- Chờ ngươi đến Tử Vận Tông, gặp được Đan Đỉnh đại sư, nhất định phải
hỏi hắn một chút, còn nhớ rõ cái thân ảnh đã được y nhớ kỹ, trong gió
tuyết năm đó hay không.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, bày ra bộ dạng rất thổn thức. Nếu như không có động
tác chớp mắt cùng với ánh mắt len lén nhìn về phía Hàn Tuyết San, như
vậy có lẽ sẽ càng thật hơn mấy phần.
Hàn Tuyết San che miệng cười, hai mắt long lanh, nhìn Mạnh Hạo, sau khi
nhìn thấy biểu cảm của Mạnh Hạo, thì thật sự là nhịn không được mà cười
ra tiếng. Thanh âm như chuông bạc quanh quẩn, giống như tiêu tán hết
buồn bực dưới đáy lòng.
- Được, được, được, chờ ta đến Tử Vận Tông, gặp được Đan Đỉnh đại sư. Nhất định sẽ hỏi y như vậy.
Hàn Tuyết San cười mở miệng.
- Ta có phải là nên hỏi thêm một câu nữa rằng, năm đó trong gió tuyết,
cái thân ảnh kia, từng nói qua một câu, “mỗi khi tuyết rơi thì phải nhớ
tới ta” hay không?
Hàn Tuyết San chớp chớp ánh mắt xinh đẹp, mang theo ý đùa giỡn, nói tiếp một câu.
- Những lời này có chút ám muội... Nhưng mà không sao, quan hệ giữa ta
cùng Đan Đỉnh đại sư, người bình thường khó có thể tưởng tượng.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, cười nói.
- Đây là miêu tả lời muốn nói của hai nhân tình trong thời điểm ly biệt, của Thánh Tuyết thành chúng ta.
Hàn Tuyết San lại nở nụ cười, sau một hồi lâu, nàng vỗ vỗ ngực, hất cằm lên.
- Được rồi, ta tha thứ cho ngươi.
Mạnh Hạo cười cười, ở bên người Hàn Tuyết San nhặt tuyết rơi trên mặt
đất, nhìn tuyết ở trong tay hòa tan, trí nhớ giống như cũng theo tuyết,
về tới năm đó ở Tử Vận Tông, trong đầu chậm rãi hiện lên từng bóng dáng
quen thuộc.
- Không biết các ngươi bây giờ, tất cả có mạnh khỏe hay không ...
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phương hướng Nam Vực.
- Kỳ thật ta chỉ là sùng bái Đan Đỉnh đại sư mà thôi, những lời trước
kia nói cùng ngươi, cũng không phải thật sự. Ta chỉ là muốn có được một
viên đan dược do Đan Đỉnh đại sư tự tay luyện chế mà thôi.
Hàn Tuyết San nhìn động tác Mạnh Hạo nhặt tuyết lên, thấp giọng nói, giống như đang giải thích cái gì đó.
- Có thể có được một viên đan dược của Đan Đỉnh đại sư, ta liền thỏa mãn, thật không có mấy ý mà ngươi nói đâu.
Hàn Tuyết San nhìn thấy vẻ tươi cười của Mạnh Hạo, lập tức trừng mắt lên, nghiêm túc nói.
Mạnh Hạo lắc đầu cười, mắt nhìn Hàn Tuyết San còn mang theo nét thiếu nữ ngây thơ, suy nghĩ một chút, tay phải từ trong túi trữ vật lấy ra một
viên thuốc. Đây là một viên Trúc Cơ Thiên, là một viên thuốc coi như
không tồi được Mạnh Hạo từng luyện chế qua, có được hơn tám phần dược
hiệu.
- Ta cho ngươi một viên.
Mạnh Hạo cầm lấy đan dược, suy nghĩ một chút, móng tay ở trên nhẹ nhàng
khắc xuống, viết ra một chữ Tuyết, sau đó đưa cho Hàn Tuyết San.
- Viên thuốc này, so với Đan Đỉnh đại sư luyện chế còn có giá trị hơn.
Phần giá trị này không phải thể hiện ở trên bản thân đan dược, mà là thể hiện ở chỗ, nó là do ta luyện chế.
Mạnh Hạo mỉm cười mở miệng.
Hàn Tuyết San trầm mặc, tiếp nhận viên thuốc này, đặt ở trong lòng bàn
tay, cúi đầu nhìn xuống, đang muốn nói cái gì đó thì Mạnh Hạo đã đứng
lên.
- Ở Tử Vận Tông, nếu gặp vấn đề giải quyết không được, ngươi có thể cầm
viên thuốc này, đi tìm Đan Quỷ đại sư. Lão nhân gia ông ấy sau khi nhìn
thấy, sẽ giúp ngươi giải quyết tất cả.
Mạnh Hạo mỉm cười mở miệng, thanh âm mang theo một chút phiền muộn.
Nhưng Hàn Tuyết San cũng là mở to mắt, lời nói này rơi vào trong tai
nàng, khiến nàng theo bản năng đã cảm thấy, Mạnh Hạo lại đang cố làm ra
vẻ huyền bí.
- Nếu lão nhân gia ông ấy hỏi ta...
Mạnh Hạo vừa nói tới đây, Hàn Tuyết San vội vàng ở bên nói một câu.
- Ta phải trả lời, mỗi khi tuyết rơi thì ngươi sẽ nhớ đến ta.
Mạnh Hạo sửng sốt, nghĩ đến biểu cảm của sư tôn sau khi nghe được câu
này, thì lập tức nhịn không được ha ha cười. Tươi cười mang theo vui vẻ, càng có một loại tư vị nói không nên lời, tư vị này, ngoại trừ chính
hắn, không ai có thể biết.
Trong tiếng cười, Mạnh Hạo xoay người đi xuống khỏi phiến đá, đi về phía xa xa.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn đi ra bước thứ ba, bỗng nhiên Mạnh Hạo biến sắc, thậm chí bỗng nhiên lui lại, trực tiếp ôm lấy Hàn Tuyết San,
một cái huyết băng thiểm, thân ảnh khoảnh khắc biến mất.
Gần như ở cùng một cái chớp mắt khi Mạnh Hạo biến mất, trong đêm tối
phong tuyết, một luồng u quang vô thanh vô tức nháy mắt tiến đến, trực
tiếp đã rơi vào vị trí lúc trước của Mạnh Hạo cùng Hàn Tuyết San. Tiếng
động nổ vang kinh thiên quanh quẩn, mặt đất chấn động, chỗ phòng ốc đổ
nát mà Mạnh Hạo cùng Hàn Tuyết San vừa ngồi lúc nãy, giờ phút này đã
trực tiếp trở thành tro bụi.
Cách đó không xa, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang, nhìn từng đạo thâm ý
trong gió tuyết giờ phút này từ đằng xa gào thét mà đến, ôm Hàn Tuyết
San san rất nhanh lui về phía sau.
Lúc này người của gia tộc Hàn Tuyết cũng đều bừng tỉnh, tứ đại trưởng
lão cùng với Hàn Tuyết Bạo, còn có hơn hai trăm tu sĩ, dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy.
- Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt gia tộc Hàn Tuyết ta mà!
Ánh mắt Hàn Tuyết Bạo lộ ra vẻ tức giận, tuy lão nói tu vi rớt xuống,
không còn là Trảm Linh, nhưng mà dù sao cũng từng là cường giả tuyệt
đỉnh, giờ phút này có thể biểu hiện ra, cũng là thực lực của Nguyên Anh
hậu kỳ đại viên mãn. Lão vừa dứt lời thì chân phải nâng lên, hung hăng
đạp mạnh xuống mặt đất một cái.
Mặt đất vù vù, từng khe nứt lan ra xung quanh, Kinh Thứ dựng lên, hóa
thành một mảnh quầng sáng Kinh Thứ. Những Kinh Thứ này xông lên tận
trời, bao phủ bát phương, lập tức ngăn cản lại công kích của ngoại giới, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng động nổ vang ngập trời không ngừng
vang lên.
Theo Kinh Thứ có thể nhìn thấy trong gió tuyết bên ngoài, có bóng dáng
của hơn ngàn tu sĩ, trong đó có tám bóng người là lợi hại nhất. Bọn họ
đứng giữa không trung, bốn phía không có một chút gió tuyết nào có thể
lại gần, tất cả chỉ cần có chút tiếp cận liền như bị xé nát.
Đây là tám tu sĩ Nguyên Anh, trong đó có sáu người đến từ Tây Mạc. Chỉ
có hai người thuộc Mặc Thổ cung mà thôi, trận diệt sát đối với gia tộc
Hàn Tuyết này, hoàn toàn là do Tây Mạc khởi xướng.
Một vị tu sĩ Trảm Linh diệt vong có thể tạo được uy hiếp, cũng không chỉ có mấy ngày này mà thôi. Hiển nhiên, những người này sở dĩ dám đến, là
vì biết được hư thực của gia tộc Hàn Tuyết.
Tiếng động nổ vang không ngừng truyền ra, đều đến từ pháp thuật thần
thông của hơn một ngàn tu sĩ ở bốn phía, cùng với tám lão giả Nguyên Anh kia, không ngừng oanh kích, phá hủy Kinh Thứ xung quanh.
Mặt đất chấn động, sắc mặt tu sĩ của gia tộc Hàn Tuyết đồng loạt biến hóa, trầm mặc không nói.
- Khó trách nhanh như vậy liền đi tới, thì ra là có người của bộ lạc Tinh Tú ở Tây Mạc thôi diễn (giống như tạo ra ảo cảnh)!
Trong mắt Hàn Tuyết Bạo hiện lên hàn quang, ánh mắt dừng ở chỗ sâu trong phong tuyết, khu vực mà người bên ngoài nhìn không tới.
Mạnh Hạo che chở Hàn Tuyết San đi tới. Sau khi Hàn Tuyết San về lại bên
người tộc nhân, thì Mạnh Hạo nghe được lời nói của Hàn Tuyết Bạo, nhìn
về phía phong tuyết bên ngoài Kinh Thứ.