lần nữa dâng trào, bên ngoài cơ thể, ba cổ văn Kim, Mộc, Hỏa quay tròn, phát ra ánh sáng chói mắt, mà ngay khi đồ đằng thuộc tính hỏa xuất hiện, tu vi của Mạnh Hạo cũng nâng cao.
Theo tu vi đề cao, thế giới trước mắt Mạnh Hạo, như đang mơ hồ, đảo mắt
đã trở nên rõ ràng. Nhưng ngay khoảnh khắc rõ ràng đó, Mạnh Hạo đột
nhiên phát hiện, thế giới trước mắt, như xuất hiện vô số đường cong,
xuất hiện vô số quang điện, gần như mỗi một ý nguyện của bản thân, liền
có thể... xuất hiện ở bất cứ một vị trí nào trên những quang điểm đó!
- Thuấn di...
Mạnh Hạo chấn động tinh thần, đôi mắt sáng rực lên, lại càng kích động
hưng phấn, nhưng hắn hít sâu một hơi, không lập tức làm thử. Thế nhưng
cảm giác trong lòng và ý thức có thể dung nhập hư vô, khiến hắn hiểu rõ, bản thân... đã nắm giữ thần thông thuấn di mà chỉ có tu sĩ Nguyên Anh
mới có thể nắm giữ.
Có được thần thông này, sức sống của hắn trào dâng mạnh mẽ, cho dù gặp
phải kẻ địch cường đại, cũng có thể nhờ thuật này để chạy trốn!
- Con đường ngũ sắc luyện anh của ta là chính xác, đi theo con đường này, ta có thể tìm ra đạo thuộc về chính mình!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt sáng ngời tự tin.
Cái tu sĩ tu được, chính là... sự tự tin này!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cảm nhận lực lượng của ba đồ đằng quanh người, đưa tay phải lên, vung tới trước, biển lửa lập tức khuếch tán. Trong
biển lửa này, Mạnh Hạo đã dung nhập vào đó lực lượng thuộc tính mộc, lửa lập tức cháy ngập trời, kinh thiên động địa, đi tới nơi nào, tu sĩ Độc
Hạt nhất mạch gào thét thảm thiết, ai nấy nhanh chóng lui lại, vẻ mặt sợ hãi.
Về phần mười tu sĩ Nguyên Anh kia, đã rút lui từ lâu, tu vi của họ không ổn định, căn bản không dám tới gần Mạnh Hạo đang như mặt trời giữa
trưa.
Tay trái Mạnh Hạo bắt quyết, lần nữa chỉ tới, tức thời trong ngọn lửa
xuất hiện lực lượng thuộc tính kim, ngưng tụ ở đó, giống như dung hòa.
Một lượng lớn kim loại lỏng tràn ra, giống như cơn mưa màu vàng kim, nơi nó đi qua, cả trời đất như toàn ý chí kim thiết.
Hai thần thông xuất hiện, lập tức đảo ngược cục diện chiến trường, cho
dù là tu sĩ của Độc Hạt nhất mạch lúc này còn hơn ba nghìn người, nhưng
ai nấy đều lâm vào hoảng sợ, giống hệt Độc Chu nhất mạch lúc trước, mất
đi chiến ý.
- Chúng con bái kiến Thánh tổ!
Ô Thần ngũ bộ, vào lúc này, không chỉ ba bộ Ô Đạt, Ô Binh, Ô Viêm, mà
tộc nhân của hai bộ còn lại, sau khi thấy tình hình của ba bộ khác, lại
cảm nhận được năng lực của Mạnh Hạo trong trận chiến này, đều đã tán
thành Mạnh Hạo, tất cả đồng loạt hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu thật
sâu.
Tộc công Ô Binh bộ, và năm tu sĩ Nguyên Anh còn sót lại, lúc này nhìn về phía Mạnh Hạo, đều có vẻ tôn kính. Bọn họ không muốn suy nghĩ nhiều,
lúc này tu vi của bọn họ, là miễn cưỡng bảo trì ở mức Nguyên Anh, nhưng
trên thực tế, sau khi trận chiến này kết thúc, chỉ có ba người họ tu vi
không rớt xuống, còn tu sĩ Nguyên Anh của Ô Ảm bộ và Ô Đấu bộ, đồ đằng
của bọn họ không cách nào khôi phục, đã không còn là Nguyên Anh nữa.
- Thánh tổ...
Ánh mắt Triệu U Lan lóe lên, im lặng không nói, Triệu Xuân Mộc bên cạnh
sắc mặt tái nhợt, lúc này tất cả tộc nhân Ngũ Độc đại bộ xung quanh đều
đang bắt đầu rút lui.
Đồng thời, cảnh tượng nơi này, hóa thành một mặt gương to lớn, rời khỏi
khoảng không nơi này, rơi vào trong mắt một lão giả trong đại quân gần
hai vạn tu sĩ.
- Thánh tổ đổi chỗ, Tư Long thành tổ, chuyện này... Nếu có thể nghiên
cứu rõ ràng, biết được người này làm sao làm được, đối với Ngũ Độc đại
bộ ta mà nói, là một đại sự trước nay chưa từng có!
- Truyền lệnh, bằng mọi giá mở ra truyền tống, lão phu muốn một nén hương sau nhìn thấy người này!
Lão giả dửng dưng nói, đôi mắt lộ ra quang mang kỳ dị, giọng nói lão
vang vọng, lập tức có tộc nhân bên cạnh lão, nhanh chóng truyền ra cả bộ lạc. Âm thanh vang vọng, một mảng ánh sáng truyền tống xuất hiện, ngay
khi tất cả bọn họ biến mất, một giọt mưa màu tím, rơi trên người lão
giả.
- Mưa màu tím?
Lão giả ngây ra, sau khi nhìn một cái, thì cau mày, rồi cũng truyền tống đi.
Mưa màu tím, một lần nữa đổ xuống, lần này không phải chỉ trong khu vực
nhỏ, mà là tất cả mọi nơi trong sơn mạch này, kể cả bình nguyên của Ngũ
Độc đại bộ.
Giọt mưa lạnh lẽo đáng sợ, như muốn diệt tuyệt tất cả, cũng may mà mưa không nhiều, chỉ lưa thưa vài giọt.