Quý Hồng Đông thản nhiên mở miệng, vẻ mặt ngạo nghễ, cước bộ của y từ
đầu tới cuối đều không có dừng lại, khi y bước về phía trước thì tàn hồn lập tức kêu thảm thiết, đều lui ra phía sau, một đám như đang cúng bái, trên mặt lộ ra biểu tình cầu xin.
Phượng hoàng màu đen kia toàn thân run run mãnh liệt hơn, ở khoảnh khắc
Quý Hồng Đông đi tới, bỗng nhiên, trên mặt hắc phượng, đột nhiên lộ ra
một gương mặt.
Gương mặt này là một nữ tử, không thuộc về Hứa Thanh, mà là Phượng Tổ chân chính bị áp chế phong ấn dung hợp kia!
Bà ta từ từ nhắm hai mắt, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, cũng có cầu xin, như muốn đi giải thích, nhưng lại giống như mất đi năng lực mở miệng
cùng mở mắt, trong lúc mơ hồ, ở trên khuôn mặt của bà ta có một đạo ấn
ký màu đỏ, như đang phong ấn bà ta.
Ngay khi Quý Hồng Đông nhìn thấy khuôn mặt này, mắt phải bỗng nhiên chớp liên tục. Nháy mắt lộ ra quang mang kỳ dị, sau khi liếc mắt nhìn kỹ một cái, y lại lộ ra vẻ mặt cổ quái, sau đó nở nụ cười.
- Có ý tứ, chỉ nghe nói có tàn hồn đoạt thể, cho tới bây giờ chưa có
nghe nói tàn hồn đảo ngược bị kí chủ chiếm đoạt. Nàng tên gọi là gì,
thuộc tông môn nào?
Quý Hồng Đông khóe miệng lộ ra vẻ ý vị thâm trường tươi cười, hỏi Lý Đạo Nhất ở bên người.
- Thanh La Tông, Hứa Thanh!
Lý Đạo Nhất nhanh chóng mở miệng.
- Hứa Thanh. Có ý tứ. Không biết ngươi là dùng biện pháp gì, giấu diếm
được Thanh La Tông, lại giấu diếm được tàn hồn khác, khiến người ta
tưởng rằng ngươi chính là tàn hồn này.
- Ngươi nói, nếu chuyện này truyền ra ngoài. Ngươi sẽ có cái kết cục gì đây chứ?
Trên mặt Quý Hồng Đông mang theo một cỗ tươi cười tà ác, cất bước đi về
phía trước, cười ha hả, tay phải tùy ý vung lên, lập tức tất cả tàn hồn
toàn bộ đều rút lui, một đám run run, phượng hoàng màu đen do Phượng Tổ
hóa thành kia, cũng đều cấp tốc lui về phía sau, giống như không dám tới gần dù chỉ một chút.
Bọn họ không phải sợ hãi thanh niên này, mà là sợ hãi huyết mạch Quý tộc trong cơ thể thanh niên này!
Sắc mặt Hứa Thanh lại biến hóa. Nháy mắt tái nhợt hơn, nàng hiểu được,
một khi việc này bị truyền ra ngoài, mình coi như trốn ra khỏi nơi này,
cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Bởi vì thứ nàng phải đối mặt, trừ bỏ việc Thanh La Tông đuổi giết ra, còn có những tàn hồn khủng bố này
cắn nuốt.
Toàn bộ Thanh La Tông, vô luận là tu sĩ trên mặt đất hay linh hồn dưới
lòng đất, sẽ không có một ai bỏ qua nàng, toàn bộ Nam Vực, sẽ không còn
chốn nào cho nàng dung thân, thậm chí tất cả căn cơ của nàng ở trong
tông môn, đều sẽ bị tẩy trừ. Nam Vực, nàng không thể dung thân, vả lại
nàng căn bản là không thể chạy thoát được bao lâu, bởi vì dung hợp
Phượng Tổ, nhất định phải ở trong Thanh La Tông tiến hành.
Chỉ có ở nơi đó, mới có thể duy trì được dung hợp, cho đến khi hoàn toàn cắn nuốt xong, một khi rời đi, qua thời gian dài, chẳng những không thể dung hợp, tu vi của nàng còn có thể tụt xuống, việc này đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là một lần tai hoạ ngập đầu.
- Còn có ấn ký này...
Quý Hồng Đông nhìn đến sắc mặt biến hóa của Hứa Thanh, nở nụ cười, mang
trên mặt vẻ trào phúng, y thích nhất là nhìn thấy bộ dáng như vậy của
người khác, như thế sẽ khiến cho y có loại cảm giác trở thành chúa tể,
nắm trong tay hết thảy.
- Ấn kí này càng có ý tứ rồi, cư nhiên có thể trợ giúp ngươi đi chiếm
tàn hồn, thứ này Lão Tổ trong tộc, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất có
hứng thú.
Quý Hồng Đông cười to, khi cất bước đi về hướng Hứa Thanh, trên mặt đã
tràn ngập vẻ trào phúng, giống như tất cả đều do y nắm giữ trong tay.
Hứa Thanh sắc mặt tái nhợt, giờ phút này nàng tạm thời mất đi khống chế
đối với tàn hồn, không có lực lượng của Phượng Tổ, nàng chẳng qua chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi, ngay cả Kết Đan cũng khó mà phát huy.
Vả lại nàng căn bản là không thể lui về phía sau, bởi vì tại thời khắc
này, nàng cảm nhận được bốn phía xung quanh đây tồn tại một cỗ trói
buộc, đem toàn bộ thân thể nàng, như phong ấn, chặt chẽ chấn định ngay
tại chỗ.
- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.
Thanh âm của Quý Hồng Đông truyền đến, ngay khi tới gần, tay phải y nâng lên, hướng về phía Mạnh Hạo chộp đến.
Nhưng ngay trước khi tay phải y nâng lên một cái chớp mắt, Mạnh Hạo mở
bừng hai mắt, một cỗ tu vi lực kinh khủng, ầm ầm cuồng bạo từ trên người hắn bộc phát ra.
Sự bùng nổ tu vi này nháy mắt đã hình thành một cỗ gió xoáy, ầm ầm quét
ngang bốn phương tám hướng, Quý Hồng Đông sắc mặt đột nhiên biến đổi,
thân mình không chút do dự đột nhiên lui về phía sau, sau khi liên tục
thối lui ra khỏi hơn mười trượng, sắc mặt của y nháy mắt âm trầm, hai
mắt cũng có co rút lại.
Lý Đạo Nhất ở một bên cũng là vẻ mặt hoảng sợ, mang theo biểu tình không thể tin nổi, giờ phút này lui ra phía sau, lộ ra ý cảnh giác, nhưng rất nhanh, gã liền há to miệng, tất cả đều là mạnh mẽ chấn động, gắt gao
nhìn chằm chằm thân ảnh Mạnh Hạo trong gió lốc, hai mắt chớp một cái, lộ ra sự oán độc mãnh liệt cùng không thể tin.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi không phải Phương Mộc, ngươi là Mạnh Hạo! !
Thanh âm bén nhọn của Lý Đạo Nhất trong phút chốc truyền ra, gã hô hấp
dồn dập, như thế nào gã cũng không nghĩ đến, Mạnh Hạo mà gã âm thầm tìm
kiếm nhiều năm, cư nhiên, xuất hiện ở trước mặt! !
Theo lời gã truyền ra, bốn phía Mạnh Hạo nổ vang quanh quẩn, gió lốc
khuếch tán bát phương, trong gió lốc, thân ảnh Mạnh Hạo như sừng sững ở
giữa trời đất, đã trở thành trung tâm của gió lốc, mà gió lốc khủng bố,
cũng chính là từ trên người hắn khuếch trương tán đi ra.
Gương mặt Mạnh Hạo dĩ nhiên thay đổi, không còn là bộ dạng Phương Mộc,
mà là biến thành bộ dạng nguyên bản của hắn, một cỗ hơi thở cường đại
khủng bố ở trên người hắn vào giờ khắc này, kinh thiên quật khởi!
Lý Đạo Nhất sắc mặt tái nhợt, gã giờ phút này đầu óc vẫn đang nổ vang
như trước, mang theo không thể tin, mang theo vẻ khó tin, gã lúc này há
còn có thể không rõ, Phương Mộc, chính là Mạnh Hạo, Mạnh Hạo, chính là
Phương Mộc!
- Đệ tử truyền thừa của Tử Vận Tông, Đan Đỉnh đại sư, Phương Mộc, Mạnh Hạo...
Thân mình Lý Đạo Nhất lui ra phía sau, y đột nhiên thấy tay phải của
mình rất đau, mặc dù cánh tay này đã sớm khôi phục như thường, nhưng thù hận Huyết Tiên truyền thừa năm đó, gã vẫn cảm thấy là sỉ nhục lớn nhất
cuộc đời này.
Mạnh Hạo ngập trong tử quang, hai mắt của hắn một mảnh thâm thúy, ngoại
trừ chính hắn, những người khác đều đoán không được, nguyên nhân hắn
biến hóa ra bộ dáng nguyên bản...
Trong mắt của hắn lộ ra hàn mang mãnh liệt, trong cơ thể hắn, một Tử Đan nhỏ cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, rõ ràng thay thế vị trí đan hải, phiêu phù ở nơi đó, chậm rãi chuyển động, mỗi khi nó chuyển động một vòng, đều có
lượng lớn tử khí tựa như tia chóp khuếch tán, dung nhập mỗi một vị trí
trong cơ thể Mạnh Hạo.
Những tia màu tím này tồn tại như kinh mạch vậy, chợt lóe chợt lóe, phát ra tu vi tràn đầy vượt xa Trúc Cơ, đó là khí tức Kết Đan. Đó là tu vi
Kết Đan!
Thậm chí, loại khí tức Kết Đan này căn bản là không giống tu vi của
người mới bước vài cảnh giới này, mà là trực tiếp liền bộc phát ra lực
lượng Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong.
Tử phong gào thét, chuyển động bát phương, mái tóc dài của Mạnh Hạo
cũng đã trở thành màu tím, không gió mà bay, phiêu diêu thì ở bên cạnh
hắn, Hứa Thanh nhẹ nhàng thở ra, nhưng rất nhanh dường như lại nhớ ra
cái gì đó, biến sắc, vừa muốn mở miệng.
- Tất cả đã có ta.
Mạnh Hạo nhẹ nhàng nói, khi xoay người thì trong đôi mắt màu tím liền hiện ra ảnh ngược của thân ảnh Quý Hồng Đông.
- Phương Mộc? Mạnh Hạo? Xem ra thân phận của ngươi cũng không ít, nhưng
mà nhanh như vậy liền bước vào Kết Đan cảnh, xem ra ngụm khí tức tiên
linh này xác thực giá trị thật lớn, ta liền càng cảm thấy hứng thú.
Quý Hồng Đông khôi phục vẻ mặt bình thường, lộ ra tươi cười. Nháy mắt
khi nụ cười này hiện lên, tay phải y bỗng nhiên nâng lên, vung xuống,
nhất thời phía sau y xuất hiện một mảnh tinh không.
Tinh không này cực kì to lớn, một cái chớp mắt đã bao trùm bát phương,
trong giây lát thẳng hướng Mạnh Hạo mà ầm ầm ép đến, tinh không này,
chính là bầu trời đêm của vùng đất Nam Thiệm, bao hàm cả Tây Mạc, Bắc
Mạc, bao hàm cả Đông Thổ, Nam Vực, cực kỳ mênh mông cuồn cuộn.
Khi phủ xuống, dường như đem tất cả nơi đây đều bao phủ ở bên trong, khiến người ta không còn chỗ nào để trốn.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mờ mịt, giống như đang trầm mặc,
giống như không nhìn thấy tinh không đang buông xuống, mắt thấy tấm tinh không kia sẽ hạ xuống thì mờ mịt trên mặt Mạnh Hạo biến mất, thay vào
đó, chỉ còn là kiên định cùng quyết đoán trong trầm mặc.
Hắn, đã hạ một cái quyết tâm!
Tay phải nâng lên, nắm chặt, khi mạnh mẽ mở ra thì một mảnh quang mang
màu đỏ nháy mắt ở trên người Mạnh Hạo tản ra, chính là Huyết Sát giới,
quang mang huyết sắc này chớp mắt liền cùng đụng chạm tinh không.
Tiếng động nổ vang khoảnh khắc truyền ra, thân thể Mạnh Hạo giống như diều đứt dây, trong tiếng nổ vang bị cuốn sang một bên.
- Ngu xuẩn...
Quý Hồng Đông cười lạnh, vẻ mặt khinh miệt, nhưng lời còn chưa nói hết, y bỗng nhiên biến sắc, đã thấy thân thể Mạnh Hạo đang bị cuốn ra thì bỗng nhiên thay đổi phương hướng, lấy tốc độ khó có thể hình dung, không đợi y kịp phản ứng, đến cả Lý Đạo Nhất thủy chung vẫn luôn cảnh giác, nhưng vẫn là không kịp né tránh nữa. Mạnh Hạo, thế nhưng lại xuất hiện ở
trước người Lý Đạo Nhất.
Từ đầu tới cuối, mục tiêu đầu tiên của Mạnh Hạo đều là Lý Đạo Nhất này,
bởi vì người này dễ dàng diệt sát nhất, khó chính là khó ở sự cảnh giác
của người này.
Lý Đạo Nhất co rút hai mắt lại, đang muốn lui ra phía sau thì tay phải
Mạnh Hạo đã nâng lên, một chỉ đặt trên mi tâm Lý Đạo Nhất, oanh một
tiếng, một cỗ lực lượng hủy diệt nháy mắt nhảy vào thân thể Lý Đạo Nhất, trực tiếp chạy toàn thân gã, gã cư nhiên vỡ bung, huyết nhục mơ hồ,
trực tiếp tử vong.
- Nhớ kĩ bộ dạng của người giết ngươi rồi chứ.
Mạnh Hạo nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ của Lý Đạo Nhất, nhẹ giọng mở miệng, sau đó hắn xoay người, nhìn về phía Quý Hồng Đông.
Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, lấy ra
lệnh bài Tử Lô của Đan Đông nhất mạch, cúi đầu nhìn thật sâu một cái,
cái nhìn này, mang theo phức tạp, mang theo phiền muộn, cũng có một chút quyết đoán, sau đó... Bóp chặt lấy.
Ngay khi cái lệnh bài kia vỡ vụn, trường bào Tử Lô đan sư của Mạnh Hạo
cũng theo đó nứt vỡ, một thân thanh sam bao phủ trên người.
Từ giờ khắc này, hắn không còn là Phương Mộc - đệ tử truyền thừa của Đan Đông nhất mạch Tử Vận Tông nữa, hắn là... Mạnh Hạo của Đại Thanh sơn -
Triệu quốc!