Ở bên trong thành trì này có hoàng cung, nhìn từ xa cũng thấy hoàng cung này cực kỳ đồ sộ và lộng lẫy, cung điện liên tiếp nối nhau. Nhất là
chính giữa quảng trường, có mười tám pho tượng rồng rất lớn dựng đứng,
phát ra khí thế kinh thiên.
Hoàng cung này chỉ có một cửa lớn, cửa này màu hoàng kim, mặt trên có ba ngàn chín trăm hai mươi bảy cái đinh. Từng cái đinh một đều không phải
là vật bình thường, bất kỳ một cái đinh nào cũng đều có thể nói là bảo
vật.
Hơn nữa, ở trên cửa này còn có điêu khắc mây bay thú nhảy, kim quang vô hạn, tỏa sáng giống như là cửa tiên.
Nơi này chính là một trong những tổ trạch của Quý gia ở Đông Thổ - Đại
Đường. Một tổ trạch như vậy ở trên vùng đất Nam Thiên, tổng cộng tồn tại có đến hàng trăm cái. Từng cái đều giống như hoàng cung, nhưng lại
không phải là hoàng cung, sừng sững ở trong trời đất quanh năm không
thay đổi, nổi lên tác dụng môn hộ.
Hơn nữa xung quanh hoàng cung này, người nhà Quý gia còn tu kiến một tòa thành trì khổng lồ.
Vừa mới tới gần tòa thành trì này, bởi vì hai người đến tạo ra một đợt
sóng gợn cùng với tiếng gào thét kinh thiên, lập tức khiến cho tu sĩ Quý gia trong tòa thành trì phát hiện.
- Người lập tức dừng bước.
- Nếu còn bước thêm nửa bước, giết không tha.
- Mẹ, mẹ đừng xúc động…
Phương Du chớp chớp mắt, vội vàng gấp giọng cản.
Khi lời nói của nàng còn chưa dứt, mỹ phụ trung niên nâng chân phải lên, trực tiếp đá một cước vào trên cánh cửa lớn của tòa thành.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang kinh thiên, chấn động mặt đất, oanh động toàn bộ thành trì. Cái cửa lớn của tòa thành nhất thời vỡ tung, chia năm xẻ bảy sụp
đổ xuống, hóa thành vô số mảnh nhỏ, bụi mù cuốn lên, bay về phía sau
giống như bị cuồng phong thổi quét qua.
- Lớn mật, dám xông vào Quý gia.
- Các ngươi muốn chết.
Từ trên cánh cửa sụp đổ của tòa thành, lập tức truyền ra từng tiếng gầm
nhẹ từ trong tòa thành, có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người gào thét,
bay thẳng đến phía cửa thành.
- Mẹ đừng xúc động, ngàn vạn lần mẹ đừng xúc động….
Phương Du vội vàng kêu to.
- Ngươi câm miệng.
Mỹ phụ trung niên trừng mắt, tay phải nâng lên, sau khi nắm chặt tay
lại, một quyền trực tiếp đập vào mặt đất. Toàn bộ mặt đất trong nháy mắt giống như hóa thành biển rộng, đồng loạt phập phồng không ngừng nổ
vang. Từng cái khe lớn trong khoảnh khắc mở ra, ầm ầm lan dần ra bốn
phương tám hướng.
Cùng lúc đó, mỹ phụ trung niên mang theo sát khí, thân mình phóng thẳng
về phía trước, đi thẳng về phía đám tu sĩ đang tiến đến. Trong khoảnh
khắc vừa tới gần, chỉ cần một quyền thì ngay lập tức có những tiếng kêu
thê lương thảm thiết truyền ra, còn có rất nhiều bóng dáng như diều đứt
dây, trực tiếp bị cuốn lên.
Mỹ phụ trung niên giống như một bạo long, nơi nàng đi qua, thiên địa nổ
vang, nổi lên từng hồi gió xoáy, quét ngang hơn mấy trăm ngàn người tiến đến. Không có bất kỳ một người nào, có thể làm cho nàng tạm dừng lại
chút.
Bên người nàng là Phương Du, một bên thì kêu to đừng xúc động, một bên
thì lộ ra sát khí giống như mẹ của nàng. Thậm chí còn mang theo hưng
phấn, gào thét tiến lên, phàm là những người bị mẹ nàng đánh ngã, nàng
đều bồi thêm cho ngã hẳn xuống.
Cũng chỉ trong thời gian vài lần gào thét, thiên địa biến sắc, toàn bộ
thành trì như đã bị xốc lên vô số những cái khe lớn, thành trì sụp xuống chính giữa mỹ phụ trung niên, cả người nàng hóa thành một luồng gió
xoáy, dưới một cái quét ngang theo cửa thành trực tiếp xông về phía tòa
nhà hoàng cung.
Khi sắp tới gần cái tòa hoàng cung phát ra kim quang vô tận, tới trước
đại môn gắn hơn ba nghìn cái đinh, có chạm khắc mây bay thú nhảy. Đúng
lúc này, tiếng gầm gừ giận dữ từ trong nội thành truyền ra, cùng lúc đó
có vài chục bóng người, nổi lên dao động tu vi kinh thiên, lao thẳng đến nơi đây.
- Phương phu nhân, ngài là muốn đại biểu cho Phương gia, tuyên chiến với Quý gia ta hay sao.
Trong số những người đang tiến lại gần, có một lão già đầu bạc âm trầm
cất tiếng. Ở bên cạnh lão già này có một người đi theo, người này chính
là Quý gia Thập Nhất. Giờ phút này vẻ mặt gã khiếp sợ, nhìn mẫu thân con hai người này tiến đến, gã chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
- Bản cung tới đây không lấy danh nghĩa Phương gia, mà chỉ lấy thân phận mẫu thân, chỉ đại biểu cho chính mình.
Mỹ phụ trung niên mạnh mẽ ngẩng đầu, sát khí trong đôi mắt phượng chợt
lóe lên, tay phải nàng nâng lên hướng về không trung, đánh mạnh ra một
quyền.
Một quyền đánh ra, thiên địa nổ vang, hư vô vỡ vụn, một luồng gió màu
đen trong giây lát gào thét thổi tới, lan ra tám phương, ầm ầm khuếch
tán. Ngay sau đó, ngọn gió quét ngang về phía hơn mười người đang tiến
đến, khiến cho những người này sắc mặt đại biến.
Ngay trong khi vẻ mặt bọn họ biến hóa, lúc đó Phương Du cất tiếng.
- Mẫu thân, người đừng...
Nhưng đột nhiên lúc đó, thân mình mỹ phụ trung niên nhoáng lên một cái,
trực tiếp tới gần cái cửa tiên của hoàng cung, tay phải nâng lên, không
chút do dự, một quyền đánh thẳng vào cánh cửa lớn này.
Quyền đánh ra, một tiếng chấn động, gần một nửa Đông Thổ ngập trong
tiếng nổ vang kinh thiên động địa. Cái tiên môn của hoàng cung Quý gia
này đã sừng sững ở trên mặt đất bao nhiêu năm rồi, thì giờ đây trong một cái chớp mắt, lần đầu tiên nó phát ra tiếng động ken két, sau đó tiếng
nổ phát ra, trực tiếp chia năm xẻ bảy, tầng tầng sụp đổ xuống hóa thành
vô số những mảnh nhỏ, mang theo toàn bộ hơn ba nghìn cái đinh vàng đã bị chặt đứt bay thẳng vào trong hoàng cung. Cũng giờ phút này, trong hoàng cung đang cấp tốc làm sống lại mười tám pho tượng rồng lớn, đều chạm
đến một nơi.
Tiếng nổ vang lên không ngừng, mười tám con rồng lớn không ngừng phát ra những tiếng gào thét thê lương, trong nháy mắt thân thể đã bị đánh vỡ
tan, khiến cho một nửa hoàng cung trở thành một đống hỗn độn, toàn bộ đã bị đào tung lên.
- .. xúc động ….
Phương Du hít vào một hơi dài, ngơ ngác nhìn mẫu thân của mình, rồi lại
nhìn cánh cửa màu vàng đã đổ sụp kia, hai chữ cuối cùng này, hóa thành
tiếng thì thầm.
- Mạnh Lệ!!!! Ngươi điên rồi phải không!!!
Tiếng gào thét giận dữ từ bốn phía truyền ra, hơn mười lão già giờ phút
này gào thét, ánh mắt lộ ra sát cơ cùng phẫn nộ, nhưng ẩn ẩn hiện hiện
bên trong còn mang theo vẻ bất đắc dĩ, trong khoảnh khắc đã tiến đến.
- Dám đả thương con ta, ta liền hủy đi tổ trạch của các ngươi, chém Nam
Thiên Môn của các ngươi. Người khác sợ Quý gia các ngươi, ta không sợ.
Trong mắt mỹ phụ trung niên lộ ra sát khí ngập trời. Nàng đã nhịn từ
lâu, lúc này đây rốt cục không thể nào nhịn được nữa, giờ phút này cánh
cửa lớn hoàng cung đã đổ sụp, thân mình nàng nhoáng lên một cái trực
tiếp bước nhanh vào.
Phương Du chạy nhanh theo mẫu thân, hai mẹ con bọn họ vừa mới bước vào
trong tiên môn này, thế giới ở trước mắt lập tức thay đổi.
Ở phía trước hai người, xuất hiện một dãy núi. Dãy núi này màu trắng, từ xa nhìn lại như được bao phủ bởi những bông tuyết trắng, nhưng cẩn thận nhìn lại, thì đây không phải là những bông tuyết, mà giống như ngọc
thạch.
Toàn bộ núi non đều như thế, ở vùng đỉnh núi này còn có một ốc xá đơn
giản. Nhưng bên ngoài ốc xá đó, lại là những cung điện cực kỳ xa hoa bao xung quanh. Nhất là ở trên sườn núi còn có một cái cửa cầu thật lớn,
điêu lan ngọc thế, trên đó có viết ba chữ rồng bay phượng múa thật lớn.
“Nam Thiên Môn”.