Dưới tàng cây có một bóng người mơ hồ đang khoanh chân ngồi, lúc này đây người này chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như có thể xuyên qua hư vô nhìn
tới Tiếu gia chốn xa xa, rơi vào trên người Mạnh Hạo.
Người này hình như mỉm cười, lại thì thào vài tiếng.
- Không uổng công ta từng ba lần ra tay, không ngờ kẻ này đã trưởng
thành tới mức này rồi… Ngọc nhi cũng ở đó, hay đây chính là kiếp mà tu
sĩ tử bào đã nói khi con bé vừa sinh ra?
Người này khàn khàn nói, cùng lúc ấy trên bầu trời như có sấm sét ầm ầm vang lên.
- Đạo thiên bất tử, ngã bất nhập minh!
Người ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trên khuôn mặt vốn mơ hồ đột nhiên lộ ra hai tia sáng đỏ rực như máu, trông cực kỳ dữ tợn. Y chính là bóng dáng huyết sắc xuất hiện ở Kháo Sơn Tông năm đó.
Cũng chính là vị yêu chủ đã đánh ra một kích ngăn cản khi Thiên Cơ Lão Nhân định giết chết Mạnh Hạo.
Trên không trung Tiếu gia, kim quang lóng lánh, đám tu sĩ còn đang run
rẩy kính sợ, thì Mạnh Hạo quay đầu, tầm mắt rơi vào người nam tử áo
trắng lúc này đang đứng giữa không trung bên ngoài Tiếu gia.
Nam tử áo trắng này có dung nhan tuấn mỹ, mặc một thân trường bào rộng
thùng thình khiến cả người y trông khá yêu dị, nhưng ngoài vẻ yêu dị này lại tồn tại vẻ tao nhã. Lúc này y đứng đó, đừng nói bên cạnh chỉ có một người, mà cho dù có thiên quân vạn mã thì người ta vừa liếc mắt liền
thấy được y!
Sự tuấn mỹ của y tất nhiên là yêu dị, so với nữ tử thì thậm chí còn hơn
nhiều. Nếu y đổi trang phục nữ thì tất sẽ là một vị giai nhân tuyệt thế!
Ngay khi Mạnh Hạo quay sang nhìn thì ánh mắt hai người chạm nhau, Mạnh
Hạo lập tức nhận ra chiến ý hừng hực trong ánh mắt của người thanh niên
cực kỳ tuấn mỹ này. Cùng lúc đó tu sĩ áo lam bên cạnh Đạo tử của Huyết
Yêu Tông cũng nhìn thấy Tang La đang bị một chiếc lưới đen trói chặt ở
dưới đất cách đó không xa. Gã đang định ra tay thì bị thanh niên áo
trắng ngăn lại.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, kẻ này… ta cảm thấy rất hứng thú.
Thanh niên áo trắng mỉm cười, nụ cười kia ôn hòa và bình tĩnh. Nhưng nếu người này mà mặc trang phục nữ, như vậy nụ cười này tất sẽ khiến bách
hoa thất sắc, tuyệt đại tao nhã.
Cười xong, thanh niên áo trắng bỗng nhiên tiến lên trước một bước, bước
này rõ ràng là bước trên hư vô, nhưng lại khiến đôi mắt Mạnh Hạo co rụt
lại, bởi nó như đạp vào lòng hắn, làm cho trạng thái của hắn lúc này bị
như ép một chút.
Cùng lúc đó, dao động của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn khuếch trương ra từ trên người thanh niên áo trắng.
- Đây là Yêu Liên Thất Đạp của ta, mỗi một bước vấn tâm không thể đoạn, đạo hữu hãy chú ý.
Thanh niên áo trắng cười nói, lại bước ra bước thứ hai. Lúc này đây khí
thế của y ầm ầm tăng lên, giống như trong khí thế đó tồn tại một loại ý
đang khuếch tán ra bốn phía.
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang, theo mỗi một bước chân của thanh
niên áo trắng, dường như có một loại khí tức khó có thể hình dung nảy
sinh xung quanh hắn, vờn khắp bốn phía. Trong khí tức ấy lại tỏa ra một
mùi thơm dễ chịu, nhưng nếu trầm mê là sẽ bị lạc.
Theo bước thứ hai hạ xuống, thân thể Mạnh Hạo chấn động, nhưng tinh
quang trong mắt lại càng sáng rọi. Sau đó thanh niên áo trắng mỉm cười,
bước ra bước thứ ba. Trong giây lát khi bước thứ ba này hạ xuống, khí
thế của y lại càng mạnh thêm không chỉ một phần, như hóa thân thành bất
khả chiến bại. Rõ ràng là chỉ bước ra ba bước mà Mạnh Hạo lại cảm thấy
như vật đổi sao dời, như thay thế toàn bộ thế giới trong mắt hắn.
Mạnh Hạo có cảm giác rất mãnh liệt rằng dường như mình đã bị ngăn cách
với xung quanh. Trong lúc này tu vi trong cơ thể lại xuất hiện nghịch
chuyển, dường như muốn từ Trúc Cơ trung kỳ trở lại Trúc Cơ sơ kỳ vừa
nãy.
Lại ngay lúc này đây, trong đầu hắn xuất hiện mấy ảo giác, cực kỳ chân
thật, như hắn về tới Đại Thanh Sơn, về tới huyện Vân Kiệt, về tới trước
cửa sổ và ánh trăng sáng tỏ, ngồi đọc sách.
Mạnh Hạo chưa từng gặp thuật pháp như này bao giờ, đây đúng là lần đầu tiên, khiến hắn phải khiếp sợ.
Lúc này thanh niên áo trắng lại bước ra bước thứ tư!
Khi bước thứ tư này hạ xuống, đầu óc Mạnh Hạo ông ông, ảo ảnh càng xuất
hiện nhiều hơn. Thậm chí hắn còn cảm nhận được trạng thái như này của
đối phương căn bản không thể nào phá được. Bảy bước kia đi đến đỉnh cao, cho đến khi đạp ra bước thứ bảy, khí thế của người này cũng đủ để khiến hắn không ra tay, mà mang theo uy áp còn mạnh hơn cả khi ra tay.
Một khi đến lúc đó, chỉ cần uy áp cũng để để càn quét Trúc Cơ cảnh!
- Thuật pháp của kẻ này không thể cắt ngang, vậy đoạn đại thế nơi đây đi!
Mạnh Hạo nghĩ vậy, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ tay xuống mặt đất. Toàn bộ
mặt đất như rung chuyển một cái, nhưng thứ chấn động không phải mặt đất, mà là thân thể Mạnh Hạo. Lại đúng lúc này bốn phía xuất hiện ảo ảnh gối chồng lên nhau, nhưng duy chỉ có bóng dáng Mạnh Hạo là không như vậy.
- Thuật của đệ bát cấm, Phong Thân Nhất Chỉ, đạo hữu hãy cẩn thận.
Mạnh Hạo thản nhiên nói, rồi giơ tay lên chỉ về phía trước.
Một ngón tay chỉ ra, thân thể Mạnh Hạo không chấn động nữa, nhưng trong
khoảnh khắc này những ảo ảnh gối chồng lên nhau ở xung quanh đồng loạt
lao tới thanh niên áo trắng, lập tức dung nhập vào thân y, khiến cho
thân thể thanh niên áo trắng xuất hiện bóng chồng, rõ ràng đang định đạp xuống bước thứ năm nhưng lại chẳng cách nào hạ xuống được.
Thanh niên áo trắng chấn động tinh thần, khi nhìn Mạnh Hạo thì ánh mắt đầy ngưng trọng.
Mạnh Hạo không có nhân cơ hội ra tay. Trận chiến này càng giống như là
thỉnh giáo luận bàn với nhau, mà không phải trận chiến sinh tử, cho nên
Mạnh Hạo hờ hững đứng đó, bình tĩnh nhìn y.
Cũng chỉ trong thời gian một hô hấp, thanh niên áo trắng khôi phục như
thường, nhưng khí thế trước khi bóng chồng đè lên người y đã tan tác, bị Mạnh Hạo diệt đi toàn bộ.
Yêu Liên Thất Đạp này là thuật pháp dấy khí thế của bản thân lên. Một
khi thi triển, cho dù là người có tu vi cao siêu cỡ nào cũng khó mà cắt
ngang được. Thanh niên áo trắng này từ khi xuất đạo tới nay chưa từng
thấy người cùng cảnh giới lại có thể phá được Yêu Liên Thất Đạp của
mình, ngay cả Đạo tử của các tông môn gia tộc khác cũng không làm được
điều này.
Nhưng hôm nay, ở nơi này, Yêu Liên Thất Đạp lại bị kẻ chưa từng thấy bao giờ này phá, ánh mắt thanh niên áo trắng lóe lên tinh quang, y nhìn
Mạnh Hạo cũng đầy kính ý, đó là sự tôn trọng với cường giả cùng thế hệ.
- Có đi mà không có lại không phải nguyên tắc làm người của Mạnh mỗ, ta còn một chỉ, ngươi hãy tiếp cho tốt.
Mạnh Hạo bình tĩnh nói, giơ tay lên, ngón tay cái xẹt qua ngón giữa một
cái, máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ ngón giữa. Hắn trông có vẻ tùy ý,
nhưng ánh mắt toát lên vẻ bén nhọn, giơ tay lên chỉ ra phía trước.
Dưới một chỉ này, người ngoài không có cảm quan gì, nhưng lại tròng mắt
thanh niên áo trắng kia co rụt, thế giới trước mặt như đã trở nên đỏ
lòm, khiến sắc mặt y đại biến. Một cảm giác nguy hiểm vô cùng xuất hiện, y không chút do dự vỗ túi trữ vật, lẩy ra một cành cây có ba chiếc lá
khô và ba lá lại xanh tươi quét ra trước người.