33 ngọn Hồn Đăng, Mạnh Hạo đã tắt sáu ngọn đèn,
vẫn còn dư lại 27 ngọn đèn còn đốt. Mà Thần Minh Thất Khô, đệ nhất khô đã hoàn
chỉnh vượt qua, đệ nhị khô cũng đã tắt diệt một ngọn, thời khắc này còn có bốn
ngọn đèn ở vào trong đệ nhị khô.
Trước đó, Mạnh Hạo mỗi lần tắt Hồn Đăng, sau khi đã nắm
chắc nhất định mới có thể triển khai. Còn hôm nay... ở nguy cơ trước mắt, vào một
khắc 100 ngàn tu sĩ bốn phía vì bảo vệ hắn mà chết, hắn cho dù không mảy may nắm
chắc có thể thành công, nhưng lại không có lựa chọn.
Hắn không thể trơ mắt nhìn những tu sĩ bốn phía cứ như vậy
nhất nhất khô héo đến chết. Mạnh Hạo cắn răng, ánh mắt lộ ra quyết đoán. Ngọn lửa
hừng hực thiêu đốt rừng rực trong cơ thể hắn, không phải đốt cháy bản thân
mình, chính là đốt diệt người khác.
Tay phải hắn nâng lên, không chần chờ chút nào, bỗng
nhiên phóng ra một chỉ về phía ngọn Hồn Đăng thứ bảy!
- Diệt!
Mạnh Hạo dùng ra toàn bộ khí lực, vận chuyển thần niệm
còn dư lại không nhiều lắm của mình, ấn mạnh một cái về ngọn Hồn Đăng thứ bảy.
Như có một trận gió nhẹ thổi qua, khiến cho ngọn Hồn Đăng thứ bảy phiêu diêu,
trong chớp mắt... bị dập tắt.
Theo sự tắt ngấm đó, làn khói của ngọn Hồn Đăng thứ bảy
khoảnh khắc trôi lên, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt liền chui vào trong
mũi miệng của hắn. Lúc nó khuếch tán toàn thân, thân thể của hắn chấn động ầm ầm.
Trong chấn động đó, thất khiếu của hắn chảy máu, tu vi trong cơ thể nổ vang.
Thân thể truyền đến một loạt tê rần, rồi sau đó lại biến thành đau nhức kịch liệt.
Thậm chí thân thể cũng vào giờ khắc này, dường như chia
thành âm dương, một nửa lạnh lẽo, một nửa nóng bức!
Mà tu vi của hắn cũng vào một chớp mắt đó nảy sinh mãnh
liệt, từ sơn cùng thủy tận trước đấy đang nhanh chóng khôi phục. Nhưng đồng thời
khôi phục thì thân thể của hắn nhanh chóng khô héo dưới âm dương băng hàn nọ.
Trong chớp mắt, gần như da bọc xương, cũng có nguy cơ
sinh cơ mãnh liệt bạo phát mạnh mẽ ở đáy lòng của hắn. Hắn có loại cảm giác mạnh
mẽ, dường như... thân thể của mình rất nhanh sẽ trở thành tro bụi!
Mà giờ khắc này, mắt của Huyền Phương Chí Tôn lộ ra ánh
sao, nhìn Hồn Đăng trước mặt Mạnh Hạo, thần sắc của lão ta như thường, nhưng
trong lòng lại phiên động sóng to ngập trời.
- Tu vi của hắn...
Nội tâm của Huyền Phương chấn động, bước chân bước ra
nhanh hơn, Chí Tôn ý tản ra, nổ vang mặt đất, khiến cho 100 ngàn tu sĩ bốn phía
lần nữa khô héo. Tu sĩ đó, thân thể trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
100 ngàn người thời khắc này chỉ còn lại có một nửa!
Một nửa đó lại không có một người nào lựa chọn từ bỏ.
Không phải là bọn họ không sợ chết, mà là thời khắc này, bọn họ hiểu rõ, Mạnh Hạo...
còn trọng yếu hơn so với 100 ngàn người bọn họ vào chung một chỗ!
Vì Sơn Hải Giới, vì thân nhân, bằng hữu của mình, thà rằng
bản thân mình chết, cũng không có thể để Mạnh Hạo bỏ mình!
- Các ngươi, muốn chết!
Huyền Phương Chí Tôn gầm nhẹ, thân ảnh chợt chạy ra, tu
vi tản ra, thần thông nổ vang. Vào lúc 100 ngàn tu sĩ ở trận pháp này máu tươi
đầy người, Mạnh Hạo cười thảm. Hắn thời khắc này sống chết không biết, hơn nữa
vẻn vẹn chỉ có lực lượng của một ngọn Hồn Đăng bị tắt, không cách nào để cho tu
vi khôi phục. Hàn mang chợt lóe sáng trong mắt của hắn, cắn chặc răng một cái.
- Tắt một ngọn, không tính là liều mạng!
Mạnh Hạo dứt khoát bạo phát thần niệm lần nữa, lại đè xuống
ngọn Hồn Đăng thứ tám!
Một tiếng ầm, ngọn Hồn Đăng thứ tám lập tức lắc lư, trong
nháy mắt bị tắt. Theo sự vụt tắt đó, theo làn khói chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo,
hắn ngẩng đầu phát ra một tiếng gào thét kinh thiên. Thân thể hắn chậm rãi đứng
lên, tất cả thương thế trong cơ thể hắn vào giờ khắc này toàn bộ nhanh chóng
khôi phục, nhưng lại có đau nhức kịch liệt cùng nguy cơ sinh tử mãnh liệt hơn bộc
phát trên người của hắn.
Thân thể hắn, thời khắc này sớm đã khô héo đến cực hạn,
thoạt nhìn, dường như chỉ còn lại có xương cốt, nhưng bên trong hai mắt của hắn,
lại lộ ra ánh sao không cách nào hình dung.
Thân thể hắn nhảy mạnh lên, cả người khí thế ngập trời, một
tiếng ầm, bay thẳng ra trận pháp, chạy thẳng tới Huyền Phương. Lão ta biến sắc,
tay phải đột nhiên nắm lại, một quyền đánh tới Mạnh Hạo đang lao đến.
Thần sắc của Mạnh Hạo dữ tợn, thời khắc này bộ dáng càng
hung hãn hơn. Năm ngọn đèn của thần minh đệ nhị khô cũng không phải là lập tức
sống chết, lúc này mới cho Mạnh Hạo thời gian, đối mặt một quyền của Huyền
Phương Chí Tôn. Hắn bước ra ba bước, một quyền Sát Thần!
Tiếng nổ kinh thiên, quả đấm của hai người chạm nhau giữa
không trung. Thân thể của Huyền Phương chấn động. Lão ta mặc dù là Chí Tôn,
nhưng một trận chiến này, dây dưa với Mạnh Hạo mặc dù ngắn, có thể nói trình độ
ác liệt lại cực lớn. Thời khắc này khí huyết trong cơ thể lão ta quay cuồng,
sát cơ lóe lên một cái trong mắt, khi xuất thủ lần nữa, Mạnh Hạo phun ra máu
tươi, mắt lại lộ ra điên cuồng, tay phải lại vung lên. Lập tức ngọn Hồn Đăng thứ
chín trước mặt hắn, không ngờ cũng vào một chớp mắt đó... bị dập tắt!
- Ngươi điên rồi!
Huyền Phương thất kinh. Lão ta cho tới bây giờ chưa từng
thấy có người đi tắt Cổ Cảnh Hồn Đăng như thế, lại là liên tục tắt, làm như vậy,
cơ hồ là cửu tử nhất sinh!
- Đây là muốn đánh chết ta trước khi tử vong sao?
Đôi mắt của Huyền Phương lóe lên một cái, hừ lạnh một tiếng,
khi đang muốn tiếp tục ra tay, lại chợt co rút đôi mắt, lần nữa hoảng sợ. Sau
khi lão ta nhìn thấy Mạnh Hạo tại tắt ngọn Hồn Đăng thứ chín, không ngờ... lần
nữa tắt ngọn đèn thứ mười!
Sau khi hai ngọn Hồn Đăng toàn bộ bị tắt lửa, bên trong
làn khói ngập trời lên, chạy thẳng tới miệng mũi của Mạnh Hạo, sau đó bị hắn hấp
thu toàn bộ, tu vi của hắn bộc phát mãnh liệt. Chiến lực của hắn cũng vào giờ
khắc này dâng lên kinh thiên.
Lần này, hắn tổng cộng tắt bốn ngọn Hồn Đăng, coi như là
trong cơ thể có nhiều hơn bốn lần chiến lần so với năm đó khai Cổ Cảnh Hồn
Đăng. Tu vi chiến lực của hắn vào giờ khắc này trực tiếp liền vượt qua Chủ Tể!
Khác biệt với Chí Tôn, bị kéo gần lại đến trình độ rất nhỏ,
thậm chí thần thức của hắn cũng vào giờ khắc này bộc phát mạnh mẽ. Không thể lại
so với Chí Tôn tám thành, mà là hoàn toàn ... cùng Chí Tôn một dạng, thậm chí
còn hơi vượt qua!
Lực lượng của thần thức như vậy, tu vi chiến lực như thế,
có thể nói, Mạnh Hạo... với tư cách đánh nhau một trận sống chết với Chí Tôn.
Giờ khắc này, Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết trong cơ thể hắn lại bộc phát mãnh liệt.
Dưới sự không ngừng khôi phục, chiến lực của hắn cũng đến tột cùng!
Chỉ có điều, tử khí dày đặc trên người hắn cũng nhanh đến
cực hạn. Nhất là thân thể của hắn, tại độ thần minh đệ nhị khô một lần này,
thân thể da bọc xương của hắn bắt đầu ... rửa nát!
Từng bọt khí khua lên, sau khi vỡ nát tản ra khí tức mục
nát. Thậm chí rất nhiều địa phương, máu thịt đều trở thành máu loãng, lộ ra ...
là xương cốt màu đen!
Xương đó như bị dơ bẩn, như có lực nguyền rủa tràn ngập.
Nhưng đây hết thảy, Mạnh Hạo không thèm để ý, hắn giữa cất bước, tốc độ nhanh gấp
mấy lần so với trước, khoảnh khắc liền xuất hiện ở trước mặt của Huyền Phương
Chí Tôn. Vào lúc tay phải bấm quyết, Thôn Sơn Quyết bạo phát. Trong tiếng nổ ầm
ầm, sắc mặt của Huyền Phương liên tục thay đổi. Lão ta nhìn thấu sự kinh khủng
của Mạnh Hạo giờ khắc này, hừ lạnh một tiếng, không chần chờ nữa, thân thể lập
tức lui về sau.
Lão ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với Mạnh Hạo vào thời
khắc này. Lão ta xem ra, Mạnh Hạo nhất định diệt vong. Lão ta không muốn dưới
trạng thái điên cuồng của đối phương, cho Mạnh Hạo có cơ hội đồng quy vu tận.
Mà bộ dáng hiện giờ của Mạnh Hạo cũng đích xác khiến nội
tâm Huyền Phương có kiêng kỵ.
- Muốn chạy trốn hả?!
Mạnh Hạo toét miệng cười. Hắn giờ phút này ngay cả tử
vong cũng không cần thiết. Trong đầu óc hắn không có thứ niệm đầu khác, ý niệm
duy nhất chính là lôi kéo Huyền Phương... Đồng quy vu tận!
Hắn không cho là bản thân mình vẫn còn dư lại một lần hồn
bất diệt, có thể khiến cho mình tránh khỏi tử vong. Dù sao thỉ ấn ký Tự liệt đó
chỉ là Hải Mộng Chí Tôn để lại. Còn Mạnh Hạo hiện giờ cũng có đủ tư cách, cùng
đánh một trận với Chí Tôn thất nguyên!
Mặc dù thủ thắng khó khăn, nhưng Chí Tôn muốn đánh giết hắn
cũng sẽ không dễ dàng!
Trong tiếng nổ vang, tốc độ của Mạnh Hạo tăng mạnh, hóa
thành con đại bàng màu đen. Chỉ có điều con đại bàng đó cũng không có quá nhiều
máu thịt, như mới vừa bò dậy từ trong phần mộ, dữ tợn vô cùng. Tử khí nồng đậm,
tốc độ cực nhanh, phút chốc đuổi kịp Huyền Phương, chộp mạnh một cái.
Sắc mặt của Huyền Phương biến hóa, toàn thân căn nguyên
chợt khuếch tán, đụng chạm ầm ầm với con đại bàng do Mạnh Hạo hóa thành. Con đại
bàng tan vỡ, thân ảnh của Mạnh Hạo xuất hiện, lảo đảo lui về sau, phun ra máu
tươi. Máu thịt trên thân thể vỡ nát, bộ vị bình thường đều trở thành xương cốt.
Còn Huyền Phương Chí Tôn, thời khắc này cũng là khóe miệng tràn ra máu tươi.
Lão ta đã nhận ra vẻ điên cuồng trong mắt của Mạnh Hạo, không có dừng lại, lần
nữa lui về sau.
Lão ta nói gì đi chăng nữa, cũng sẽ không cho Mạnh Hạo có
cơ hội cùng mình đồng quy vu tận.
Cũng đúng lúc này, một khắc thời gian vừa vặn trôi qua, gần
như vào khoảnh khắc đó, sương mù bốn phía cuồn cuộn mạnh mẽ trong nháy mắt tiêu
tán.
- Đây là ông trời giúp ta!
Đôi mắt của Huyền Phương lóe sáng lên một cái. Lúc lão ta
cười to thì thân thể bỗng nhiên bay ra, chạy thẳng tới bên ngoài Dương Tinh. Mục
đích vào được Sơn Hải Giới của lão ta cũng đã đạt thành.
- Mạnh Hạo này hẳn phải chết, mà quầng sáng của Sơn Hải
Giới cũng sẽ vỡ nát!
Gần như đồng thời lúc sương mù tiêu tán, Mạnh Hạo đuổi
theo ra, liếc mắt liền thấy được bên ngoài biển thứ nhất xa xa, bên ngoài quầng
sáng của Sơn Hải Giới, Đệ Nhất Thiên đại lục kia đã vô hạn đến gần.
Quầng sáng vặn vẹo, lõm xuống thật sâu. Vô số phù văn
điên cuồng lóng lánh trên cao. Còn Hải Mộng Chí Tôn thời khắc này, từ lâu không
ở bên ngoài sương mù. Bà ta không thể vì một mình Mạnh Hạo vứt bỏ quầng sáng,
giờ khắc đang toàn lực gia trì trên quầng sáng.
Mà khôi lỗi dị tộc của Mạnh Hạo, lúc trước khi hắn cùng
Huyền Phương đánh đến cực hạn, thần niệm của hắn đã tản đi toàn bộ, chỉ còn lại
có bản năng, đang đứng bên ngoài sương mù, hai mắt vô thần.
Đúng lúc này, Đệ Nhị Thiên đại lục nổ ầm một tiếng, đụng
vào trên quầng sáng của Sơn Hải Giới bên ngoài biển thứ nhất. Cả đại lục va chạm
với nhau. Tiếng sấm vào giờ khắc này vang dội cả Sơn Hải Giới khiến vô số tu
sĩ, thậm chí vô số dị tộc của ngoại giới đều đinh tai nhức óc, trong đầu ông
ông.
Mạnh Hạo nhìn một màn này, vẻ điên cuồng trong mắt hắn tản
đi một chút. Hắn tận mắt nhìn thấy Đệ Nhị Thiên đại lục, dưới sự va chạm đó bị
tan vỡ ầm ầm, chia năm xẻ bảy. Dưới sự vỡ vụn đó, quầng sáng của Sơn Hải Giới
cũng phá thành mảnh nhỏ, tan rã ầm ầm.
Theo sự tan rã, Hải Mộng Chí Tôn phun ra máu tươi, gương
mặt lập tức già đi không ít. Còn trên Nguyệt Tinh, khi toàn bộ 100 ngàn tu sĩ
phun ra máu tươi, thân thể đều trực tiếp tan vỡ, trở thành tro bụi.
Địa Tạng phát ra tiếng động thê lương, bộ dáng yêu hóa lập
tức vỡ vụn, khôi phục bộ dạng tu sĩ vốn có, phun ra máu tươi. Thân thể lập tức
uể oải, dường như đạo cơ đều không ổn.
Mà Đệ Nhị Thiên đại lục đó vỡ vụn, vô số mảnh vỡ vào giờ
khắc này, xông vào bên trong Sơn Hải Giới, giống như một đạo sao băng đánh vọt
đi. Còn có ngàn vạn dị tộc bên ngoài biển thứ nhất, giờ khắc này cũng đều phấn
chấn, trong gào thét sát nhập vào biển thứ nhất.
Chiến cuộc, lập tức... hoàn toàn nghiêng về!