Thân hình Mạnh
Hạo từ Đệ Tứ Sơn Hải bay lên trời, phóng thẳng tới tinh không, phóng thẳng tới
Đệ Nhất Thiên đại lục. Bóng hình của hắn mang theo kiên quyết, mang theo điên
cuồng, mang theo hy vọng vực dậy tinh thần của toàn bộ Sơn Hải Giới!
Hắn muốn đi làm một kiện, một đại sự kinh thiên động địa!
Đó chính là phá hủy Đệ Nhất Thiên đại lục, hắn muốn cho tất
cả tu sĩ Sơn Hải Giới đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đang điên cuồng chém
giết đều thấy được... Đệ Nhất Thiên tan vỡ!
Chuyện này, thoạt nhìn dường như không có ý nghĩa gì, còn
không bằng Mạnh Hạo ở trên Sơn Hải Giới giết thêm nhiều dị tộc một chút, nhưng
trên thực tế, chuyện này lại có ý nghĩa... không có gì sánh kịp!
Sơn Hải Giới đang trong tuyệt vọng, sau vạn vạn năm bị
chèn ép, đối mặt với cuộc xâm lăng này đã sớm mất đi lòng kiêu ngạo là thành
viên của Chí Tôn Tiên Giới. Chí Tôn Tiên Giới khi xưa, chính là niềm kiêu ngạo
của tu sĩ Sơn Hải Giới, nhưng hạo kiếp phủ xuống tựa như đã phá hủy mất đạo tâm
của bọn họ, rồi 33 Thiên phong ấn, lại lần nữa khiến cho đạo tâm mới sinh ra
tan vỡ.
Sau hai lần đó, tu sĩ đã mất đi nhuệ khí, lưỡi dao sắc
bén đã không còn dám hướng ra phía ngoài, chỉ có thể quay vào trong...
Một dân tộc muốn quật khởi, cần phải có tinh thần, một quốc
gia muốn bạo phát, cũng cần phải có tinh thần!
Mạnh Hạo biết rằng hắn dù sao cũng chỉ là một cá nhân đơn
lẻ, trong cuộc chiến tranh này, cho dù trở thành Chí Tôn cũng không thể thay đổi
được bánh xe chiến tranh. Cho nên, hắn muốn đi làm một chuyện khiến cho toàn bộ
tu sĩ Sơn Hải trở nên phấn chấn, mượn chuyện này vực lại... nhuệ khí sắc bén của
tu sĩ Sơn Hải Giới, những người đã từng là một phần của Chí Tôn Tiên Giới!
Chí Tôn Tiên Giới khi xưa từng có một lời sấm truyền,“kẻ đụng vào người của Tiên giới ta, cho dù xa mấy cũng nhất định phải chết!”
Lúc này, Mạnh Hạo muốn phá vỡ Đệ Nhất Thiên, khiến cho lời
sấm truyền kia lại lần nữa tái hiện ở Sơn Hải Giới, “kẻ đụng vào người của
Sơn Hải ta, cho dù xa mấy cũng nhất định phải chết!”
Sơn Hải Giới đã đến bờ vực nguy cơ, lui về sau một bước
chính là vực sâu vạn trượng, lúc này đã không thể lui được nữa, lúc này, chính
là lúc cần phải nổi lên!
Hai mắt Mạnh Hạo sáng lấp lánh, ý chí của hắn, suy nghĩ của
hắn, tu vi của hắn, vào giờ khắc này hết thảy đều hoàn toàn bạo phát, trong tiếng
nổ “ầm ầm”, hắn giống như một cây đuốc, giống như một ngọn đèn sáng,
lại giống như một viên sao băng rực rỡ lao đi!
Ngọn đèn này không cầu có thể chiếu sáng toàn bộ tinh
không của Sơn Hải Giới, chỉ cầu nó có thể... thắp lên trong tâm hồn mỗi một tu
sĩ Sơn Hải Giới!
Trường tồn cùng trời đất, vĩnh hằng bất diệt!
Thân ảnh của hắn càng ngày càng cao, tốc độ của hắn càng
lúc càng nhanh, trở thành cầu vồng, trở thành một vầng hào quang khiến người ta
phải chú mục nhìn tới! Đầu tiên chú ý tới Mạnh Hạo, chính là những tu sĩ của Đệ
Tứ Sơn Hải nơi này.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo đang bay lên tinh không, mới
đầu vẫn chưa có ai nào ý thức được Mạnh Hạo muốn làm cái gì, nhưng rất nhanh
sau đó, bọn họ phát hiện ra tốc độ Mạnh Hạo càng lúc càng nhanh, mà hướng
bay... lại không phải ra ngoài tinh không, mà là ở đầu cuối tinh không, nơi
luôn đè nặng trong tâm hồn tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới...
Đệ Nhất Thiên!
- Hắn... hắn muốn làm cái gì vậy...
- Nơi hắn muốn bay tới, chính là Đệ Nhất Thiên đại lục! !
- Đây... đây là... Hàng loạt tiếng hít sâu cảm thán từ
trong đại quân tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải lục tục truyền ra, rất nhanh, càng ngày lại
càng có nhiều tu sĩ trở nên biến sắc, trở nên hoảng sợ và rúng động.
Thời khắc này, Hứa Thanh trên tế đàn cũng run lên, ngước
mặt nhìn Mạnh Hạo ở phía xa, nhìn Mạnh Hạo một bước nhảy vọt lên trời, trong mắt
của nàng dần dần tỏa sáng, mặc dù nàng lo lắng, nhưng nhiều hơn chính là tự hào
cùng kiêu ngạo.
Đây mới là người nàng thích, là nam nhân mà nàng chung
tình cả đời!
Vào giờ khắc này, toàn bộ Đệ Tứ Sơn Hải đều trở nên xôn
xao.
- Mục tiêu của hắn, là Đệ Nhất Thiên! !
- Hắn đang muốn... phá hủy Đệ Nhất Thiên! !
- Hắn... hắn có thể thành công sao?
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, những người khiếp sợ
còn có những tên dị tộc đang đứng trên Đệ Tứ Sơn Hải kia. Những tên dị tộc này
ngơ ngác nhìn thân ảnh Mạnh Hạo, tỏ ra không thể tin nổi, càng cảm thấy Mạnh Hạo
điên rồi.
Trên Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng cùng Chủ Tể dị tộc đang đấu
pháp truyền ra tiếng nổ “ầm ầm”, cũng chợt nhìn thấy màn này, ánh mắt
Địa Tạng lập tức sáng lấp lánh, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ suy nghĩ của Mạnh
Hạo.
Tên Chủ Tể dị tộc tỏ ra sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức
biến hóa.
Cùng lúc đó, Hải Mộng Chí Tôn cùng tên Dịch Cổ - Chí Tôn
dị tộc kia cũng dang chú ý tới Mạnh Hạo. Trên mặt Hải Mộng Chí Tôn lộ ra một cỗ
tự hào cùng vui sướng, mà sắc mặt tên Chí Tôn dị tộc thì lập tức đại biến.
Cũng chính vào lúc này, Mạnh Hạo lại tăng nhanh tốc độ
hơn, như hóa thành một mũi tên nhọn, nhấc lên lực lượng Sơn Hải, phóng thẳng tới
Đệ Nhất Thiên.
Chỉ có những tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải mới có thể thấy đượcMạnh
Hạo, về phần những Sơn Hải khác, vì khoảng cách quá xa nên căn bản không nhìn
thấy được. Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, đang không ngừng áp sát, hắn vung tay một
cái, lập tức một quả cầu ánh sáng bay ra, chính là Dương Tinh Bạo của hắn. Quả
cầu ánh sáng này vừa xuất hiện, lập tức liền hấp thu ánh sáng xung quanh, dần dần
càng thêm sáng ngời.
Mục đích của hắn, chính là khiến cho tất cả tu sĩ Sơn Hải
Giới đều có thể thấy được mình đang chuẩn bị tiến hành một màn này.
Mà một cái Dương Tinh rõ ràng không đủ, Mạnh Hạo lại phất
tay một cái, xung quanh hắn lục tục xuất hiện mấy chục, rồi đến trên trăm quả cầu
ánh sáng, những quả cầu ánh sáng này vây quanh Mạnh Hạo, càng ngày càng sáng,
càng ngày càng rực rỡ.
- Vẫn chưa đủ! Mạnh Hạo gầm nhẹ, thân thể vẫn giữ vững tốc
độ bay đi, hai tay bấm quyết vung mạnh ra phía ngoài. Trong tiếng ầm ầm vang vọng,
lại có mười Dương Tinh xuất hiện.
Rồi sau đó chính là 100 cái, 300 cái, 500 cái, rất nhanh,
theo Mạnh Hạo không ngừng bay đi, xung quanh hắn đã xuất hiện một ngàn Dương
Tinh!
Một ngàn cái Dương Tinh này hấp thu toàn bộ ánh sáng
trong trời đất, trong tinh không, không ngừng lớn mạnh, không ngừng bành trướng,
không ngừng rực rỡ, dần dần, vị trí Mạnh Hạo như trở thành một vầng mặt trời!
Một vầng mặt trời tỏa sáng mười ngàn trượng, và vẫn còn
không ngừng to lên. Khi đến độ cao nhất định, toàn bộ tu sĩ Đệ Tam Sơn Hải cùng
Đệ Ngũ Sơn Hải vào giờ khắc này đều nhìn thấy được... vầng mặt trời xuất hiện
trong tinh không này!
- Đó là cái gì vậy...
- Mặt trời sao? Sao có thể chứ, nhưng nhìn qua rõ ràng là
như Nhật Nguyệt, Tinh thần...
Tất cả tu sĩ Đệ Tam Sơn Hải đang giao chiến đều giật
mình, những tên dị tộc kia cũng rối rít kinh ngạc, đồng loạt ngước nhìn.
- Không đúng, bên trong đó... bên trong đó dường như có một
người! !
- Không thể nào...
Cùng lúc đó, tất cả tu sĩ Đệ Ngũ Sơn Hải cũng đều thấy được
một màn này, toàn bộ đều hít ngược một hơi, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Những tên dị tộc thì đều trở nên ngây dại.
Trong tinh không phía dưới Đệ Nhất Thiên, Mạnh Hạo lúc
này đang được bao phủ bới 1000 quả cầu ánh sáng xung quanh, vẻ mặt hắn tỏ ra vô
cùng kiên định, hắn cảm thấy một ngàn cái Dương Tinh này vẫn chưa đủ. Thời khắc
này hắn lại ngửa mặt lên trời thét dài, giữ vững tốc độ, đồng thời hai tay vung
mạnh ra phía ngoài, trong tiếng ầm ầm vang lên, xung quanh hắn lại lần nữa xuất
hiện một ngàn Dương Tinh!
Tận hai ngàn Dương Tinh lập tức phát ra hào quang rực rỡ,
ở gần nhìn chỉ được vô số quả cầu ánh sáng rậm rạp chằng chịt, mỗi một quả cầu
đều vô cùng chói mắt. Nhưng nếu như từ xa nhìn lại, ánh sáng của hai ngàn cái
Dương Tinh này dung hợp cùng một chỗ, lại như... một vầng mặt trời khổng lồ tản
ra hào quang chói lòa!
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, Mạnh Hạo mang theo hai
ngàn Dương Tinh vây quanh, bay lên tinh không Sơn Hải Giới, giờ khắc này khoảng
cách đến Đệ Nhất Thiên dường như đã không còn là rất xa nữa. Toàn bộ Đệ Nhị Sơn
Hải cùng với Đệ Lục Sơn Hải cũng đã thấy được vầng mặt trời rực rỡ trong tinh
không này!
Mặc dù đó chỉ là một điểm sáng không lớn, nhưng in lên nền
tinh không đen nhánh, điểm sáng như vậy lại vô cùng chói mắt!
Tu sĩ Đệ Nhị Sơn Hải đang chém giết dị tộc vô cùng thảm
thiết, mùi máu tanh tràn ngập khắp Đệ Nhị Sơn Hải. Đại quân tu sĩ đang không ngửng
bại lui, đám dị tộc đang gào thét vang vọng mỗi một phiến tinh không.
Trong tuyệt vọng, trong chua xót và mất đi chiến ý, giờ
khắc này điểm sáng trong tinh không đã trở thành hình ảnh duy nhất trong mắt tất
cả tu sĩ Đệ Nhị Sơn Hải.
- Kia là...
- Điểm sáng kia, trời ơi, ở tận đây mà vẫn có thể thấy được,
nếu như ở gần, thì điểm sáng kia sẽ bao lớn a?!
- Đây là chuyện gì vậy...
Toàn bộ tu sĩ Đệ Nhị Sơn Hải đều ồ lên nhìn về điểm sáng
kia!
Tuy rằng không thấy được Mạnh Hạo bên trong điểm sáng
kia, nhưng bọn họ lại đều không hẹn mà cùng cảm nhận được một cỗ ý chí cùng quyết
tâm, từ trong điểm sáng kia tỏa ra!
- Phương hướng của nó... chính là Đệ Nhất Thiên đại lục!
!
-Xa như vậy mà vẫn có thể thấy được nó đang lớn bay lên,
như vậy tốc độ chân chính của nó, chẳng phải là... vô cùng kinh khủng hay sao?!
Những người đang ồ lên này, chính là ở Đệ Lục Sơn Hải.
Tình hình chiến đấu trên hắp Đệ Lục Sơn Hải, theo Đệ Lục Sơn Hải chủ tử vong,
theo vị trung niên áo bào tím - Đệ Ngũ Sơn Hải chủ tham dự, đã không còn khó
khăn như lúc trước, thậm chí đã bắt đầu phản kích dị tộc.
Trung niên áo bào tím là người thứ nhất ngẩng mạnh đầu,
nhìn lên điển trên tinh không kia, sau một thoáng kinh ngạc, thân thể hắn bỗng
nhiên run lên.
- Là hắn...
- Hắn muốn đi... phá vỡ Đệ Nhất Thiên? Hai mắt trung niên
áo bào tím sáng người, toàn thân lập tức bạo phát ra một có hưng phấn mãnh liệt,
còn có kích động không cách nào hình dung.
Mà tu sĩ Đệ Lục Sơn Hải ở chung quanh hắn, thời khắc này
đều đã thấy được điểm sáng, toàn bộ đều trở nên giật mình rung động. Mặc dù
không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấu bên trong điểm sáng kia, khả vẫn
có không ít người mơ hồ đoán được mục tiêu của nó!
- Mục tiêu của nó, là Đệ Nhất Thiên đại lục?
Ngay khi toàn bộ tu sĩ Đệ Nhị, Đệ Tam, Đệ Tứ, Đệ Ngũ, Đệ
Lục Sơn Hải đều đang nhìn điển sáng không chớp mắt, thì cường độ ánh sáng của
điểm sáng kia bỗng nhiên bạo phát lên gấp đôi!!!
Theo đó, điển sáng kia dường như cũng to lớn hơn một
chút, Bởi vì lúc này, Dương Tinh chung quanh Mạnh Hạo đã không còn là hai ngàn,
mà đã biến thành bốn ngàn!
- Bên trong đó, có một người! ! Giờ khắc này, một vài cường
giả trên các Đại Sơn Hải đều mơ hồ nhìn thấu được bên trong. Sau khi phát hiện
một màn này, bọn họ lập tức thốt lên, khiến tất cả mọi người đều nghe được,
trong đầu chấn động “ầm” lên một tiếng.
Cũng chính lúc này, theo Dương Tinh xung quanh Mạnh Hạo bạo
phát, khiến cho Sơn Hải ở xa hơn nữa cũng đã thấy được... một vầng mặt trời
đang ngự trị trên tinh không chín tòa Sơn Hải!
Mặc dù không bằng mặt trời chân chính, nhưng giờ khắc
này, trong mắt tất cả mọi người, đây... mới chính là mặt trời, mặt trời của Sơn
Hải Giới!
Tại Đệ Thất Sơn Hải, Vũ Văn Kiên đã thức tỉnh, hắn vốn vẫn
còn đang đả tọa, nhưng rất nhanh chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kinh
hô vang vọng không ngừng, hắn liền mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên. Ngay lập tức
cả người hắn như bị sét đánh, ngây người ra tại chỗ.
- Là Mạnh Hạo, nhất định là hắn! Vũ Văn Kiên không thấy
được thân ảnh trong điểm sáng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, điểm sáng này,
chính là... Mạnh Hạo!
- Phá hủy tượng đài Đệ Nhất Thiên, làm quật khởi tinh thần
của một dân tộc! ! Vũ Văn Kiên run rẩy, kích động đứng lên, hô hấp dồn dập, hai
mắt của hắn lộ ra vẻ mong đợi.