Thời gian trôi qua, mùa xuân năm này đã bắt đầu, mặt đất bắt
đầu sống lại, trên Thương Mang Tinh, trên lục địa thứ tám, ở một nơi trong huyện
thành, sấm xuân của năm này bắt đầu đánh, bông tuyết xen lẫn mưa rơi xuống, một
đứa trẻ được sinh ra.
Là một cậu bé.
Nhoáng một cái đã mười năm, trẻ con lúc trước
trở thành thiếu niên, bởi vì thành công, gia cảnh giàu có, đi theo con đường
thi cử, mấy năm sau, thiếu niên này đã trở thành thanh niên, rời khỏi quê
hương, trên đại lục thứ tám, là Vương triều phàm tục nơi hắn ở.
Từ nay về sau một bước lên mây, bước chân vào triều đình,
cả đời chìm đắm trong quyền mưu, cho đến một vài năm sau, địa vị của hắn như mặt
trời ban trưa, ngày càng cao, bên dưới là mười ngàn người, càng được tiên đế ủy
thác.
Hắn gọi là Phương Hạo.
Trong quốc gia phàm tục, tên của hắn, không người không
biết, nhưng cũng chỉ là vùng thế giới phàm tục này, về phần tu sĩ sẽ không đi
chú ý một phàm nhân, cho dù người này trong Vương triều lấy thúng úp voi.
Phương Hạo là một quái nhân, hắn cả đời không lấy vợ,
không có con nối dòng, hơn tám mươi tuổi, hắn mặc dù không trở lại trong triều,
nhưng môn sinh của hắn, thực lực của hắn đền bù cả Vương triều.
Một câu nói của hắn rất lâu thậm chí còn uy hiếp hơn với
Thánh Chỉ đế vương.
Mùa đông năm này, bông tuyết bay trên bầu trời, trong đô
thành, một loạt tiếng thét thảm thiết truyền ra, có vô số quân binh lạnh lùng
đi lại trong ngoài đô thành, khiến cho sát ý càng thêm rõ ràng, dường như còn lạnh
hơn mùa đông.
Một nơi là vườn mai thanh lịch, một lão nhân ngồi xe lăn
được người làm đẩy phía sau, từ trong sân đi qua gió tuyết.
Trên người lão nhân mặc áo thật dày, trên mặt lão đều là
nếp nhăn, trên người có tử khí tràn ngập, cặp mắt lão hơi híp lại, thoạt nhìn
không khác biệt gì với lão nhân bình thường.
- Lai Phúc... Lão nhân nhẹ giọng nói, lời nói vừa truyền
ra, nam nhân trung niên phía sau lão lập tức dừng lại, xoay mình đứng trước mặt
lão già, thần sắc cung kính, trong mắt còn mang theo sùng bái.
- Lão phu khi sinh ra, nghe mẫu thân nói là vào mùa xuân,
đợt tuyết cuối cùng.
- Người già rồi sẽ luôn nhớ chuyện trước kia...
- Lão phu gần nhất luôn nằm mơ, trong mộng dường như có một
vùng thế giới khác, cách ta càng ngày càng gần, thật có chút thú vị. Lão già ngẩng
đầu, nhìn vườn mai, nhìn bông tuyết trên bầu trời, khàn khàn nói.
Phó từ bên cạnh lão không nói chuyện, lẳng lặng nghe.
- Nói với lão tam để hắn đưa đầu mình tới, ta không thích
hắn.
- Biến hóa trận này cũng nên kết thúc, Đệ Bát là đứa bé
ngoan, để hắn đi. Lão nhân nhàn nhạt nói, dường như là chuyện nhỏ bé không đáng
kể, không quan hệ đến cả Vương triều gì nhiều lắm!
Lão lúc này, ánh mắt từ từ mở ra, trong mắt lão vẩn đục,
nhưng lại ẩn chứa một luồng uy lực, khiến cho lão trong chớp mắt bất đồng với
người khác.
Không còn là lão nhân bình thường, mà nắm giữ tồn tại vô
thượng của sống chết cả Vương triều.
Lão chính là Phương Hạo, cũng là phân thân đời thứ hai...
của Mạnh Hạo!
Tôi tớ phía sau hắn nhẹ giọng thưa vâng.
Mấy ngày sau, một đầu lâu được đưa đến, một cuộc tranh bá
trong Vương triều chỉ bằng một câu nói của lão nhân đã kết thúc nhẹ nhàng, khi
hết thảy dừng lại, mùa đông này dường như cũng không rét lạnh như vậy nữa.
Cho đến mấy tháng sau, trận tuyết cuối cùng rơi xuống,
lão nhân nhìn bông tuyết phía ngoài, dần dần hai mắt nhắm nghiền, trong nháy mắt
tắt hơi thở cuối cùng, trong ấn đường lão già bay ra một lũ hồn, bên trong có
chín ấn ký, lúc này hai ấn ký quấn quanh nhánh tiên căn, càng thêm rực rỡ, dần
dần khiến cho ấn ký thứ hai sáng lên dần từ trong ảm đạm, cho đến khi hoàn toàn
ngưng tụ đến.
Phân thân thứ hai của Mạnh Hạo kết thúc, cả nước để tang.
Trong ngoài linh đường lão nhân, quan viên cả Vương triều
toàn bộ đều đến, thậm chí tất cả dân chúng trong thành trì trong cả quốc gia
cũng đều chỉ cho phép xuất hiện hai màu đen và trắng.
Nhưng hết thảy đây, hắn cũng không biết.
Tất cả ký ức của hắn lần nữa cắt đứt, sau khi phong ấn,
khi thức tỉnh đã ở đại lục thứ bảy, trong nhà một hộ săn bắn, sinh ra vào mùa
đông năm nay.
- Con trai Thạch Hổ ta nhất định có thể trở thành thợ săn
tốt nhất bốn phương! Khi sinh ra, hắn mơ hồ nghe thấy được thanh âm mang kích động
trong thẳng thắn.
Đời thứ ba bắt đầu.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thương Mang Tinh, trong tinh không
vô cùng, bổn tôn Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, bay nhanh trong tinh không, trên
người của hắn, chẳng những cánh tay phải tồn tại hắc giáp, ngay cả nửa người
trên cũng bị bao trùm bởi áo giáp đen như mực dữ tợn, thậm chí ngay cả tay trái
cũng có áo giáp hoàn chỉnh như vậy!
- Đã tìm được sáu mảnh gương! Thần sắc Mạnh Hạo có chút mệt
mỏi, sắc mặt hắn tái nhợt, từ khi hắn rời khỏi Thương Mang Tinh, lúc này đã hơn
một trăm năm, hơn trăm năm này, hắn đi qua rất nhiều khu vực, sinh mạng trên đường
đi đã vượt qua mấy trăm.
Còn mảnh vỡ gương đồng này thu lại khó khăn, cũng khiến Mạnh
Hạo nơi này chấn động, chí bảo này khi bị phát hiện sẽ được giấu kín.
Hơn nữa vì năm tháng đã quá lâu, những mảnh gương này qua
tay nhiều lần, người cuối cùng thu hoạch thường là cửu nguyên đỉnh phong, vả lại
cũng không tầm thường, đều là lão quái cảnh giới không biết đã dừng lại bao
nhiêu năm.
Vả lại không phải tu sĩ, mà là sinh mạng kỳ dị trong
Thương Mang này.
Mảnh gương thứ năm Mạnh Hạo tìm được trong thế giới hóa
thân thành gương, ở nơi nào đó, hắn gặp địch nhân giết không chết, hai người
dây dưa mấy chục năm, Mạnh Hạo đánh chết đối phương vô số lần, cuối cùng mới
tìm được sơ hở thế giới kia, uy hiếp hủy diệt thế giới mới đưa mảnh gương đồng.
Mảnh gương thứ sáu lại khó khăn, khó khăn không phải trên
đối thủ mà khó khăn là... do mảnh gương nằm trong vũng bùn, mà vũng bùn này lớn,
bên trong mỗi một hạt cát đều là một thế giới.
Mảnh gương cuối cùng ở địa phương nào, Mạnh Hạo không thể
phán đoán chính xác, chỉ có thể... đi tìm từng nơi.
Một lần tìm đã là trăm năm trôi qua.
Nhưng chuyến đi này đối với Mạnh Hạo ngoài thu hoạch được
mảnh gương, còn có chỗ tốt hơn, hắn đối với tinh không mênh mông có cảm thụ
cùng thể hội khắc sâu, vả lại tu vi vận chuyển trong hơn trăm năm này để đối
chiến với kẻ thù cường đại khiến cho tu vi Mạnh Hạo luôn tăng lên, tám đạo căn
nguyên của hắn đã lần lượt cảm ngộ ra.
Hắn không biết chiến lực lúc này của mình tương đương tầng
thứ mấy.
Nhưng đối lập với đám người chưởng giáo năm đó với Mạnh Hạo,
tu vi lúc này của hắn mặc dù không cần mảnh vỡ gương đồng, không cần quỷ hồn đến
tương trợ, một mình hắn cũng có thể đấu với ba người chưởng giáo, Sa Cửu Đông
cùng Bạch Vụ Trần liên thủ.
Cho dù ba người kia ra toàn lực, Mạnh Hạo vẫn có thể áp
chế.
Lúc này trong tinh không mênh mông, có thể chiến đấu với
Mạnh Hạo chỉ có những người trong cảnh giới cửu nguyên, lão quái không biết tồn
tại bao nhiêu năm, những lão quái này, bất kỳ người nào cũng đều đứng ở đỉnh
phong nhất của Siêu Thoát.
Ngoại trừ thu hoạch tu vi, những cường giả Mạnh Hạo gặp
được kia mỗi lần rời đi, hắn đều sẽ mời đối phương gia nhập chính mình, sau khi
bị cự tuyệt, hắn cũng không tiếp tục mời, mà là mỉm cười, xoay người rời đi.
Nhưng chút vị trí này Mạnh Hạo đã khắc ghi trong lòng, chờ
hắn sau khi hoàn thành đệ cửu cấm, không quản có hay không Siêu Thoát như hắn
mong muốn, hắn sẽ quét ngang qua, ngưng tụ tất cả lực lượng bản thân, trở về
quê hương!
Lúc này khi bay nhanh ra, trong tinh thần Mạnh Hạo cũng cảm
thụ được đời thứ ba phân thân nơi đó, phân thân luân hồi, ký ức bị phong ấn,
khiến cho liên hệ với Mạnh Hạo nơi này cực kỳ phai nhạt nhưng cộng minh trên
căn nguyên vẫn tồn tại như cũ, chỉ là hắn không thể khống chế phân thân di chuyển,
chỉ có thể xem, không thể biến đổi, thậm chí hắn đoán nếu cưỡng ép quấy rầy, có
thể xuất hiện không phối hợp, sinh ra vấn đề, cuối cùng ảnh hưởng đến ngưng tụ
đệ cửu cấm.
- Đời thứ hai sau khi kết thúc, ấn ký thứ hai đã ngưng tụ,
như thế xem ra, thêm một chút năm tháng... đệ cửu cấm của phân thân có thể chân
chính ngưng tụ đến.
- Đến khi đó chính là... lúc ta trở về Sơn Hải Giới! Ánh
mắt Mạnh Hạo lộ ra mong đợi mãnh liệt, hắn hít sâu, trong cảm ứng, tìm đến nơi
của mảnh gương đồng thứ bảy.
Gần như khi bổn tôn Mạnh Hạo bay về nơi có mảnh gương đồng
thứ bảy, trên Thương Mang Tinh, đám người chưởng giáo triển khai hành trình
Minh Cung của họ lần nữa.
Cùng lúc đó, trong Thương Mang Phái cũng xuất hiện thiên
kiêu thứ hai gần Phương Mộc!
Đó là... Yên Nhi!
Tiếng chuông quanh quẩn, xuất hiện tầng tầng, cho đến khi
mở ra cửu trọng thiên, cả Thương Mang Phái chấn động, cũng không phải chỉ tông
môn Thương Mang Thai như thế, Yên Nhi muốn đi tìm sư tôn, trên chín đại tông
môn Thương Mang Thai để lại tên của mình.
Nàng xếp hàng thứ hai, cửu trọng thiên rung chuyển cả
Thương Mang Tinh.
Vô số người chấn động, không khỏi liên tưởng nàng cùng với
Phương Mộc, tiếng động cảm thán không ngừng quanh quẩn trong Thương Mang Phái.
Trên cửu trọng thiên của Đệ Cửu Tông, Yên Nhi yên lặng đứng
nhìn nơi đó, nàng nhìn chằm chằm bầu trời, trong mắt nàng dần có hồi ức, có tưởng
niệm, có quyết đoán.
Như lời thề trăm năm trước, nàng phải đi Siêu Thoát Lộ!
Lời thề này sau khi thấy hồn hỏa sư tôn tắt đi, trở thành
chấp niệm cả đời nàng.
Những năm này có người từ Siêu Thoát Lộ trở về, nói ở nơi
nào thấy được thây khô tọa hóa của Phương Mộc, thây khô kia rất kỳ quái, không
người nào có thể chạm vào.
Nhưng năm này, nói như thế không chỉ một người.
Yên Nhi không tin sư tôn sẽ bỏ mạng trên Siêu Thoát Lộ,
nàng muốn đi tìm sư tôn, đi xem một chút năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày sau Yên Nhi trở thành thiên kiêu thứ hai của cả
Thương Mang Phái, tắt tất cả Hồn Đăng Cổ Cảnh, bước chân vào Đạo Cảnh, trải qua
vô số đạo kiếp, nàng hướng đến Chí Tôn kia của Đệ Cửu Tông, nói ra lời nói giống
như năm đó của sư tôn nàng.
- Ta phải đi Siêu Thoát Lộ, xin Chí Tôn mở cửa! Đứng trên
bầu trời Đệ Cửu Tông, câu nói này của Yên Nhi quanh quẩn cả tông môn, khiến cho
vô số đệ tử trầm mặc, bọn họ phức tạp nhìn Yên Nhi, gần trăm năm này, bọn họ cơ
hồ nhìn thấy nàng từ khi Phương Mộc ngã xuống, từ không gượng dậy nổi đến quyết
chí tự cường.
Nàng sớm đã không còn là tiểu nha đầu năm đó, nàng không
ngờ trở thành đại sư tỷ... trong lòng mọi người.
- Ngươi cần gì phải thế... Khi thanh âm Yên Nhi truyền
ra, sau một lúc lâu, một tiếng thở dài truyền đến, quanh quẩn bốn phương tám hướng.
- Chí Tôn tiền bối, vãn bối đã xác định! Yên Nhi trầm mặc,
ôm quyền cúi đầu thật sâu, ngữ khí kiên định, mang theo chấp nhất.