Thanh niên vừa
nghe lời nói của người hộ đạo bên cạnh, nụ cười trên mặt lập tức rạng rỡ lên. Hắn
thân là cháu đích tôn của Xích Phong lão tổ trong Đệ Bát Tông, đủ để hoành hành
khắp Đệ Bát Tông.
Nhất là sau khi Chí Tôn cửu nguyên của Đệ Bát Tông rơi xuống,
Xích Phong lão tổ bản thân đã từng tham dự hành trình Minh Cung, vả lại sau khi
trở về tu vi kéo lên, dường như tùy thời có thể đột phá trở thành cửu nguyên, tại
Đệ Bát Tông là người có tu vi mạnh nhất, thậm chí chỉ cần lão đột phá tu vi trở
thành cửu nguyên, nhất định có thể nhập chủ Đệ Bát Tông, trở thành một trong
chín vị Chí Tôn của Thương Mang Phái.
Nhân vật như vậy, đích xác ở vào đỉnh phong trong cả
Thương Mang Phái. Cũng vì vậy, thanh niên này trong ngày thường phàm là nữ tu
lô đỉnh hắn nhìn trúng, gần như mọi việc đều thuận lợi.
Vả lại hắn rất có chừng mực, nếu đối phương có bối cảnh
và lai lịch, hắn sẽ lập tức vứt bỏ tất cả ý niệm trong đầu, tuyệt đối không chạm
tới. Điểm này, cũng giúp hắn làm ra những việc như thế, tuy rằng Xích Phong lão
tổ biết được, nhưng cũng cảm thấy người này coi như ổn thỏa, sẽ không lừa bịp
mình.
Thời khắc này nghe vậy, thanh niên cười cười.
- Không gấp, lô đỉnh như vậy ở trong Đệ Bát Tông đã không
thấy nhiều, không nghĩ tới lần này đến đây có được thu hoạch như vậy... Không tệ,
không tệ!
- Bất quá nơi này dù sao cũng là Đệ Cửu Tông, lão tổ từng
nhiều lần nhắc nhở ta, ở trong phạm vi Đệ Cửu Tông này không được càn rỡ...
- Cũng được, nghĩ biện pháp mang lô đỉnh này về Đệ Bát
Tông là được! Thanh niên nói, trong mắt lóe lên ý dâm tà.
Mấy ngày sau, tại thanh niên này có ý tiếp xúc, đoàn người
Yên Nhi đều rất cung kính đối với chư vị tiền bối của Đệ Bát Tông này. Cho đến
lúc đi vào ở lại phường thị, vào một đêm, khi Yên Nhi đang nhập định tĩnh tọa đầy
hưng phấn và mong đợi, bỗng nhiên, bốn phía quanh nàng xuất hiện một đạo lốc
xoáy, lốc xoáy này xuất hiện vô thanh vô tức, không đợi Yên Nhi phát hiện, lập
tức đã cắn nuốt nàng mất bóng dáng.
Gần như ngay khoảnh khắc Yên Nhi bị cắn nuốt, trên bầu trời
ngoài phường thị bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm nhẹ, chính là chó ngao. Yên
Nhi đi ra ngoài, Mạnh Hạo liền an bài chó ngao âm thầm đi theo bảo vệ.
Thời khắc này trong cặp mắt chó ngao nhoáng lên sát cơ,
toàn thân nó hóa thành một luồng sáng đỏ, trong nháy mắt đã đi xa.
Cùng lúc đó, ở ngoài phường thị ngàn dặm, nơi đó có một
chỗ sơn cốc, bên trong sơn cốc, trước mặt vị cháu ruột của Xích Phong lão tổ
kia, đột nhiên xuất hiện lốc xoáy, rồi vị trung niên Đạo Cảnh, người hộ đạo của
hắn cất bước đi ra, trong tay mang theo một thiếu nữ đang hôn mê, chính là Yên
Nhi.
Thanh niên vừa thấy Yên Nhi, lập tức cười to, tiến lên ôm
lấy Yên Nhi, ý dâm tà trong mắt càng mãnh liệt.
Vị trung niên Đạo Cảnh kia sắc mặt buông lỏng, chuyện này
đối với hắn quá dễ dàng, hắn đã làm quá nhiều lần. Thời khắc này hắn vội ho một
tiếng, đang muốn nói gì đó, đột nhiên, một tiếng gầm nhẹ truyền đến từ bên trên
sơn cốc.
Thanh âm này xuất hiện đột nhiên, lại trong nháy mắt truyền
ra, làm cho nam nhân trung niên này biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một
luồng sáng đỏ trực tiếp phủ xuống.
Tiếng sấm nổ vang ngập trời, cả sơn cốc trực tiếp vỡ nát,
vị trung niên Đạo Cảnh kia phun ra máu tươi, cả người bị thương nặng, bị cuốn
ra thật xa, hắn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn một con chó lớn toàn thân màu đỏ trước mắt.
- Đây... đây là hung thú Đạo Cảnh!!!
- Chết tiệt, nơi này tại sao có thể có hung thú Đạo Cảnh!!!
Tu sĩ trung niên biến sắc, thanh niên kia lại bị dọa cho run rẩy, ôm lấy Yên
Nhi không ngừng lui về sau. Mà giờ khắc này Yên Nhi cũng tỉnh lại, có hơi mờ mịt,
nhưng sau khi thấy rõ hết thảy, nàng lập tức kêu lên.
- Ngậm miệng! Thanh niên vốn đang hoảng sợ, nghe Yên Nhi
kinh hô, lập tức gầm nhẹ, thanh âm hắn mới vừa truyền ra, sát cơ trong mắt chó
ngao nhoáng lên một cái, cấp tốc vọt tới.
- Nó... nó là nhắm vào thiếu nữ này mà tới! Ngay lúc này,
tu sĩ trung niên khiếp sợ, hắn không thể nào nghĩ tới, chỉ là bắt một nữ tu
Trúc Cơ mà thôi, không ngờ lại dẫn tới một con hung thú Đạo Cảnh.
- Công tử chạy mau, chuyện này không thích hợp, không
thích hợp! Tu sĩ trung niên trong lòng run lên, hắn không kịp suy nghĩ nhiều lắm,
nhưng trực giác nói cho hắn biết chuyện này có quỷ dị. Gần như cùng một lúc hắn
lên tiếng, người thanh niên kia cũng đã sớm kéo xuống ngọc bội đeo trên cổ, bóp
mạnh một cái.
Gần như ngay khoảnh khắc hắn bóp vỡ ngọc bội, một luồng
sáng truyền tống trong nháy mắt bùng phát, mà mắt thấy con chó lớn kia tốc độ
nhanh hơn, dường như không thể trốn thoát, trong mắt thanh niên lộ ra ý tàn nhẫn,
hắn tuy nói năng tùy tiện, nhưng lại không ngốc, hắn nâng lên tay trái bóp cần
cổ Yên Nhi, mắt nhìn chằm chằm chó ngao đang vọt tới.
- Tới gần một bước, ta giết nàng! Thanh niên gào thét như
bệnh tâm thần, chó ngao liền dừng lại. Ngay lúc này, ngọc bội thanh niên bóp vỡ
tạo thành truyền tống, “ầm” một tiếng bùng phát ra, tức khắc mang
theo hắn cùng với Yên Nhi biến mất... gần như khi hắn biến mất, chó ngao rống
giận, dưới một kích mặt đất nổ vang, xuất hiện một cái hố sâu to lớn.
Một màn này làm tu sĩ trung niên da đầu tê dại, hắn không
chần chờ chút nào, thân mình lui nhanh ra sau. Thời khắc này trong đầu hắn rối
loạn, hung thú Đạo Cảnh, vả lại hiển nhiên là bị người thuần phục, mà người có
thể thuần phục hung thú Đạo Cảnh, theo hắn thấy tu vi nhất định ngập trời.
Mắt thấy Yên Nhi biến mất, chó ngao ngửa mặt lên trời
phát ra một tiếng gào thét rung trời, khí thế không ngừng bùng phát, thân mình
nó bành trướng, hóa thành một đạo huyết quang khoảnh khắc vọt tới trước mặt tu
sĩ trung niên, không đợi hắn kịp phản ứng, nó há cái miệng to trực tiếp cắn nuốt.
Tu sĩ trung niên phát ra tiếng hét thảm, cho đến chết hắn
đều không sao hiểu rõ, chẳng qua là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, không ngờ lại dẫn
tới đại họa cho mình như thế.
Mà thời khắc này hắn vẫn còn không biết, hai người bọn họ
dẫn tới họa, mang tới hạo kiếp... trước mắt, chỉ là mới bắt đầu mà thôi, mà hết
thảy nguyên nhân là một phán đoán sai lầm của hắn: tiểu nhân vật trong mắt hắn,
chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Phương Mộc kia, thân phận thật sự của nàng, cho dù
là hắn sau khi chết, cũng không thể tưởng tượng nổi.
Gần như ngay khoảnh khắc Yên Nhi biến mất, chó ngao gầm
thét, ở chỗ sâu mặt đất Thương Mang Tinh, trong tinh không, trên nửa viên tinh
tú, trong Đệ Cửu Chí Tôn Thành.
Bổn tôn Mạnh Hạo, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hắn có
băng hàn ầm ầm bùng phát. Rồng có vảy ngược, người cũng có vảy ngược, vảy ngược
của Mạnh Hạo, là Sơn Hải Giới, là thân nhân của hắn, là bằng hữu của hắn, mà ở
trên Thương Mang Tinh này, hắn vốn không có vảy ngược.
Nhưng từ mấy năm trước, sau khi Sở Ngọc Yên xuất hiện, Mạnh
Hạo biết, ở chỗ này vảy ngược của hắn... là Sở Ngọc Yên!!!
Người nào động tới Sở Ngọc Yên, chẳng khác nào là động tới
vảy ngược của Mạnh Hạo hắn!
Giờ khắc này, thậm chí trên bầu trời Thương Mang Tinh, đều
có mây mù cuồn cuộn, vô số sấm sét nổ ầm ầm, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn
ngược, trên Thương Mang Tinh khổng lồ, vào giờ này vô số người đều kinh hãi.
Theo bùng phát đó, cả Đệ Cửu Chí Tôn Thành, cả phân nửa
tinh tú, cả tinh không... thậm chí cả Thương Mang Tinh, đều trong nháy mắt nổ
vang.
Một màn như vậy, tổng cộng từng xuất hiện hai lần, lần đầu
tiên là khi Mạnh Hạo thấy hồn của Sở Ngọc Yên; giờ này... là lần thứ hai, một cổ
sát khí ngập trời, từ Mạnh Hạo nơi này dâng lên, khiến cho tất cả Chí Tôn trên
Thương Mang Tinh, đều trong lòng run sợ.
Ngay khi bổn tôn Mạnh Hạo bước ra một bước, thiếu niên áo
bào vàng cũng thế, Sa Cửu Đông cũng vậy, còn có lão nhân chưởng giáo, đều rối
rít kinh hãi.
- Sát khí này, là hắn... hắn muốn giết người!!! Thiếu
niên áo bào vàng hít ngược một hơi. Tại một chỗ khu vực bên trong Thương Mang
Tinh, sau khi cảm nhận được khí tức của Mạnh Hạo, hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, lập
tức cảnh giác.
Sa Cửu Đông cũng như thế, về phần lão nhân chưởng giáo lại
lập tức xuất quan. Mà các Chí Tôn khác, cửu nguyên cũng vậy, bát nguyên cũng thế,
ai nấy đều kinh hãi.
Còn có Xích Phong lão tổ trong Đệ Bát Tông kia, thời khắc
này cũng trong lòng run lên. Ngay khi cảm nhận được khí tức này, trong lòng lão
liền hiện lên từng hình ảnh trong Minh Cung năm đó, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo đánh
chết Chí Tôn thứ tám.
- Không biết là tên nào, trêu chọc sát tinh này...
Xích Phong lão tổ lẩm bẩm, rồi không để ý tới nữa, nhắm mắt
tĩnh tọa.
Cùng lúc đó, trên đại lục thứ tám, trong Đệ Bát Tông, tia
sáng truyền tống nhoáng lên một cái, gã thanh niên cháu ruột Xích Phong lão tổ,
lập tức đi ra, trong tay hắn còn ôm lấy Yên Nhi. Thời khắc này sắc mặt hắn tái
nhợt, rất là chật vật, trong mắt còn mang vẻ dữ tợn.
- Chết tiệt, chết tiệt, dám trêu chọc bổn công tử!!!
- Một đầu hung thú Đạo Cảnh nhỏ nhoi mà thôi, ta muốn giết
nó, ta muốn... Ta muốn ăn nó!!!
- Không quản sau lưng nó là ai, trêu chọc ta, ta muốn diệt
cả nhà hắn!!! Thanh niên rống lớn, cúi đầu mắt lạnh nhìn Yên Nhi trong tay. Thời
khắc này Yên Nhi sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ hoảng sợ.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì, sư phụ ta sẽ không bỏ qua
ngươi...
- Ngậm miệng! Sư phụ ngươi là ai, Phương Mộc sao, một tên
đệ tử nội môn nho nhỏ mà thôi, ngay cả xách giày cho bổn công tử cũng không xứng!
Nói dứt lời, gã thanh niên giơ tay lên, một bàn tay đánh vào trên mặt Yên Nhi.
Lập tức mặt Yên Nhi sưng vù, khóe miệng tràn ra máu tươi, ngả qua một bên, thân
mình nàng run rẩy, sắc mặt đầy khủng khiếp và sợ hãi.
Cả đời này cho tới trước hôm nay, nàng không buồn không
lo, nhưng một màn ngày hôm nay, khiến nàng lập tức cảm nhận sinh mạng mình yếu
đuối, cảm nhận mình đơn độc, cảm nhận mình như bị vực sâu khủng khiếp kia nuốt
sống.
- Sư tôn... Sư tôn... Yên Nhi khóc, nàng sợ hãi, thời khắc
này nàng hy vọng có thể nhìn thấy thân nhân, có thể nhìn thấy sư tôn... nhưng bốn
phía hết thảy đều xa lạ, nàng không biết kế tiếp mình sẽ gặp chuyện đáng sợ gì?
Nàng chỉ có thể run rẩy, cả người rúc vào một chỗ, khủng hoảng và đơn độc che
phủ nàng.
Bên cạnh nàng, người thanh niên kia thời khắc này sắc mặt
dữ tợn, ngẩng đầu rống lớn.
- Người đâu, người đâu!!!
- Có người muốn giết ta, lão tổ cứu mạng!!! Thanh niên
này gào thét như bệnh tâm thần, lập tức kinh động Đệ Bát Tông Môn. Trong nháy mắt
có vô số thân ảnh bay tới, khi nhìn thấy thanh niên và Yên Nhi phía sau, những
này người có một số nhíu mày, nhưng không ai nói gì.
- Có người muốn giết ta!!! Thanh niên ngẩng đầu, la lớn.
- Là ai muốn giết ngươi, không phải là ngươi đi đại lục
thứ chín sao? Ngay khi thanh niên này gầm thét, từ bầu trời truyền đến một
thanh âm già nua, người vừa tới không phải là Xích Phong, mà là một vị Đạo Tôn
trong Đệ Bát Tông.
Người này xuất hiện, mọi người bốn phía lập tức cung kính
vái chào.
- Cha, con ở trên đại lục thứ chín, nhìn trúng lô đỉnh
này, nhưng lại có một đầu hung thú Đạo Cảnh, nó... nó... thiếu chút nữa đã giết
con, là thật muốn giết con! Thanh niên nói giọng thê lương, lại chỉ vết rách
trên cổ, ra hiệu sở dĩ mình trốn thoát về, là dùng ngọc giản truyền tống của
lão tổ cho hắn