Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1273: Chương 1273: Mục tiêu




Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, ở nơi này, hắn thân là người Phương gia, nhưng cũng không có bao nhiêu lòng trung thành đối với gia tộc.

- Nơi này, không phải nhà của ta, bởi vì nơi này không có cha mẹ ta, cha mẹ ta đang ở Nam Thiên Tinh, nhà của ta là ở Nam Thiên Tinh. Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.

Lúc này hắn rất mệt mỏi, trải qua nửa năm ở Dược Các, lại trải qua sự việc vừa rồi, tâm thần hắn đã mệt nhừ, hơn nữa còn cảm thấy đau lòng.

Vừa nghĩ tới lúc mình xông Dược Các, vô hình chung đã bỏ qua số lượng điểm cống hiến khổng lồ, Mạnh Hạo liền cảm thấy trái tim như bị dao cứa.

- Đau quá... Mạnh Hạo nghiến răng.

- Cũng may ta vẫn chưa xông hết, lần sau nhất định phải sắp xếp ổn thỏa ở bên ngoài, không thể để cho điểm cống hiến mất không cho đám người vây xem như vậy được! Sau khi Mạnh Hạo hạ quyết tâm, lúc này mới thở dài một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt vận chuyển tu vi, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Mười ngày sau, Mạnh Hạo mở hai mắt ra, trong mắt sáng lấp lánh, hắn hít sâu một hơi, tâm thần hao phí nửa năm qua, rốt cục cũng khôi phục lại. Ánh mắt hắn lóe lên, liền lấy cuốn sách cổ bên trong túi trữ vật ra.

- Đan Lão tặng ta... Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, rồi lật ra xem, càng nhìn ánh mắt hắn càng sáng lên, thứ này chính xác là Thảo Mộc Kinh, vô cùng cặn kẽ, thậm chí bên trong có không ít dược thảo mà Mạnh Hạo không hề thấy được trong Dược Các.

Quá trình nghiên cứu, Mạnh Hạo liền nhận ra thần thức của mình sau khi trải qua lần rèn luyện này, đã tinh tiến rất nhiều. Bỗng nhiên thần thức hắn tản ra, liền thấy được Phương Tây đang thất hồn lạc phách ngồi bên ngoài sân, Bì Đống và Anh Vũ trên vai của hắn lúc này đã không thấy đâu.

Mạnh Hạo sửng sốt, hắn nhớ lúc trước Phương Tây cũng ở trong 500 ngàn người quan sát kia. Hắn liền đứng dậy đẩy cửa ra, nghe tiếng mở cửa, Phương Tây mờ mịt ngẩng đầu, khi thấy được Mạnh Hạo, hắn khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt Mạnh Hạo, cúi đầu.

- Ca, ngươi trừng phạt ta đi, là lỗi của ta, ngũ gia cùng tam gia... Ta... Ta... Phương Tây chua xót lên tiếng, nhưng lại không nói nên lời.

- Thế nào? Mạnh Hạo kinh ngạc hỏi.

- Ta cũng không biết Ngũ gia hiện tại ra sao, từ khi huynh ra khỏi Dược Các, ta vốn định dẫn nó và Tam gia cùng trở về, nhưng không biết tại sao, không ngờ Ngũ gia... lại nhằm về phía Khổng Tước của lão thái bà đan sư bậc bảy - Phương Thủy Yên kia, triển khai công kích...

- Ta ngăn cản không được a, Ngũ gia nổi điên lên... Tam gia cũng khuyên không được, sau đó lại đi cùng Ngũ gia luôn. Phương Tây loạn cả lên, nói không rõ cả câu.

Nhưng Mạnh Hạo vừa nghe, đã biết xảy ra chuyện gì, hắn nhớ con Khổng Tước kia, lông rất tươi tốt...

- Không có gì đâu, nó đang chơi đùa với con Khổng Tước kia thôi. Mạnh Hạo hờ hững nói.

- Chơi đùa? Ca, đây tuyệt đối không phải chơi đùa!!! Phương Tây như bị kích thích, kích động lên tiếng.

- Huynh không nhìn thấy thôi, lúc đó... lúc đó quá kinh khủng. Con Khổng Tước kia mông muốn nát cả ra, trông rất thê thảm! Toàn thân Phương Tây run run, hắn nghĩ đến một màn kia, liền cảm thấy vô cùng khủng khiếp, mỗi lần hắn ở cùng một chỗ với Ngũ gia, đối phương cứ nhìn chằm chằm vào sau mông mình, khiến hắn rợn cả tóc gáy.

- Ca, con chim kia... ngươi mau tìm một chỗ thả nó đi, quá kinh người mà! Phương Tây thở hổn hển.

- Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu, đối với chim mà nói, đó chính là một loại chơi đùa. Mạnh Hạo nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt.

- Ca, còn có chuyện này ta vẫn chưa nói với huynh, trước đó có một lần ta, Ngũ gia cùng với Tam gia ra ngoài, gặp được một con gấu dữ, Ngũ gia... Ngũ gia cũng làm như vậy. Phương Tây vẫn là không cách nào tiếp thu nổi, liên tục lên tiếng.

Mạnh Hạo vỗ vỗ bả vai Phương Tây, lần nữa xác định nói cho hắn biết, đó là chơi đùa.

- Sau đó Ngũ gia và Tam gia bị đan sư Phương Thủy Yên bắt đi...

Phương Tây lại nói.

- Không sao, tên Bì Đống kia không chết được, nếu con Anh Vũ mà chết thật, trong trời đất này cũng bớt được một tên chuyên gây họa, không cần để ý làm gì. Mạnh Hạo vung tay lên, đối với hai tên ngu si đáng yêu kia, hắn biết tính mạng của bọn chúng rất dai, trên cơ bản không thể chết được .

- Nhưng...

- Đừng nói nữa, đi thôi, chúng ta đi tới đan đạo nhất mạch, nửa năm qua ta ở trong Dược Các, đã lãng phí không ít thời gian, chúng ta phải nắm bắt cơ hội đi kiếm điểm cống hiến! Mạnh Hạo bay lên, Phương Tây chần chờ một chút, cũng đi theo phía sau Mạnh Hạo, hai người bay thẳng tới đan đạo nhất mạch.

Trên đường bay đi, trong lòng Mạnh Hạo rất kích động, hắn muốn biết phương pháp đi Dược Các của mình này, có thể phá giải cục diện hay không.

- Cùng tất biến, biến tắc thông là quy tắc vĩnh viễn bất biến! Không bao lâu, hai người đã đi tới đan đạo nhất mạch, vừa bước vào phía ngoài núi, lập tức liền có người nhận ra Mạnh Hạo.

- Là Phương Hạo, hắn đã tới rồi!!!

- Chẳng lẽ là lại muốn xông Dược Các sao, vẫn chưa tới thời gian mà, chẳng lẽ... hắn muốn khai đàn giảng thuật thảo mộc? Phàm là dược đồng nào thấy được Mạnh Hạo, đều tỏ ra phấn chấn, lập tức thông báo cho người quen biết.

Đến khi Mạnh Hạo đến ngọn núi số 7191, phía sau hắn đã có mấy vạn người đi theo, Mạnh Hạo đứng trên đài cao, vội ho một tiếng, đang định nói gì đó, chợt bốn phương tám hướng có từng luồng cầu vồng xé gió lao tới, không lâu sau, những người tập trung về đây, đã vượt qua 100 ngàn.

Thậm chí còn có không ít đan sư bên trong núi đi tới nơi này, chuẩn bị nghe Mạnh Hạo giảng giải về thảo mộc.

Mạnh Hạo đã chứng tỏ được tại phương diện thảo mộc, hắn đã đạt tới một trình độ khủng bố, giờ phút này có không ít người đưa ra kết luận, trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo, chính là bậc tám!

Mà có thể đạt tới trình độ thảo mộc bậc tám, hiện tại toàn đan đạo nhất mạch, không tính Mạnh Hạo, chỉ có 19 người, đó chính là các đan sư bậc tám, mỗi một người đều là trưởng lão trong Đan Các.

Bọn họ không có khả năng đi ra ngoài khai đàn giảng thuật về thảo mộc, kể từ đó, có thể tưởng tượng được Mạnh Hạo sẽ gây ra cơn sốt như thế nào. Không bao lâu, xung quanh đã đột phá con số 200 ngàn người.

Không cần Mạnh Hạo lên tiếng, những người này đều biết quy củ, toàn bộ lấy ra điểm cống hiến.

Mạnh Hạo phấn chấn, ở ngọn núi đối diện với hắn, lão bà kia từ sớm đã không thấy đâu, không có đối thủ cạnh tranh, Mạnh Hạo cũng thu lại ý định tăng giá trong đầu, bắt đầu giảng giải thảo mộc.

Ba canh giờ sau, Mạnh Hạo đã thu được mấy trăm ngàn điểm cống hiến, khiến hắn hít thở dồn dập, nghiến răng một cái, hắn lại nói hơn hai canh giờ nữa, cho đến khi thu hoạch đột phá 1 triệu điểm cống hiến, Mạnh Hạo liền mừng như điên.

Nhiều điểm cống hiến như vậy, khiến Mạnh Hạo rất phấn khích, mỗi ngày chỉ cần giảng thuật mấy canh giờ, đã thu được nhiều điểm cống hiến như vậy, khiến hắn cảm thấy, đan đạo của Phương gia nhất mạch này, đối với mình thật có ích.

Tiêu xài thả ga một phen, bất kể là đan dược hay thảo dược, hắn đều mua rất nhiều, thậm chí còn mua không ít tiên ngọc, sau khi hấp thu, tốc độ ngưng thực tiên mạch trong cơ thể hắn cũng nhanh rất nhiều. Nhất là sau lần hắn mua hết giới hạn định mức trong một năm của gia tộc, liền một hơi ngưng tụ đến chín thành tiên mạch!

Mà tu vi của hắn, cũng chợt bạo phát, không còn là tám thành Chân Tiên, mà trở thành chín thành Chân Tiên, chiến lực của hắn, cũng đột phá Tứ Cảnh Tiên. Khi Mạnh Hạo so đấu với cá sấu bên trong động phủ, hắn có thể đã nhận ra, bản thân đã đột phá đến trình độ có thể so với Ngũ Cảnh Tiên!

Thậm chí Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, trong thiên địa có một cỗ thiên kiếp, đang dần dần ngưng tụ, một khi hắn trở thành Chân Tiên mười thành, tiên môn sẽ lập tức phủ xuống.

- Ngày đó, sẽ không còn lâu nữa, tích tiểu thành đại, một khi bước chân vào Chân Tiên, nhất định sẽ từ bên trong tiên môn, hấp thu được nhiều tiên khí hơn nữa, khiến cho tiên mạch của ta, trong nháy mắt sẽ mở ra tới mấy chục đầu! Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên phấn chấn.

Đây cũng con đường thiên kiêu các tông môn lựa chọn, ngưng tụ thực lực, chờ khi Chân Tiên duyên đến sẽ bạo phát, một lúc mở ra nhiều tiên mạch, thậm chí có thiên kiêu, có thể một lần mở ra 60, 70 mạch.

Bởi vì cơ hội như vậy, chỉ khi tiên môn mở ra trong chớp mắt mới xuất hiện, mà ở thời điểm khác, căn bản không có khả năng khiến tu vi tăng tiến vùn vụt như vậy!

Đồng thời, Mạnh Hạo còn đổi tất cả dược thảo luyện chế ra Linh dịch trước đó, thay bằng những loại thảo mộc càng quý hiếm hơn, khiến Linh dịch hắn luyện chế ra, nồng độ vô cùng đậm đặc.

Khiến cho sinh cơ trên Niết Bàn Quả, càng phát mãnh liệt. Nhưng ngay sau đó, linh thạch của Mạnh Hạo cũng tiêu hao rất nhanh, cho đến khi không còn dư lại bao nhiêu, hắn bắt đầu dùng điểm cống hiến đi tới gia tộc đổi lấy linh thạch.

Chỉ có điều, sau mấy lần đổi, không ngờ hắn không thể tiếp tục đổi được nữa, bởi vì quy đổi linh thạch cũng có định mức của nó.

Chuyện này rất nhiều người đều không biết, dù sao cũng không có mấy người, có thể có nhiều điểm cống hiến như Mạnh Hạo, điều này khiến cho Mạnh Hạo ngây ngẩn cả người, lần nữa phát điên.

Hiện tại điểm cống hiến của hắn không thiếu, nhưng lại thiếu linh thạch, hắn cũng đã hiện lên ý nghĩ buôn bán điểm cống hiến, nhưng chuyện này vi phạm tộc quy. Bình thường có làm trái với tộc quy cũng không sao, Mạnh Hạo cũng không để tộc quy ở trong lòng.

Nhưng hiện tại hắn đang ở trong trạng thái rất vi diệu trong Phương gia, Mạnh Hạo biết lúc này nhất định đang có không ít người âm thầm nhìn chằm chằm hắn, chuyện nhỏ xử lý không tốt, sẽ biến thành đại sự.

Một vài chỗ trong Tổ trạch, Mạnh Hạo gần như không bước chân vào, hắn chỉ dừng lại ở đan đạo nhất mạch, dùng danh tiếng và địa vị ở đan đạo nhất mạch, khiến tất cả những người xem hắn là cái đinh trong mắt, không dám tùy tiện ra tay.

Đối với Phương gia, Mạnh Hạo cũng không quen thuộc, thậm chí những thúc thúc, cô cô gì đó, rồi đủ thứ dòng nhánh, cho dù là tộc nhân dòng chính, hắn cũng không biết được bao nhiêu.

Chỉ có Phương Tây cùng với Thập Cửu thúc, Mạnh Hạo tiếp xúc nhiều hơn chút, những người khác, Mạnh Hạo không muốn tiếp xúc quá sâu.

Hắn cũng đã gặp Phương Đông Hàn nhiều lần, nhưng hình như đối phương cố ý trốn tránh hắn, Mạnh Hạo biết rõ người này cùng Phương Vệ, đều là thiên kiêu, nhưng lại bị Phương Vệ áp đảo, loại tâm tư muốn thấy hắn cùng Phương Vệ tranh đấu, Mạnh Hạo sớm đã hiểu rõ.

Về phần Phương Hương San, nàng cũng cố ý tránh mặt hắn, thậm chí ngẫu nhiên gặp được, trong mắt đối phương cũng tràn đầy sợ hãi đối với Mạnh Hạo.

Điều này khiến cho Mạnh Hạo có chút cảm khái, hắn không cảm thấy mình hung tàn đến mức đó. Còn về những thiên kiêu khác của Phương gia, Mạnh Hạo không nhận ra, cũng khinh thường tìm hiểu.

Hắn không có ý định ở lại chỗ này quá lâu, hắn tới Phương gia, chỉ có ba mục đích.

Một là lấy lại Niết Bàn Quả thuộc về mình, hai là khiến cho tất cả tộc nhân Phương gia, phải ngưỡng mộ hắn, giải tỏa ức chế trong lòng cha mẹ hắn!

Mà thứ ba, chính là trở thành Chân Tiên!

Ba mục đích này, chỉ cần sau khi đạt tới, Mạnh Hạo sẽ rời khỏi Phương gia, hắn muốn dùng Tiên Cổ Đạo Lệnh, bái nhập Tiên Cổ Đạo Tràng, ở nơi đó... tiếp tục tu hành, quật khởi.

- Bài học đầu tiên khi ta mới gia nhập Kháo Sơn Tông năm xưa đã hiểu rất rõ, hiện tại trong Phương gia Đông Thắng Tinh này, đan đạo nhất mạch chính là Kháo Sơn (chỗ dựa) của ta. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cặp mắt chớp động, nhưng rất nhanh lại trở nên ỉu xìu.

- Nhưng linh thạch không có, làm sao đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.