Bạch Vụ Trần
Tiên nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ đến Kim Vân Sơn lại kiêng kỵ Mạnh Hạo
đến mức đó, nó đã đạt đến mức độ khó có thể tưởng tượng nổi rồi.
Từ tận đáy lòng, hắn không hề muốn lại đi đắc tội với một
tên vô cùng điên cuồng như Mạnh Hạo.
Như hắn nói, nếu như Bạch Vụ Trần thật sự có Cửu Nguyên Tái
Luyện Quả bày ra trước mặt hắn, hắn sẽ lập tức đồng ý, nhưng chỉ là một tin tức,
cho dù chính xác trăm phần trăm, thì hắn cũng sẽ không vì thế mà đắc tội Mạnh Hạo.
Nhất là trước đó khi hắn còn còn đang chần chờ, chợt phát
hiện thấy sau khi biển quỷ hồn bị cố định lại, Mạnh Hạo vẫn còn bình tĩnh như vậy,
khiến Kim Vân Sơn cắn răng lựa chọn tin tưởng vào trực giác của mình đối với Mạnh
Hạo, phản bội.
Chẳng những là Bạch Vụ Trần Tiên không ngờ tới, mà Mạnh Hạo
cũng tỏ ra kinh ngạc nhìn nhìn thiếu niên áo bào vàng, hành động của Kim Vân
Sơn khiến Mạnh Hạo không khỏi nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
- Nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ Mạnh đạo hữu cũng nghĩ rằng
Kim mỗ là kẻ bội bạc sao? Chúng ta đã ngưng chiến giảng hòa, Kim mỗ làm người
nhất ngôn cửu đỉnh, cũng sẽ không lên cơn lung tung, đã nói thì nhất định có thể
làm được. Kim Vân Sơn liếc nhìn Mạnh Hạo, ngạo nghễ lên tiếng, trong lời nói
không nhịn được cũng châm chọc một chút.
Sắc mặt Bạch Vụ Trần Tiên sa sầm xuống, Sa Cửu Đông thở
dài, chưởng giáo thì cười khổ, tất cả đều nhìn về phía Kim Vân Sơn.
Kim Vân Sơn vội ho một tiếng, liếc mắt nhìn Mạnh Hạo.
- Mạnh đạo hữu, nếu như cần Kim mỗ tương trợ, chuyện này
chúng ta có thể trao đổi, trước mắt ta không quấy rầy chư vị nữa. Kim Vân Sơn
cười ha ha một tiếng, bỗng nhiên lui về phía sau, làm ra vẻ như “các ngươi
cứ tận tình đánh đi, ta không tham dự” vậy.
Hắn lựa chọn phản bội, nhưng phản bội như thế nào lại
khác nhau, chỉ cần hắn không chủ động tương trợ Mạnh Hạo, thì Bạch Vụ Trần, chưởng
giáo hoặc Sa Cửu Đông cũng không nói gì được.
Thậm chí dựa theo thế cục phát triển, tầm quan trọng của
hắn đối với Mạnh Hạo cũng được đề cao lên vô hạn. Theo hắn nghĩ, nếu Mạnh Hạo
muốn vượt qua kiếp nạn này, thì nhất định phải bỏ ra cái giá đủ cao để mình động
lòng; mà ngược lại, nếu Bạch Vụ Trần không muốn thua, thậm chí rất có thể cũng
phải trả giá thật lớn.
Kể từ đó, dựa theo Kim Vân Sơn tính toán, đến cuối cùng
có lẽ hắn sẽ không tương trợ cho bên nào mà vẫn thu hoạch không ít, thậm chí
còn không đắc tội với Mạnh Hạo.
Nghĩ tới đây, Kim Vân Sơn liền tươi cười ngạo nghễ.
Bạch Vụ Trần Tiên hừ lạnh, không để ý tới Kim Vân Sơn nữa,
mà nhìn về phía chưởng giáo cùng Sa Cửu Đông.
- Hai vị đạo hữu, việc Bạch mỗ hứa hẹn, có thể phát ra Đạo
thề, chắc chắn là chính xác! Nàng vừa nói ra, chưởng giáo liền gật gật đầu, cặp
mặt đỏ thẫm của Sa Cửu Đông cũng lóe lên một cái.
Trong nháy mắt ba người lại phóng thẳng tới Mạnh Hạo, một
người phía trước, hai người ở hai bên, phong tỏa mọi đường lui của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vẫ tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nhìn ba người.
Trong khoảnh khắc khi ba ngươi tới gần, tay phải Mạnh Hạo liền bấm quyết nhấn về
phía trước một cái. Lập tức từng ngọn ngọn núi ầm ầm xuất hiện, phủ xuống bốn
phương, ngăn cản ba người, đồng thời, hai tay Mạnh Hạo lại bấm quyết, đệ bát cấm,
đệ thất cấm, đệ lục cấm trở xuống lập tức lần lượt xuất hiện. Khi ba người Bạch
Vụ Trần phá vỡ những ngọn núi, thì Mạnh Hạo đã thi triển xong đệ nhất cấm.
- Bát cấm quy nhất! Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, bấm quyết,
vung hai tay về phía trước một cái, lập tức tám đạo cấm pháp của hắn ngưng tụ lại
cùng chỗ sau, tạo thành từng sợi tơ nhỏ, sau đó những sợi tơ lần lượt biến đổi,
hóa thành một tấm lưới lớn ầm ầm lao thẳng tới ba người.
Lão nhân chưởng giáo nhíu mày, hai tay bấm quyết, lập tức
thiên địa tối sầm lại, một tòa n núi kinh thiên tử trên trời liền ầm ầm phủ xuống,
không ngờ lại lơ lửng trên đỉnh đầu lão nhân chưởng giáo.
- Đỉnh Sơn Pháp! Thanh âm tang thương của lão nhân chưởng
giáo vừa truyền ra, hai tay liền vung về phía trước một cái, ngọn núi kia bỗng
trở nên khổng lồ, trong chớp mắt tựa như muốn thay thế cả thiên địa, đập thẳng
tới Mạnh Hạo.
Sa Cửu Đông thì thân thể xoay tròn, hóa thành bão cát,
trong gió lốc cát bụi ngập trời, thấp thoáng tạo thành cái đầu có hai sừng, con
mắt đỏ thẫm, phát ra tiếng gầm thét ngập trời, mang theo bão cát xông về phía Mạnh
Hạo.
Ánh mát Bạch Vụ Trần Tiên lóe lên một cái, bấm quyết, lực
lượng căn nguyên của nàng nổ tung, trong chớp mắt tất cả màu sắc trên thế giới
này đều bị che đậy, chỉ còn lại một thế giới tràn ngập sương mù.
Sương mù vô biên vô tận lao thẳng tới Mạnh Hạo.
Thời khắc này, ba vị cửu nguyên đỉnh phong đồng thời xuất
thủ, khí thế như đại hồng thủy, long trời lở đất, cùng bát cấm quy nhất của Mạnh
Hạo trực tiếp va chạm, truyền ra tiếng rầm rầm ngập trời. Tuy Mạnh Hạo cường
hãn, nhưng đối mặt với ba vị cửu nguyên đỉnh phong, vẫn không phải là đối thủ,
thời khắc này khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, lui bịch bịch về sau. Đúng lúc
này, sát cơ trong mắt Bạch Vụ Trần Tiên liền lóe lên, tay phải đột nhiên nâng
lên, bấm quyết chỉ ra, lập tức trên đầu ngón tay của nàng xuất hiện mảnh gương
kia.
Mảnh gương phát ra hào quang rực rỡ, bỗng nhiên bắn ra một
đạo ánh sáng sắc bén như có thể tách rời hư không, cắt đứt bầu trời, lao thẳng
tới Mạnh Hạo nhanh như chớp.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, thân thể Mạnh Hạo lại
lui về phía sau xa hơn, lạnh lùng nhìn ba người. Lúc này, Kim Vân Sơn đang
nhanh chóng vận chuyển tu vi trong cơ thể, tràn ra lực lượng cửu nguyên đỉnh
phong, nhắc nhở Mạnh Hạo nhớ tới sự tồn tại của mình. Chỉ khi song phương đạt đến
trạng thái cân bằng, hắn mới dễ dàng kiếm được chỗ tốt.
Mạnh Hạo nhìn hắn một cái, tựa như đang cười chế giễu, rồi
thu hồi ánh mắt lại. Từ đầu đến cuối, hắn cũng không hề tỏ ra khẩn trương, dường
như đối với trận chiến này, hắn căn bản không hề để ý tới vậy.
- Đây là lần đầu Mạnh mỗ giao chiến cùng ba vị cửu nguyên
đỉnh phong một lúc, thật ra cũng là một kinh nghiệm đáng quý. Đến lúc này, Mạnh
Hạo cũng không cần lại ẩn tàng thân phận của mình nữa, hờ hững lên tiếng.
- Mà màn kịch này, cũng nên kết thúc rồi. Mạnh Hạo lắc lắc
đầu, ánh mắt khi nhìn về phía chưởng giáo cũng không có sát cơ. Hắn có thể cảm
nhận được, đối phương đã nương tay, về phần tên Sa Cửu Đông kia, người này cũng
giống như Bạch Vụ Trần Tiên vậy, xuất thủ rất điên cuồng, nhưng từ pháp thuật hắn
thi triển ra, Mạnh Hạo vẫn thấy được một tia chần chờ trong đó.
Mà hiển nhiên, hắn cũng không muốn ra tay tuyệt tình.
- Cuồng vọng, hôm nay nếu ngươi không giao ra mảnh gương,
hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Bạch Vụ Trần Tiên cười lạnh, tay phải bấm quyết,
mảnh gương trong tay nàng lập tức lại lần nữa phát ra hào quang.
- Mảnh vỡ gương đồng, không phải dùng như vậy.
Mạnh Hạo hờ hững nói. Đây là hắn lần thứ hai hắn nói như
thế, lần đầu tiên, Bạch Vụ Trần Tiên cũng không thèm để ý, nhưng lần nghe được
Mạnh Hạo lại tiếp tục nói như vậy, nàng liền cảm thấy chột dạ.
Chẳng những là nàng như vậy, mà chưởng giáo và Sa Cửu
Đông cũng đều co rụt đồng tử lại. Trước đó, bọn họ vẫn đang nghi ngờ, không biết
vì sao đối mặt với ba người mà Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như vậy.
Thiếu niên áo bào vàng cũng trong lòng cũng nhảy dựng.
- Ta xe cho ngươi xem thử một chút, phương pháp sử dụng
chính xác của mảnh vỡ gương đồng,
Tay áo Mạnh Hạo vung lên, trong tay của hắn liền xuất hiện
mảnh gương vừa thu được lúc trước, mảnh gương liền lơ lửng lấp lánh vô tận màu
sắc, nhìn qua vô cùng trong suốt, tựa như bảo vật trân quý vậy.