- Không biết nay người cuối cùng chưa tới là ai? Mong Hàn sư muội giải thích nghi hoặc.
Tạ Kiệt cười nói.
- Đúng vậy, Lý mỗ cũng cảm thấy rất hứng thú, người còn lại chưa tới này sẽ là vị đạo hữu nào. Nếu thật quan trọng thì Lý mỗ nhất định phải kết
giao, nhưng nếu không quan trọng thì cũng muốn hỏi một chút, vì sao lại
chúng ta phải đợi lâu như vậy.
Nữ tử họ Lý cũng lên tiếng phụ họa.
Tu sĩ áo bào tro thì nhắm mắt, chẳng thèm quan tâm. Mà Từ Hữu Đạo thì mắt chợt lóe, như có suy nghĩ.
- Người này là ai, tiểu muội cũng không biết, cũng như lúc trước không
biết vài vị vậy. Thậm chí y có tới hay không, cũng không rõ. Nhưng ta có suy đoán, kẻ này lúc trước không quan trọng, nhưng ta đoán chuyến này
mà không có kẻ này thì khả năng tay không là rất lớn. Nếu có người này
thì khả năng thành công sẽ tăng thêm ba phần!
Hàn Bối nghĩ nghĩ rồi bình tĩnh nói, nhưng lời nói cũng cực kỳ khẳng định.
- Ô? Người này có thể khiến Hàn sư muội coi trọng như thế ư?
Tạ Kiệt nghe vậy thì cực kỳ hứng thú.
Mà nữ tử trung niên họ Lý kia thì lại cười lạnh một tiếng, sắc mặt đầy
vẻ khinh thường, cảm thấy lời của Hàn Bối có vẻ khá khoa trương. Ả không tin một tên tu sĩ Trúc Cơ lại có tác dụng như thế, trừ phi là Kết Đan,
nhưng việc này vốn là không có khả năng.
- Hay người tới là Giả Đan chăng. Hàn đạo hữu nên xem xét cẩn thận, thế đạo ngày nay kẻ lừa đảo chỗ nào cũng có.
Nữ tử trung niên họ Lý châm chọc nói, thật ra không phải ả thích nhằm
vào Hàn Bối, mà là ả ghét tất cả những nữ tử có tướng mạo xinh đẹp.
- Có phải Giả Đan hay không thì tiểu muội không biết, nhưng người này
thật sự không tầm thường, chuyện này tiểu muội có thể khẳng định.
Hàn Bối liếc nữ tử trung niên kia, bình tĩnh đáp.
Nữ tử trung niên định nói gì thêm, bỗng nhiên Tạ Kiệt chợt ngẩng đầu lên nhìn phía chân trời. Từ Hữu Đạo cũng nhìn theo. Trong ánh mắt ngóng
nhìn của mọi người, một cây cầu vồng đập vào mắt bọn họ.
Kẻ trong cầu vồng đúng là Mạnh Hạo, hắn bay vọt tới, đảo mắt qua liền
thấy nơi nhật nguyệt trọng điệp chỉ là nơi năm người đang đứng trên tấm
bình nguyên này.
Hắn quét mắt qua năm người này rồi hạ xuống đất, sắc mặt như thường không chút thay đổi, đi tới.
Khi nhìn thấy Mạnh Hạo, Từ Hữu Đạo giật mình, mà Hàn Bối thì ánh mắt
sáng ngời, miệng mỉm cười. Còn Tạ Kiệt thì ánh mắt lập tức lạnh lùng,
cẩn thận nhìn Mạnh Hạo vài lần.
- Chào các vị đạo hữu, tại hạ trên đường gặp chút chuyện nên tới chậm.
Mạnh Hạo sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói, hắn đảo mắt nhìn qua mọi người, dừng ở Hàn Bối một chút.
- Một tên Trúc Cơ sơ kỳ?
Nữ tử trung niên họ Lý nhíu mày, tỏ ra cao ngạo, khinh thường châm chọc nói.
- Vị này chính là người mà Hàn đạo hữu nói là không thể thiếu? Chỉ là
Trúc Cơ sơ kỳ mà lại được Hàn đạo hữu coi trọng đến vậy, thật quá buồn
cười! Hay không phải kẻ này, mà đây chỉ là một tên tiểu bối mắt mù vô ý
đi ngang qua nơi đây?
Nữ tử trung niên họ Lý vốn không kiên nhẫn, lúc này bèn buông lời không chút khách khí.
Mạnh Hạo nhìn ả ta một cái, không nói gì.
- Tạ mỗ cũng rất tò mò.
Tạ Kiệt cười cười, ánh mắt lóe lên, thản nhiên nói.
- Một tên Trúc Cơ sơ kỳ mà đi cùng chúng ta thì thật quá mất thân phận.
Kẻ này lại được Hàn đạo hữu dốc lòng tiến cử, Lý mỗ lại muốn xem ngươi
có bản lĩnh gì.
Nữ tử trung niên họ Lý thấy Tạ Kiệt nói thế, lập tức kiêu ngạo cất cao lời nói, ấy thế mà lại trực tiếp bước tới phía Mạnh Hạo.
- Hãy bày ra tất cả tu vi của ngươi, nếu có thể tiếp một thức thuật pháp của ta mà không chết, ta đồng ý rằng ngươi có tư cách gia nhập. Nếu
không, bị Thanh La Tông tiêu diệt không bằng chết luôn ở chỗ này, xong
hết mọi chuyện.
Nữ tử trung niên họ Lý nói vậy, cũng đã tới gần Mạnh Hạo. Ả giơ tay phải lên, có ánh sáng màu vàng chanh chói mắt, dường như muốn hóa thành một
chiếc phấn tiên, quất vào hư vô vang lên những tiếng lộp bộp.
Mạnh Hạo bình tĩnh, lúc này không người ngăn cản, tu sĩ mặc áo bào tro
nhắm mắt ngồi đó, hoàn toàn mặc kệ những chuyện bên ngoài. Từ Hữu Đạo
biết Mạnh Hạo không tầm thường nên lúc này sẽ không ngăn cản làm gì.
Mà Hàn Bối dù đoán Mạnh Hạo có thực lực phi phàm, nhưng cũng không xác
định, chỉ âm thầm biết được một chuyện nên mới đoán như vậy, cũng muốn
mượn lần này coi chiến lực của Mạnh Hạo như nào.
Nhưng dù có khuyên thì nữ tử trung niên họ Lý này há có thể nghe. Ả ta
tuy tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng về tâm kế thì là kẻ kém cỏi nhất trong
những người ở đây, có thể đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ coi như may mắn mà tổ
tiên tích đức mới đổi được.
Với Tạ Kiệt thì chuyện này là gã âm thầm thúc đẩy, tất nhiên sẽ chẳng
can ngăn làm gì, mà đứng một bên nhìn Mạnh Hạo, miệng thì mỉm cười mà
lòng lại cân nhắc chuyện vì sao trưởng bối trong tông môn lại muốn mình
phải chú ý chặt chẽ kẻ này. Gã không biết với tu vi của các bậc trưởng
bối trong tông môn vì sao lại đi để ý một tên tu sĩ nho nhỏ như vậy, đến phúc địa này rồi, gã cũng chẳng quá quan tâm, nhưng hôm nay đã gặp thì
cũng nên thử một lần cho rõ.
Mỗi người đều có tâm tư riêng, Mạnh Hạo liếc mắt một cái, dù không dám
nói là đã hiểu rõ hết, nhưng cũng nhìn ra bảy tám phần. Lúc này thấy nữ
tử trung niên họ Lý tới gần, tiên ảnh hồng phấn gào thét quất tới, Mạnh
Hạo mặt không chút thay đổi, không lùi mà tiến lên, khi đối phương lao
tới thì hắn trực tiếp bước ra ba bước.
Rồi Mạnh Hạo giơ tay phải lên, vỗ vào hư không phía trước một cái.
Dưới cái vỗ này, cuồng phong nổi lên bốn phía, gió thổi ào ra khiến cỏ
dại xung quanh đều đổ rạp ra. Ngay sau đó Mạnh Hạo không hề tạm dừng mà
lại tiếp tục vỗ cái thứ hai, rồi lại cái thứ ba, thứ bốn, thứ năm!
Liên tục năm cái này chính là Thanh Vân Thập Cửu Phách lấy được từ trên
người thanh niên mặc tử bào đã chết kia, tuy chỉ là tàn quyển, nhưng năm phách đầu vẫn là hoàn chỉnh.
Lực của năm cái vỗ đó, mỗi một cái đều ẩn chứa toàn bộ tu vi của ba tòa
đạo đài Hoàn Mỹ Trúc Cơ của Mạnh Hạo, lúc này một bàn tay hư ảo to bằng
người hình thành trước người hắn, dấy lên cuồng phong rồi gào thét phóng tới đằng trước.
Gần như ngay khi Thanh Vân Ngũ Phách này đánh ra, Hàn Bối và Tạ Kiệt đều biến sắc, lập tức nhận ra thủ ấn này chính là thuật pháp của Thanh Vân
Tông bọn họ, người ngoài không có thể biết được. Nhưng nay tận mắt thấy
Mạnh Hạo thi triển, mà lại cực kỳ chính xác, tinh thần không khỏi chấn
động.
Nữ tử trung niên họ Lý tuy là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng trên thực tế đạo đài trong cơ thể chỉ có bảy tòa, mà lại không phải Hữu Khuyết mà là Toái
Bàn, lúc này mang theo khinh thường. Chiếc roi hư ảo trước người ả va
đụng với đại thủ ấn do Mạnh Hạo tạo nên, thậm chí ả còn đoán rằng giây
tiếp theo đại thủ ấn của đối phương sẽ tan vỡ, bị thế roi của mình như
trẻ che đánh cho nát vụn, rồi quật vào người đối phương, một roi này
cũng đủ để đứt chân gãy xương.