Cũng
là mùa đông, sau khi qua một cơn bão tuyết, trên đại lục thứ tư, phân thân Mạnh
Hạo đời thứ sau cùng với bão tuyết tan đi cũng là lúc mở màn.
Đời thứ sáu này, hắn sinh ta trong một gia
đình họ Hứa giàu có, điền sản trong nhà rất nhiều, mặt đất trong vùng phụ cận bốn
phương tám hướng đều thuộc về họ, trong nhà còn có rất nhiều tiệm của phát tài,
chủ yếu bán lương thực.
Chỗ này là trong thành lớn của một quốc gia phàm tục, gần
bờ kênh đào, phú giáp phi phàm.
Đứa trẻ sinh ra trong một gia đình như vậy, chú định cả đời
này chỉ cần không xuất hiện biến chuyển kịch liệt thì việc áo cơm không cần phải
lo.
Cũng may kiếp phân thân này của Mạnh Hạo không quần áo lụa
là như đời thứ tư, mà là dựa vào thông duệ, từ lúc niên thiêu đã trở thành tiêu
điểm của mọi sự chú ý, trợ giúp phụ thân hắn xử lý thương lộ trong nhà.
Thời gian cứ thế trôi qua, Mạnh Hạo phân thân đời thứ sáu
từ từ thành niên, hắn gần như tiếp quản toàn bộ sinh ý trong nhà, mọi việc đều
sắp xếp ngay ngắn trật tự. Nhưng hắn đồng thời cũng lộ ra một phần tính cách
tàn nhẫn, tính cách này không phải đối với tộc nhân mà là đối với những đối thủ
cạnh tranh trên phương diện làm ăn.
Thâu tóm bốn phương, dần dần thâu tóm từng cái từng cái
lương thương khác trong toà thành này. Quá trình đó không tránh khỏi xuất hiện
những chuyện tanh máu. Những chuyện này đều là đời thứ sáu.
Thủ đoạn của hắn khác với cha hắn. Lý niệm của hắn, cả
gia tộc cũng không hoàn toàn nhất trí, bất quá những chuyện này đối với hắn mà
nói đều là chuyện nhỏ. Dựa vào thủ đoạn của bản thân, khi hắn 30 tuổi, hắn đã
trở thành phú giáp phi phàm nhất trong thành trì này, trở thành đại gia một
phương!
Hắn bắt đầu có ý thức bồi dưỡng người trong gia tộc đọc
sách, thậm chí xây dựng học đường, lại hao tốn số tiền lớn, giúp đỡ người đọc
sách, mơ hồ bố cục cả triều đình.
Thậm chí sắp xếp cả võ giả vương triều, âm thầm chôn xuống
một cái lưới lớn.
Hắn cũng lấy vợ nhưng căn bản cũng không để ở trong lòng,
chẳng qua chỉ là một đám hỏi tuỳ ý mà thôi, chỉ là làm cho sản nghiệp gia tộc
tăng lên.
Lúc hắn 40 tuổi, hắn đem sản nghiệp gia tộc lần đến đại
giang nam bắc, triển khai nhiều loại trên phương diện làm án, bất quá từ nền tảng
mà nói hắn vẫn là ông chủ bán lương thực.
Thậm chí gia tộc dưới thời của hắn đã dời đến bên trong
hoàng thành, hơn nữa còn trở thành tân quý cũng trở thành hoàng thương.
Mặc dù là hoàng thương trên thực tế có nhiều ích lợi
nhưng cũng không thể tạo món lãi kếch sù cho gia tộc, thậm chí phải cấp lại rất
nhiều. Nhưng dù sao thân phận này cũng mang đến chỗ tốt, đếm chi không biết bao
giờ mới hết.
Mà năm này tuy rằng hắn mới 45 tuổi nhưng cuộc sống đã đạt
đến đỉnh phong, tộc nhân trong gia tộc ở trong triều người làm quan không ít,
nhũng người có tư chất nhiều năm trước được hắn bồi dưỡng cũng tiến xa trong
triều đình.
Cả gia tộc dĩ nhiên là thăng quan tiến chức như diều gặp
gió, nếu như là những người khác chắc hẳn lúc này sẽ thoả mãn, sẽ hưởng lạc
nhưng trong lòng hắn sau quãng thời gian mờ mịt ngắn ngủi lại nổi lên một cơn
gió lốc.
Gió lốc này là từ từ cuốn lên từ một nạn đói lớn, điều
này làm hắn cảm thấy chần chừ.
Mùa đông năm ấy, hắn đứng lặng trong sân nhà, yên lặng ngắm
tuyết rơi. Phía sau hắn có mấy chục người yên lặng bồi bạn, những người này
cũng có mấy người là thân thích triều đình, cũng có những đại hộ giàu có bên
trong hoàng thành, cũng có người thuộc dòng chính của gia tộc, lại có đỉnh
phong võ giả.
Trong tay của bọn họ nắm giữ rất nhiều thế lực ngoài gia
tộc, rậm rạp chằng chịt, nói là trải rộng cả vương triều cũng không sai khác
bao nhiêu.
Bất kỳ một người nào cũng là địa vị cao quý, nhưng bọn họ
ở chỗ này nhìn nam nhân trung niên trầm ngâm đứng phía trước, trong đáy lòng mỗi
người đều dâng lên nỗi kính sợ. Chính là người này, mấy chục năm nay, đã vũ động
phong vân, cuốn lên một hồi lốc xoáy.
Tuy rằng danh tiếng bố mẹ của hắn tại vương triều không lớn,
đế vương cũng tốt, tể tướng cũng được đối với hắn có cái nhìn không đồng nhất,
thậm chí chính là không để vào mắt. Nhưng bọn họ biết được, người nam nhân
trung niên tàn nhẫn trước mắt này đã tạo nên cục diện mười năm trước, chính là…
một khí ích lợi đoàn thể bạo phát, sẽ phát huy ra lực lượng khủng bố.
- Cơ hội này. Một hồi lâu sau, phân thân Mạnh Hạo đời thứ
sáu cũng chính là nam nhân trung niên này - Hứa Lưu Vân chậm rãi lên tiếng.
- Có lẽ Hứa gia ta có thể bước ra một bước mấu chốt, từ
này về sau có đại thể tả hữu cả vương triều, nhưng cũng có khả năng… bị tru di
cửu tộc. Hứa Lưu Vân nhẹ giọng lên tiếng. Hồi lâu sau, cặp mắt hắn nhoáng lên một
cái, lộ ra vẻ tàn nhẫn.
- Thi hành đi!
Hắn lên tiếng, tất cả thế lực của Hứa gia ở bên trong
hoàng thành cùng với bên ngoài hoàng thành, toàn bộ đồng thời khai động, hắn phải
làm. Trong cái nạn lớn kia, hắn phải chiếm đất.
Chiếm đất, đây là hai chữ đầy mùi máu tanh. Muốn chiếm đất,
sẽ phải nâng giá hàng lương thực lên ngay trong nạn lớn này, cao đến nổi người
không mua nổi cuối cùng buộc phải bán hết thảy mọi thứ, thậm chí là bán đất.
Có lẽ vô số người sẽ chết đói, có lẽ vô số gia đình sẽ
tan nát, thậm chí là thay đổi người trong giai tầng quý tộc. Đây chính là một
cơ hội khổng lồ của gia tộc.
Mà Hứa gia vì muốn ăn khối lợi ích này, nên mấy chục năm
qua đã phát động hết thảy mọi thứ. Cho đến mấy tháng sau, nạn này được trấn áp,
thì hắn cũng đã chuẩn bị đủ loại thủ đoạn, cùng với nhưng người kết minh âm thầm
diệt sát những ai phản đối. Hứa gia, từ một vùng đất thấm máu tươi nhảy vào
trong vương triều, khiến vô số người giật mình như nhìn thấy quái vật lớn.
Đồng thời cũng quyền dưỡng tư binh, ngoài trừ vùng đất
bên ngoài cũng đưa ra một lượng lớn tài vật, đổi lấy bình an sau chuyện này, để
người trong giai tầng quý tộc tiếp nhận.
Phương diện này coi như là đủ loại mưu kế, tóc Hứa Lưu
Vân giờ này đã bạc trắng gần hết, nhưng hết thảy kế sách hắn đều nắm trong
lòng.
Cục diện cứ thế bình lặng lại, lại qua 15 năm nữa, Hứa
Lưu Vân cũng tĩnh lặng, mười năm gần đây cũng an tĩnh không tiếng động, hắn
cũng bỏ đi mối băn khoăn của nhiều người một lần nữa vô thanh vô tức phát triển
thế lực của gia tộc.
Năm này, hắn đã 60 tuổi, hắn vẫn đứng trong sân đó, vẫn
có gió tuyết, hắn cũng vẫn yên lặng ngắm nhìn bông tuyết, phía sau hắn có mấy
trăm người yên lặng đứng đó, thân phận của những người này nếu bị lộ ra chắc chắn
sẽ khiến cả vương triều chấn động.
- Cơ hội này… Vẫn là câu nói ba năm trước từ trong miệng
Hứa Lưu Vân khàn khàn truyền ra, lần này, thời gian hắn trầm mặc còn lâu hơn,
cuối cùng gật đầu.
Một khắc hắn gật đầu, chính là tham dự việc đoạt đích. Hắn
ủng hộ hoàng tử trẻ tuổi thành đế vương, cưới nữ tử của Hứa gia làm vợ, thậm
chí còn âm thầm nhận hắn làm nghĩa phụ.
Cả triều đình gần như toàn bộ đều là môn sinh của hắn,
cho dù là tể tướng cũng là như vậy, nhất là trong quân đội, một câu nói của hắn
so với thánh chỉ của đế vương còn có quyền uy hơn.
Quyền thế của hắn dĩ nhiên không thua gì đời thứ hai, điểm
khác nhau chính là đời thứ hai, hắn thuỷ chung đứng ở một nơi bí mật gần đó, với
đôi mắt già nua, lạnh lùng nhìn cả Vương triều.
Cả đời này của hắn bạc tình bạc nghĩa không có con nối
dõi, lúc này dĩ nhiên đã đến 70 tuổi rồi. Nhưng tại nơi hắn ở, không người nào
dám ngẩng đầu nói chuyện với hắn, ai nấy đều theo bản năng mà cúi đầu.
Lại năm năm qua đi, thân thể hắn dần dần suy bại, thậm
chí lúc hắn hôn mê, cả gia tộc đều nổi lên náo động, những tộc nhân trong gia tộc
cho rằng có thể nổi lên một cuộc tranh chấp, đã rục rịch ngóc đầu dậy.
Cho đến một năm sau, vẫn là vào mùa đông, hắn tỉnh lại,
được lão bộc chăm sóc. Hắn vẫn đứng ở cái sân đó, nhìn tuyết rơi, lần thứ ba
trong đời hắn lại trầm mặc.
- Sau khi ta chết, gia tộc nhất định rối loạn, sau này…
có lẽ trong vương triều không còn Hứa gia nữa. Hắn hiểu rõ, đây hết thảy là bởi
vì hắn không có người nối dõi.
- Phương pháp duy nhất, chính là đoạt được vương triều,
dùng lực lượng vương triều để trấn áp náo động trong gia tộc, kể từ đó cho dù
là rối loạn, dù là Hứa gia rối loạn hay vương triều rối loạn, đến cuối cùng vẫn
sẽ có một kết quả, mà Hứa gia không quản ai thắng đều có thể kéo dài.
Hứa Lưu Vân, phân thân Mạnh Hạo đời thứ sau trâm mặc. Lần
suy tư này của hắn còn lâu hơn hai lần trước đó, rất lâu rất lâu sau, hắn mới
khẽ thở dài một tiếng, nhớ lại sự lựa chọn đầu tiên, nhớ về vô số những vùng đất
đẫm máu.
Hắn không lựa chọn đoạt lấy Vương Triều, cả người dường
như lập tức già nua hơn. Mùa tuyết rơi đông năm ấy, hai mắt hắn nhắm nghiền,
khí tức tiêu tán.
Ngày đầu tiên hắn chết, Hứa gia náo động, lần loạn này chấn
động cả vương triều, rồi sau đó dưới áp lực của đế vương kéo dài mấy tháng, đem
Hứa gia từ trên xuống dưới gần như toàn diệt.
Cuối cùng có một phong thư được đưa đến trước mặt hoàng đế,
nhìn lá thư này đế vương trung niên trầm mặc. Hứa gia, bảo lưu lại một phần tộc
nhân, một lần nữa về lại thành trì cạnh kênh đạo. Những năm tháng huy hoàng suốt
gần trăm năm này như hoa trong gương, trăng trong nước hoàn toàn tiêu tán.
Đời thứ sáu của Mạnh Hạo, lúc tới… mang cho Hứa gia một
cuộc bạo phát đỉnh phong, lúc đi giống như thời gian chảy ngược, Hứa gia trở về
lúc ban đầu.
Đời thứ sáu kết thúc, sau khi ấn ký thứ sáu ngưng tụ,
phân thân Mạnh Hạo bước chân vào luân hồi, bắt đầu đời thứ bảy.
Mà gần trăm năm này, một nữ tử tên gọi Yên Nhi, đi khắp
các đại lục, tại mọi nơi phàm tục tìm khí tức của sư tôn nàng.
Nàng tin tưởng chắc chắn mình nhất định, nhất định có thể
tìm được chuyển thế của sư tôn.
Một lần luân hồi không tìm được vậy thì hai lần, ba lần…
đến lúc tìm được mới thôi.
Mà chân thân Mạnh Hạo vẫn ngồi khoanh chân ở tinh không
mênh mang kia, trên phiến lá của đoá hoa khổng lồ. Hắn yên lặng tĩnh toạ, chờ
đoá hoa nở rộ.
Nụ hoa này chính là đợi lúc nở ra.
Mà đám người chưởng giáo Thương Mang Phái cũng một lần nữa
bắt đầu lại hành trình Minh Cung, lần này bọn họ tính toán bước vào tầng đại lục
thứ chín. Bọn họ không nắm chắc nhưng nhất định phải thử, một lần không được liền
hai lần, hai lần không được thì ba lần. Họ mang theo chấp nhất mang theo kỳ vọng
bước chân vào Minh Cung.
Đồng thời bước tiến của Đệ Cửu Tông càng ngày càng lớn,
tiếp tục lan tràn, phạm vi cực lớn, đã là vô biên vô tận, thu nạo rất nhiều cường
giả, lần lượt chinh phục từng thế giới một.
Cũng chính lúc này, đời thứ bảy Mạnh Hạo sinh ra trên đại
lục thứ ba.