- Vào Đan Đông nhất mạch ta thì cả đời không được phản bội, ngươi có làm được không?
Vương Phàm Minh im lặng một lúc, rồi nhìn Mạnh Hạo và hỏi.
- Tông môn dạy cho đệ tử đan đạo, đây là ơn huệ rất lớn, chỉ có tông môn vứt bỏ ta, chứ không có chuyện ta ruồng bỏ tông môn!
Mạnh Hạo đứng dậy, nhìn lão ta, nói như đinh đóng cột.
Thực tế thì trong lòng Mạnh Hạo, hơn nửa năm sống trong Tử Vận Tông này, nhất là Đan Đông nhất mạch, không ngừng học tập đan dược đã có nhận
đồng. Đúng như lời hắn nói, nếu đã vào tông môn này học đan dược thì
tuyệt sẽ không phản bội.
- Lão phu có thể không quan tâm lai lịch của ngươi, nếu ngươi nói ngươi
là Phương Mộc, thì lão phu sẽ cho ngươi là Phương Mộc. Nhưng nếu có ngày ngươi phản sư môn, lão phu sẽ đích thân thu lại đan đạo của ngươi. Nếu
lão phu không làm được, thì tất cả đan sư ở Đan Đông nhất mạch này, rồi
sẽ có người thu hồi đan đạo của ngươi.
Vương Phàm Minh nhìn thật kỹ Mạnh Hạo, rồi vung tay lên, một chiếc lệnh bài bay thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Khi rơi xuống tay Mạnh Hạo, lệnh bài kia lóe lên u quang, toàn thân nó lạnh lẽo.
- Một tháng sau, trong cuộc thi thăng chức đan sư, ngươi có thể tham dự, nhưng chỉ lấy một người. Có thăng chức được hay không thì phải xem vận
may của ngươi.
Vương Phàm Minh nói xong thì không nhìn Mạnh Hạo nữa, quay người đi lên không trung, chỉ vài bước liền biến mất tăm.
Theo như lời lão, lão không quan tâm lai lịch của Mạnh Hạo, bởi vì trong Đan Đông nhất mạch này người có lai lịch, như trong số các Chủ Lô thì
có không ít người từng là người của tông môn khác, hoặc là có kẻ thù bên ngoài nên bái nhập Đan Đông nhất mạch để tránh né.
Thậm chí ngay cả lão, năm xưa cũng không phải người của Đông Lai quốc,
mà bởi vì đủ loại duyên cớ nên mới phải trở thành tu sĩ của Đan Đông
nhất mạch.
Mà Đan Đông nhất mạch có truyền thống như vậy, ở khắp Đan Đông nhất
mạch, thậm chí là toàn Tử Vận Tông, tất cả đều là do vị Đan Quỷ đại sư
đức cao vọng trọng kia!
- Con đường đan đạo nếu mong lâu dài thì không thể giới hạn ở môn hộ,
nếu có tư chất đan sư, dù lai lịch ra sao, chỉ cần không phải loại người có lòng dạ khó lường, lòng muông dạ thú thì đều có thể trở thành tu sĩ
của Đan Đông nhất mạch.
Đây là lời nói truyền thừa của Đan Quỷ đại sư với Đan Đông nhất mạch.
Cũng bởi vậy mới khiến Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông kế thừa lâu
dài, nhưng bởi vậy cũng xuất hiện vài tên đệ tử phản bội Đan Đông nhất
mạch. Nhưng dù có bao nhiêu kẻ phản bội thì lại không có ai tuồn công
pháp của Đan Đông nhất mạch ra ngoài. Việc này hoặc là hoài cảm tông
môn, cũng có bí ẩn mà người khác không thể biết được.
Nhưng những người này, từ xưa đến nay ngoài hai người ra thì những kẻ
khác đều bị Đan Đông nhất mạch thu hồi đan đạo. Hai vị kia đúng là hai
người danh chấn khắp Nam Vực hiện nay, hai vị đan đạo đại sư khác được
truyền là nổi danh với Đan Quỷ đại sư!
Mà thực tế hai người này từng là đệ tử ký danh của Đan Quỷ đại sư, nay
sáng tạo cái mới, có điểm khác biệt riêng. Nhưng cho dù người bên ngoài
đồn đại thế nào, hai người này đều không cho rằng trình độ của bản thân
trên đan đạo có thể vượt qua sư tôn được.
Mà hai người sở dĩ nổi tiếng, sở dĩ không bị thu hồi đan đạo chính là vì Đan Quỷ đại sư đã nói hai câu nên mới sống được đến bây giờ.
- Con đường đan đạo như trăm hoa đua nở, ai nói chỉ cho phép mẫu đơn
được sống. Có thược dược, mai hay lan bầu bạn thì mới gọi là Bách hoa
viên. Như trong dược điền, nếu chỉ có một loại dược thảo thì lấy đâu ra
thiên hạ đan đạo.
- Người kế thừa đan đạo của lão phu, nếu lòng muôn dạ thú thì thu hồi
đạo của ta, nhưng nếu sửa cũ thành mới, đi ra con đường mà tiền nhân
chưa đi thì tự lập môn hộ, có thể xứng với hai chữ đại sự cũng không
liên quan tới lão phu nữa, tất nhiên không có lý gì mà nói tới hai chữ
thu hồi.
Cũng bởi vậy, nhìn như có ba vị đan sư, nhưng thực tế trong đan đạo ở Nam Vực này chỉ có duy nhất một vị đại sư!
Đan Quỷ!
Mạnh Hạo nhìn Vương Phàm Minh rời đi, đôi mắt lóe lên tinh quang. Hắn
không ngờ mình cứ như vậy mà có được tư cách tham dự thăng chức. Lúc này trầm ngâm một chút, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn ngọc giản trong tay, một lát
sau hắn rót linh thức vào trong, đầu óc lập tức chấn động.
Ở trong đầu của hắn lập tức xuất hiện hai chữ to.
Đan Kinh!
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống sân, cầm ngọc giảm, nhắm mắt đắm chìm
trong Đan Kinh ở trong đầu. Cho tới sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời
mới ló, Mạnh Hạo mới từ từ mở mắt ra, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi chốn xa với ánh mắt đầy tôn kính.
Đan Kinh này thực tế không phải kinh văn gì, mà nó kể về tất cả những
chuyện xảy ra ở Đan Đông nhất mạch kể từ ngàn năm trước khi Đan Quỷ đại
sư thành danh,
Trong những câu chuyện cũ này, có kể lại rất nhiều. Ví dụ như hai vị đan sư khác ở Nam Vực, ví như mấy lời nói liên quan đến Đan Quỷ đại sư.
Khiến Mạnh Hạo xem xong Đan Kinh rồi mà đầu óc tự nhiên xuất hiện một
bóng dáng có địa vị cực cao trong đan đạo, mà được rất nhiều người kính
trọng.
Hắn bỗng hiểu được vì sao Vương Phàm Minh sẽ lại dễ dàng bỏ qua chuyện mình che dấu lai lịch như vậy.
Mạnh Hạo im lặng cất ngọc giản đi, hít sâu một hơi, bắt đầu tu hành mỗi ngày khi hắn còn đang là dược đồng này.
Thời gian dần trôi, một tháng đi qua. Trong một tháng này, chuyện dược
đồng có thâm niên mười năm có tư cách tham dự thi thăng chức như một
trận cuồng phong quét qua Đan Đông nhất mạch, gần như tất cả dược đồng
đều nói về chuyện này.
Trong mười vạn dược đồng, người có mười năm dược linh chiếm chừng tám
phần, nhưng không phải ai cũng tham dự thăng chức. Cuối cùng số người
báo danh chỉ có hơn ba vạn.
Ngày thí luyện, toàn bộ Đan Đông nhất mạch cực kỳ náo nhiệt. Tiếng Lô
Chung vang lên, lò luyện đan khổng lồ kia lại xuất hiện giữa không
trung, nhờ sợi tơ dẫn dắt, tất cả dược đồng có tư cách thăng chức, trong ánh mắt chờ mong của những người còn lại, từng người bay lên không.
Mạnh Hạo cũng ở trong số này, theo tất cả dược đồng tham dự thăng chức
bay thẳng tới lò luyện đan.
Trong phút chốc, hơn ba vạn người này biến mất, khi xuất hiện thì không
phải ở mảnh dược điền tiên thổ kia, mà là ở trên một quảng trường cực kỳ rộng lớn được lát đá. Ở trung tâm quảng trường này có một lò luyện đan
màu xanh đồng cực lớn, những mùi dược hương lan ra, khiến quảng trường
này như có vân vụ lượn lờ, nhưng vân này là dược vân, mà vụ này là dược
vụ.
Trên quảng trường rộng lớn ấy lúc này có ba vạn chiếc bàn, trên mỗi một
chiếc bàn đều có để một ngọc giản màu đen. Mọi người yên lặng đi đến,
không ai dám làm ồn, đều khẩn trương nhìn tám lão già ngồi khoanh chân ở bốn phía lò đan kia.
Vương Phàm Minh không ngờ lại là một trong số đó.
Gần như ngay khi mọi người nhìn tới tám người này, bọn họ đều mở mắt ra, ánh mắt ôn hòa đảo qua bốn phía.