Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1471: Chương 1471: Hào quang của La Thiên




Vũ Văn Kiên kinh ngạc nhìn về chỗ Hồng Bân tử vong, sắc mặt hắn tái nhợt, có chút không dám tin. 

- Là ta hại hắn... Vũ Văn Kiên lẩm bẩm. 

- Không phải ngươi hại hắn, nếu ta không tới nơi này, hắn cũng rất khó trốn khỏi đuổi giết của Đạo Thiên. Thân thể Mạnh Hạo cấp tốc lui về phía sau. Hắn bắt lấy cánh tay của Vũ Văn Kiên, kéo mạnh một cái.

- Không thể tiếp tục chiến ở chỗ này, đi tới quốc gia thứ năm! Khi Mạnh Hạo lui về sau, thần sắc Vũ Văn Kiên cũng khôi phục lại như thường, đem tự trách cùng tội lỗi chôn ở đáy lòng. Hắn nhìn về phía Đạo Thiên, sát cơ càng mạnh hơn. 

Hắn không nói chuyện, cùng Mạnh Hạo nhanh chóng lui về sau. 

- Dù có chạy trốn tới chân trời góc biển, hôm nay các ngươi cũng đều phải chết! Đạo Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, đối với hai lần nguy cơ của mình đều vì Mạnh Hạo, làm cho sát cơ của hắn đối với Mạnh Hạo mãnh liệt chưa từng có. Lúc này nhoáng lên một cái, khoảnh khắc truy kích bắt đầu. 

Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên vừa lui, Đạo Thiên lại đuổi theo. 

Ba người ở giữa không trung hóa thành cầu vồng, mạnh mẽ bay nhanh. Đạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hai chân đạp giữa không trung như mượn lực, nhưng lại khiến cho tốc độ đột nhiên tăng nhanh. Hiển nhiên với động tác này hắn đã thi triển bí pháp nào đó, trong chớp mắt tốc độ đề cao gấp mấy lần, liền đuổi kịp Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên. 

- Ngươi đi trước! Đôi mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, thấp giọng nói thân thể chợt dừng lại , rồi chạy thẳng tới chỗ Đạo Thiên. Vũ Văn Kiên ánh mắt ngưng trọng, song tâm trí hắn không tầm thường, như có điều suy nghĩ, tiếp tục bay nhanh. 

Đồng thời khi hắn bay nhanh, Mạnh Hạo lập tức phất tay biến ảo Thôn Sơn Quyết. Từng những ngọn núi rầm rầm phủ xuống, nối tiếp ném tới hướng Đạo Thiên, trực tiếp. 

Đạo Thiên sát cơ trong mắt nhoáng lên một cái, vung tay về phía trước. Cuồng phong chợt bạo phát khiến cho thiên địa biến sắc, gió mây cuồn cuộn. Mà gió đã trở thành màu đen cuốn theo hàn khí, thổi tới trên những ngọn núi kia, lập tức những ngọn núi này run rẩy, sụp đổ. Tốc độ Đạo Thiên đột nhiên lần nữa tăng nhanh, gần như gấp mười lần. Trong chớp mắt, hắn liền xuất hiện trước người Mạnh Hạo, hắn cười gằn một tiếng rồi giơ tay lên, hung hăng điểm tới một chỉ. 

- Chết! Một chỉ này cực kỳ nhanh chóng, trực tiếp đâm trên mi tâm của Mạnh Hạo, nhưng lại xuyên thấu mà qua. Cặp mắt Đạo Thiên co rút, Mạnh Hạo trước mặt hắn trở thành tàn ảnh. 

Mà ở phía xa, ánh sáng vàng hiện ra, Mạnh Hạo hóa thành đại bàng màu vàng, giương cánh trong sấm chớp rền vang, sớm đã đi xa.

- Gian trá! Đạo Thiên hừ lạnh. Hắn tập kích bất ngờ, vốn tưởng rằng có thể một kích thành công, không nghĩ tới Mạnh Hạo đã sớm có chuẩn bị, cơ hồ là đồng thời với lúc thi triển Thôn Sơn Quyết, liền hóa thành kim bằng bay đi xa. 

Để lại cho Đạo Thiên chỉ là một cái bóng mờ mà thôi. 

- Ngươi trốn không thoát! Đạo Thiên liếm môi một cái, mắt lộ vẻ ngạc nhiên, lần nữa ầm ầm đuổi theo, rất nhanh lại đuổi kịp Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo sắc mặt khó coi. Đạo Thiên này rất cường hãn, hắn cũng chưa bao giờ gặp được đồng bối nào như vậy. Chính hắn muốn không thừa nhận cũng không được: dù mình là cảnh giới Tiên Đế cũng không phải đối thủ của Đạo Thiên. 

“Hắn tu hành như thế nào mà lại cường hãn như thế, tự mình áp chế chín lần bước chân vào Cổ Cảnh sao...” Mạnh Hạo nhíu mày, mắt thấy Đạo Thiên lại đuổi tới, trong mắt hắn nhoáng lên một cái, hắn phất tay liền xuất hiện đầu Huyết Yêu gầm thét chạy thẳng tới Đạo Thiên. 

Đạo Thiên hừ lạnh, nhưng lại không né tránh chút nào. Vào khoảng khắc cái đầu Huyết Yêu chuẩn bị cắn nuốt, hai tay của hắn bỗng nhiên nâng lên, giữa hai tay lại xuất hiện hư ảo, không ngờ trong một khắc đã bắt được đầu Huyết yêu nhe răng gào thét, hung hăng xé nát. 

Cái đầu Huyết Yêu phát ra tiếng thét thê lương. Nó không phải hư ảnh hư ảo, giờ khắc này lại bị Đạo Khiên bắt được xé toạt ra. Phá cái đầu Huyết Yêu của Mạnh Hạo bằng phương pháp này, đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo thấy.

Nhưng sau khoảnh khắp đầu Huyết Yêu sụp đổ, sương máu tứ tán, Đạo Thiên đang muốn xông qua huyết quang này, đột nhiên mi tâm hắn nhảy dựng, tay hắn không chậm trễ chút nào nâng lên, hướng về phía trước nhấn mạnh một cái. 

Một cái nhấn này trong nháy mắt, một quả đấm từ trong chỗ sâu của sương máu này trực tiếp bộc phát, một quyền đụng nhau với bàn tay của Đạo Thiên. 

Sau một tiếng nổ truyền ra, Đạo Thiên biến sắc . Hắn cảm nhận được một lực lượng cường hãn, từ trên nắm tay này truyền ra. Hắn gầm nhẹ, toàn thân huyết quang ngập trời, đẩy mạnh tới hướng quả đấm ấy. 

Thời khắc này sương máu tản đi, lộ ra thân ảnh Mạnh Hạo. Một quyền kia đúng là hắn đánh ra, lúc Đạo Thiên đẩy tới, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân thể lui về sau. Đạo Thiên cặp mắt co rút lại, tiếp tục đuổi theo. Mạnh Hạo không lui về sau nữa mà gắng sức chạy đến, tung tiếp một quyền. 

Một quyền, một quyền, một quyền! 

Mạnh Hạo như nổi điên vậy, trong thời gian ngắn ngủi lại đánh ra hơn mười đấm Diệt Sinh Quyền, cùng giao chiến với Đạo Thiên giữa không trung. 

Bọn họ giao chiến, giữa không trung không ngừng nổ vang. Hai người đều đang phi hành, một bên bay, một bên chiến đấu, dần dần đã đến gần biên giới của quốc gia thứ sáu và thứ năm rồi. 

Khóe miệng Mạnh Hạo không ngừng phun ra máu tươi. Tại quyền thứ mười bảy, cặp mắt hắn lóe lên, Nhập Ma Quyền ầm ầm xuất ra. 

Một quyền này ra tốc độ cực nhanh. Khi bàn tay Đạo Thiên đẩy tới, hắn biến sắc lần thứ ba, khuôn mặt hắn hơi tái nhợt, ngay lúc này hắn lại bị Mạnh Hạo đánh ra một quyền, đánh dạt bàn tay hắn, rồi lui lại về phía sau môt bước.

Mạnh Hạo lùi một bước, rồi lại vọt ra. Hắn chiếm cứ tiên cơ, tức thì trong tiếng nổ “ầm ầm”, tung ra từng quyền từng quyền Nhập Ma Quyền . 

Sắc mặt Đạo Thiên khó coi, hắn phát hiện mình không ngờ không thể không thối lui một bước. Trong khí thế đang nổi lên của Mạnh Hạo, hắn lại thối lui thêm bước nữa. 

- Ngươi muốn chết! Đạo Thiên hừ lạnh. Sau khi lùi lại bước thứ ba, y lại cưỡng ép bước tới trước một bước, hai tay đồng thời nâng lên, xé hư không chụp tới hướng Mạnh Hạo! 

- Khai thiên!

Đạo Thiên gầm nhẹ một tiếng, hai tay cùng chụp xuống. Toàn thân Mạnh Hạo đau nhức kịch liệt, hắn cảm nhận được có một lực lượng mạnh mẽ truyền đến, hóa thành hai bàn tay vô hình, chụp vào lồng ngực hắn, muốn xé thân thể hắn thành hai mảnh. 

Nguy cơ trước mắt, hai mắt Mạnh Hạo đỏ ngầu, hắn vốn định lấy ra quả Niết Bàn thứ hai, nhưng lại lập tức vứt bỏ ý định, giờ vẫn chưa phải lúc sử dụng. Hắn cố nén đau nhức kịch liệt, sau khi thần thức tản ra quan sát bốn phía, liền không do dự nữa, tay phải nắm lại, dùng ýchí dung hợp với thiên nhiên, hóa thiên uy thành... một quyền Sát Thần! 

Sát Thần!

“Ầm” một tiếng, Mạnh Hạo gầm nhẹ, đánh ra một quyền . Một quyền này chấn động thiên địa, lúc này ý chí thiên địa từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo tới, dường như có thể che đậy nhật nguyệt, cho dù là Đạo Thiên, cặp mắt cũng co rút lại. 

“Rầm rầm rầm!” 

Một quyền chí cực này đánh về phía Đạo Thiên, trực tiếp va chạm cùng lực lượng khai thiên của hắn tức thì nổ vang. Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể chợt quay ngược lại. Hắn vừa phun ra máu tươi vừa bay nhanh về phía sau như tên bắn.

Khóe miệng Đạo Thiên cũng tràn ra máu tươi, rơi xuống trở thành hồ máu. Hắn vung tay lên, hồ máu này lập tức cuộn lên đuổi giết Mạnh Hạo, mà bản thân hắn thì sắc mặt khó coi, hai tay của hắn không ngờ đã tê dại. 

- Một quyền này, cũng may lúc trước ta đã thấy hắn dùng khi giao thủ với Lâm Thông, nên đã có đối sách, nếu không, ta thật đúng là không thể đối kháng. Đạo Thiên lẩm bẩm, sát cơ càng mãnh liệt hơn. Hắn bắt đầu truy đuổi theo. 

Mạnh Hạo bay nhanh như tên bắn, hắn lấy ra một nắm đan dược nuốt vào. Trong cơ thể hắn, cảnh giới Vĩnh Hằng cũng triển khai khôi phục nhanh chóng. Hắn đã đến gần biên giới quốc gia thứ sáu. Như Phong Giới có chín quốc gia, giữa hai nước sẽ có một biên giới, hai bên đều không thấy được quốc thổ đối phương, nếu thấy được cũng chỉ là một tầng vách ngăn. 

Vách ngăn này có thể xuyên thấu, nhưng lúc xuyên thấu sẽ khiến thấy hoa mắt. Mặc dù sẽ có uy áp phủ xuống, nhưng cũng không đáng ngại. 

Ánh mắt quét về phía sau một cái, cặp mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, hắn thấy được có một vị trí tại vách ngăn còn sót lại khí tức của Vũ Văn Kiên. 

Hắn không có nửa điểm chần chờ, trong phút chốc, hướng thẳng tới chỗ địa phương có khí tức Vũ Văn Kiên còn sót lại kia mà đi. Phía sau hắn, Đạo Thiên dùng tốc độ cao nhất, ầm ầm bay tới, giữa hai người cách nhau mấy trăm trượng, tốc độ của Đạo Thiên càng lúc càng nhanh. 

Trong chớp mắt, Mạnh Hạo xuyên qua vách ngăn, từ quốc gia thứ sáu tiến vào quốc gia thứ năm.

Cả quốc gia thứ năm, uy áp nhất thời tăng mạnh, Vũ Văn Kiên thời khắc này đang ở chỗ biên giới của quốc gia thứ năm. Khi hắn nhìn thấy Mạnh Hạo, không đợi Mạnh Hạo nhắc nhở, đã đoán ra được kế hoạch của Mạnh Hạo. Vũ Văn Kiên ngửa mặt lên trời rống lớn, toàn thân lập tức bành trướng. Hắn đã ở chỗ này chuẩn bị được một lát, thời khắc này cất bước chạy ra, chạy thẳng tới phía sau Mạnh Hạo, bước chân tiến đến vách ngăn. 

Gần như chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Đạo Thiên gào thét xuyên qua từ trong vách ngăn . 

- Quả nhiên là mai phục ở chỗ này, muốn mượn uy áp bất đồng trong phút chốc của vách ngăn hai nước đánh lén sao? Chỉ là chút tài mọn! Đạo Thiên cười lạnh, bước ra phía sau, không có bất ngờ chút nào. Tay hắn nâng lên bấm quyết chỉ một cái về phía trước, lập tức xuất hiện một đóa hoa sen màu đen, trong nháy mắt, hướng ra phía ngoài nổ tung. 

Hắc khí chuyển động cuồn cuộn ngập trời, một lực lượng mạnh mẽ từ trên hoa sen đen tán ra, đụng nhau với Vũ Văn Kiên, phát ra tiếng nổ vang. Vũ Văn Kiên phun ra máu tươi, nhưng hắn không thối lui mà lại đánh tiếp một quyền. Đạo Thiên tiến lên phía trước, vung tay lên, lập tức từ trên cánh tay của hắn, tiên khóa tức khắc bay ra, chạy thẳng tới Vũ Văn Kiên.

Cặp mắt Vũ Văn Kiên chợt lóe sáng, trong chớp mắt khi tiên khóa bay tới, quả đấm của hắn đột nhiên xòe rachụp một trảo về phía hư không. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, một cây chiến phủ xuất hiện ở trong tay hắn, chiến phủ này chính là Cổ bảo Mạnh Hạo thu được! 

Trước khi hắn lôi Vũ Văn Kiên lui về sau, lúc ngay cả Đạo Thiên cũng không chú ý, Mạnh Hạo đã đưa chiến phủ này cho Vũ Văn Kiên. Thời khắc này chiến phủ đột nhiên xuất hiện, Vũ Văn Kiên ngửa mặt lên trời rống lớn, một búa như muốn khai thông thiên địa, chém tới hướng Đạo Thiên. 

Cặp mắt Đạo Thiên co rút lại, một màn này xảy ra ngoài dự liệu, hắn phất tay muốn chống cự lại, nhưng trong nháy mắt, liền biến sắc. Hắn biếnsắc không phải Vũ Văn Kiên, mà là Mạnh Hạo! 

Mạnh Hạo nơi đó, ngay khoảnh khắc hắn bước chân vào quốc gia thứ năm, tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra quả Niết Bàn thứ hai. Trong lúc Vũ Văn Kiên đi chém giết, hắn tranh thủ thời gian đặt Niết Bàn Quả này ngay mi tâm.

Theo Niết Bàn Quả sáp nhập vào, thân thể Mạnh Hạo run rẩy. Một khí tức cường hãn từ trên người hắn bộc phát ra. 

Đây mới là nguyên nhân làm Đạo Thiên lần nữa biến sắc!

“Rầm rầm rầm rầm!” 

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống lớn. Thân thể hắn trong một chớp mắt này cấp tốc căng phồng lên: ba trượng, sáu trượng, chín trượng... Cho đến 15 trượng, 20 trượng... 24 trượng! 

Hắn giống như người khổng lồ, trán của hắn nổi lên gân xanh, toàn thân khí thế ngập trời. Trong cơ thể hắn, tiên mạch hóa thành một cái, lực lượng khí huyết, lực lượng tu vi tại một cái chớp mắt này làm toàn thân tản ra hào quang màu xanh! 

Ánh sáng xanh kia là hào quang tôn quý, đó là... hào quang của La Thiên! 

Đạo Thiên sắc mặt hoàn toàn đại biến, hắn trợn to mắt, gần như không thể tin được. Hô hấp của hắn dồn dập, trong nội tâm xuất hiện nguy cơ sinh tử mãnh liệt trước nay chưa từng có !!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.