Hắn bắt đầu tiếp tục điêu khắc, từng đao hạ xuống, tượng gỗ
điêu khắc dần dần thành hình. Cho đến khi lại qua đi mười năm, tượng gỗ điêu khắc
trước mắt đã xong đến chín thành từ lâu, trời đất bên ngoài cũng băng hàn hơn.
Từng cơn gió lạnh không ngừng thổi qua, thức
ăn càng ngày càng ít, trong sơn động cũng càng ngày càng lạnh. Dần dần, càng có
nhiều người, sau khi ngủ thiếp đi liền không bao giờ tỉnh lại nữa.
Loại chuyện như vậy bắt đầu lan tràn, nhiệt độ sơn động dần
dần cũng không khác gì bên ngoài bao nhiêu, thậm chí trong sơn động đã xuất hiện
băng hoa, thậm chí rất nhiều nơi cũng trở thành băng. Trước mặt bọn họ lúc này
có hai lựa chọn, một là ở lại chỗ này, chú định sẽ chết, hai là rời đi, có lẽ
còn có một tia sinh cơ, tìm được một nơi khác có thể sinh tồn.
Vì thế, khi nhóm đầu tiên rời đi, sau đó cũng không trở về
nữa, thì lại đến nhóm thứ hai, nhóm thứ ba...
Một sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Tiểu Bảo phát hiện bên cạnh
mình dị thường, sờ sang bên cạnh thấy thê tử mình đã sắp chết cứng. Hắn run rẩy
ôm lấy thê tử, không ngừng xoa bóp, rốt cục thê tử của hắn cũng tỉnh lại. Hắn
cũng biết vì sao thê tử mình lại trở nên như vậy, bởi vì thê tử của hắn lo lắng
thân thể hắn hư nhược, mỗi tối đều đi ra đầu cửa động, dùng thân thể của nàng
ngăn cản gió thổi vào.
- Chúng ta cũng dời đi! Sau một lúc trầm mặc, Tiểu Bảo
kiên định lên tiếng.
Mấy ngày sau, bọn họ là nhóm thứ tư rời đi trong gió tuyết
, đi trong tuyết trắng đầy trời, tìm một chỗ có thể sinh tồn được. Ba ngày liên
tiếp, vào một buổi trưa, một trận tuyết lở đột ngột xảy ra, vùi lấp mất tất cả
thế giới trước mắt.
Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, trầm mặc nhìn phía dưới.
Hắn không nhớ đã có bao nhiêu lần mình muốn xuất thủ, nhưng cuối cùng đều đè
nén xuống. Nhưng trước mắt, hắn không làm được nữa, đang định ra tay thì bỗng
nhiên hắn trở nên sửng sốt.
Hắn thấy được, ở trong đám tuyết lở, có một nơi đang từ từ
lõm xuống, dần dần, có một nữ nhân từ bên trong bò đi ra, đó là Yên Nhi. Dù sao
nàng cũng là tu sĩ, cho dù mất đi tu vi, nhưng thân thể vẫn tốt hơn rất nhiều
so với người phàm.
Thân thể gầy yếu của nàng bò dần ra, không phải chỉ có một
mình, mà còn ôm theo Tiểu Bảo đã ngất đi. Dưới trời băng tuyết này, tại khung cảnh
hoàn toàn yên tĩnh này, Yên Nhi kiên cường ôm Tiểu Bảo sưởi ấm cho hắn. Sau đó
nàng cõng hắn ở sau lưng, mờ mịt nhìn bốn phía, rồi cắn răng quay trở lại đừng
cũ.
Trái tim Mạnh Hạo trong một sát na này bị xúc động sâu đậm,
thân thể gầy yếu của Yên Nhi, khí tức hư nhược kia, lại đang bạo phát ra một loại
cứng cỏi và chấp nhất.
Nàng cõng Tiểu Bảo đi suốt ba ngày. Ba ngày này, Tiểu Bảo
khi thì hôn mê, khi thì thức tỉnh, thân thể rất nóng, đó không phải là nóng rần
lên, mà là dấu hiệu trước khi bị chết cứng.
Yên Nhi chảy nước mắt, không ngừng địa kêu gọi tên Tiểu Bảo,
lại dùng thân thể sưởi ấm cho Tiểu Bảo, nhưng khí tức Tiểu Bảo vẫn càng ngày
càng yếu.
Thậm chí trên người của hắn, Mạnh Hạo còn thấy được hồn
phách đang trản ra. Mạnh Hạo hiểu rõ, điều này đại biểu cho phân thân đời thứ
chín đã đến cực hạn. Ánh mắt hắn lóe lên một cái, bỗng nhiên tay phải chợt nâng
lên, điểm ra một chỉ.
Nhưng ngay khoảnh khắc khi đầu ngón tay điểm ra, thân thể
hắn chợt chấn động mạnh một cái, một cỗ phản lực to lớn ầm ầm hiện ra, đi quấy
rầy, không để cho hắn nhúng tay.
Thậm chí chỉ một chỉ này, mà Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được,
đệ cửu cấm đã hoàn thành tám ấn ký của mình lại truyền ra tiếng răng rắc, nứt
ra. Như thể nếu Mạnh Hạo lại quấy nhiễu, thì tám ấn ký này sẽ tan vỡ, mà khả
năng đệ cửu cấm phủ xuống La Thiên vũ trụ này, cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Mạnh Hạo trầm mặc, kết quả này, mặc dù là lần đầu tiên hắn
thử, nhưng trên thực tế trước đó hắn đã ý thức được điều này.
- Thất bại sao... Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mờ mịt, hắn
nhìn hồn phách trên thân thể Tiểu Bảo đang từ từ bay ra kia, đáy lòng chua xót.
Nhưng đúng lúc này, Yên Nhi chợt làm ra một chuyện khiến
tâm thần Mạnh Hạo chấn động. Nàng nhìn khuôn mặt màu xanh của Tiểu Bảo, nhìn Tiểu
Bảo đang dần dần ngừng hô hấp, trong mắt nàng chợt lộ ra vẻ nhu hòa.
- Sư tôn, ta thích ngươi, kiếp trước như vậy, kiếp này
cũng như vậy... Yên Nhi nhẹ giọng lẩm bẩm, rồi cúi đầu xuống, cắn vỡ cổ tay của
mình, đặt lên miệng Tiểu Bảo, để cho dòng máu tươi ấm áp của mình chảy vào
trong cơ thể Tiểu Bảo.
Đây là thứ ấm áp duy nhất trên người nàng.
Rất nhanh, miệng vết thương liền khép lại, nàng không quản
đau đớn lại lần nữa cắn vỡ ra. Cứ như vậy, theo quá trình không ngừng truyền
máu giúp cho nhiệt độ cơ thể Tiểu Bảo khôi phục lại, tính mạng của Tiểu Bảo
cũng được bảo trụ lại. Mà rốt cục bọn họ cũng về tới sơn động đã từng ở rất nhiều
năm kia. Trong chớp mắt khi về tới cửa động, nàng liền té xỉu.
Mấy ngày sau, Tiểu Bảo tỉnh lại, hắn không thấy được thê
tử, nhưng hắn biết được, thê tử lại cứu mình một lần.
Trong trầm mặc, Tiểu Bảo khóc, thê tử bên cạnh ôm lấy hắn,
hai người yên lặng ở trong sơn động, cảm thụ hơi ấm của đối phương.
Rất lâu sau, tay phải Tiểu Bảo nâng lên, theo bản năng sờ
sờ bên cạnh, nhưng lại trống không, cả người hắn liền run lên một cái.
Tượng gỗ điêu khắc đã không còn.
Tượng gỗ hắn đã hoàn thành hơn chín thành kia, tượng gỗ
đã theo mình mấy chục năm, trong tràng tuyết lở kia, đã bị chôn vùi dưới đó.
Hồi lâu sau, cả người Tiểu Bảo như mất đi tất cả tinh thần,
khẽ thở dài một tiếng chua xót.
Thê tử phía sau hắn nhìn thấy một màn này, chỉ im lặng.
Đêm khuya, sau khi Tiểu Bảo ngủ say, thê tử của hắn liền đứng lên, sửa sang lại
quần áo, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bảo, rồi cắn răng đi ra ngoài.
Nàng biết, đó là sinh mạng của hắn.
Nàng theo đường cũ đi trong gió tuyết, thân thể vốn đã hư
nhược, vốn vì mất đi lượng lớn máu tươi mà gần như đã dầu hết đèn tắt, thời khắc
này lại như ánh nến trong gió, tùy thời đều có thể tắt mất.
Nàng đi suốt mấy ngày, đi tới nơi tuyết lở lúc trước, ở
nơi đó đào tuyết, không ngừng đào, đào... hai tay nàng cứng đờ, nhưng nàng vẫn
đào.
Nàng đào ra từng cỗ thi thể đồng bạn cũng bị chôn vùi lúc
đó, cho đến khi ý thức của nàng cũng trở nên mơ hồ, rốt cuộc nàng cũng thấy được
bức tượng gỗ điêu khắc kia.
Nàng cười, ôm tượng gỗ điêu khắc này vào trong ngực, cố
nén hôn mê, xoay người theo đường cũ trở về sơn động. Một ngày sau, nàng bắt đầu
nóng lên, nàng cảm thấy rất nóng, tinh thần cũng lập tức khá hơn.
Nàng đi nhanh hơn, mà thân thể cũng càng ngày càng nóng.
Cho đến hai ngày sau, khi nàng nhìn thấy sơn động, nàng liền cười, nàng không
biết mình tại sao khi trở về đến sơn động, khi nhìn thấy Tiểu Bảo, nàng liền
ngã xuống.
- Tiểu Bảo, ta đã lấy... lấy tượng gỗ điêu khắc về cho
huynh...
- Tiểu Bảo, ta đã hứa sẽ bảo vệ huyn, nhưng ta không làm
được...
- Sư tôn, ta... thích ngươi. Yên Nhi nhẹ giọng lên tiếng,
trong vòng tay run rẩy của Tiểu Bảo, khí tức của nàng cũng tiêu tán.
=====
Thân thể Tiểu Bảo run lẩy bẩy. Sáng sớm mấy ngày trước,
sau khi tỉnh dậy không thấy thê tử, hắn không biết thê tử đã đi đâu, hắn là người
mù, hắn không có năng lực ra ngoài đi tìm nàng.
Hắn chỉ có thể ngồi ở cửa sơn động mỗi ngày, trong run rẩy
dùng lỗ tai của hắn nghe ngóng động tĩnh phía ngoài, lắng nghe xem có tiếng bước
chân của thê tử mình hay không.
Hắn đợi hết một thiên, một ngày, lại một ngày, cho đến
khi hắn đã tuyệt vọng, khi đó, hắn liền cười thảm, khi đó, từng hình ảnh ở
trong rừng rậm lúc nhỏ một lần nữa hiện lên.
- Tại sao ta lại là một người mù chứ?! Tiểu Bảo cười thảm,
hắn luôn luôn lừa gạt mình, luôn luôn tự nhủ nhìn không thấy thế giới cũng
không sao, nhưng trong chớp mắt này, hắn hận mình là một người mù.
- Đi hết rồi, cha mẹ đi, Mãn Nhi đi, nàng cũng đã bỏ đi,
chỉ còn lại có mình ta... Tiểu Bảo chảy nước mắt, tóc của hắn đã sớm hoa râm, hắn
như một lão nhân cô độc, ngồi khóc trong sơn động này.
Không biết trải qua bao lâu, dường như là mấy canh giờ, lại
dường như là mấy ngày, cho đến một ngày nọ, hắn chợt nghe được tiếng bước chân
trong gió truyền đến, tiếng bước chân kia hắn vô cùng quen thuộc. Hắn lập tức
run rẩy vùng đứng lên khi, hắn cảm nhận được một thân thể ngã xuống ngực mình.
Đó là một thân thể lạnh như băng, rất lạnh, rất lạnh.
- Tiểu Bảo, ta đã lấy... lấy tượng gỗ điêu khắc về cho
huynh...
- Tiểu Bảo, ta đã hứa sẽ bảo vệ huyn, nhưng ta không làm
được...
- Sư tôn, ta... thích ngươi.
Ba câu nói này giống như thiên lôi đánh vào trong tai Tiểu
Bảo, Tiểu Bảo run rẩy, ôm chặt lấy thân thể trong ngực, hắn muốn nói cái gì đó,
nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không phát ra được thanh âm nào, vào giờ khắc
này, tâm của hắn như bị xuyên thấu.
Trong óc hắ đau nhói, phun ra một ngụm lớn máu tươi, vết
máu rơi xuống phía sau thê tử, tạo thành một đóa huyết hoa hắn không thấy được.
Hắn nhớ lại vị đại tỷ lúc nhỏ đã gặp trong rừng rậm, nhớ
lại đêm thành thân kia, mình nhấc lên khăn che mặt, chạm vào khuôn mặt trong
trí nhớ kia.
Hắn nhớ lại khi Mãn Nhi sinh ra, khắp nơi tràn đầy tiếng
cười, nhớ lại trong mưa to, thê tử ngồi bên cạnh mình bồi bạn, bồi tiếp mình
điêu khắc, nhớ lại trong lúc cha mẹ chết đi, khi mình bi thương, nàng ở bên cạnh
an ủi.
Hắn nhớ lại trong gió tuyết, khi mình bị bệnh được đối
phương chăm sóc, nhớ lại lúc sáng sớm, nàng vì chặn gió cho mình mà sắp chết
cóng, nhớ lại mùi vị máu tươi nàng truyền qua trong trận tuyết lở kia.
Thật lâu sau, hắn biết, thê tử trong lồng ngực đã không
còn khí tức, nhưng hắn vẫn không tin, mắt của hắn nhòa lệ, hắn lẩm bẩm nói nhỏ.
- Không sao, không sao, có ta đây, ngươi nghỉ ngơi một
chút đi, thân thể ngươi rất lạnh, ta giúp ngươi sưởi ấm. Tiểu Bảo ôm thi thể
thê tử, trên mặt mang theo vẻ ôn nhu, trở về trong sơn động, đặt thi thể thê tử
xuống, rồi dùng thâm thể của mình sưởi ấm cho nàng.