Ngã Dục Phong Thiên

Chương 894: Chương 894: Mười hai chữ …




Có tầm vài chục người, tu vi của từng người đều khiến hai mắt Mạnh Hạo co rụt lại. Khi thấy bọn họ tới gần, Mạnh Hạo không chút do dự, vỗ tay phải lên túi da thú, lấy ra một bó lớn phù văn, vung mạnh về phía trước.

Tiếng động rầm rầm chấn động, toàn bộ mặt đất đều run rẩy, từng vết nứt thật lớn, lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía, không trung sấm sét nổ vang, vô số tia chớp đồng loạt giáng xuống. Toàn bộ trời đất, tại trong chớp mắt này, dường như đã trở thành tận thế.

Mạnh Hạo hít sâu, mặc dù lúc trước, hắn đã dự liệu được phù văn Kha Vân Hải cho hắn vô cùng dũng mãnh, nhưng lúc này, khi tận mắt thấy, thì vẫn rung động. Toàn bộ thế giới ở tầng mười một, mặt đất đã biến mất, toàn bộ trong nổ vang lúc trước đã sụp xuống nổ nát. Không trung một mảnh tàn phá, tất cả bóng dáng trên chiến trường, đều đã trở thành tro bụi.

Duy chỉ có Mạnh Hạo ở nơi đó, đã trở thành một tòa cô phong.

- Cường đẩy lên?

Mạnh Hạo trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ ngại ngùng, nhoáng một cái, nhảy vào tầng thứ mười hai.

Tầng mười hai, mười ba, mười bốn … Mạnh Hạo một đường nổ vang, nơi hắn đi qua, thiên địa chấn động, bảo quang vô tận, mà ngay cả bên ngoài … cũng có thể nhìn ra một chút manh mối.

Giờ phút này ở bên ngoài, tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông đều mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Yêu Tiên Tháp. Quang điểm kia, bắt đầu từ tầng thứ mười, một đường gần như chỉ cần thời gian mấy cái hô hấp sẽ nhảy lên một tầng, cho đến lúc này, đã hiện ra tại tầng thứ mười lăm. Mọi người, đều ngây dại.

Nhất là bốn phía quang điểm này, phạm vi vầng sáng xuất hiện rất lớn, khí tức pháp bảo dao động trong đó cực kỳ rõ ràng.

- Người này …. Người này dùng bao nhiêu pháp bảo vậy trời?

- Hắn là ai vậy? Chẳng lẽ là đệ tử thân truyền nào đó? Nhưng nếu thật là đệ tử thân truyền … cũng không cần phải phung phí pháp bảo như vậy chứ.

- Cái này … này là dùng bao nhiêu pháp bảo vậy?

- Ăn gian! Đây là ăn gian!

Trong đám đệ tử Yêu Tiên Tông đang tĩnh mịch ở bốn phía, một thanh âm không cam lòng từ trong đám người Bắc Địa truyền ra.

Tại trong lúc người bốn phía đang còn trợn mắt há mồm, bọn họ lập tức nhìn thấy, quang điểm ở tầng mười lăm kia, mang theo bảo quang phạm vi chiếm cứ một phần tầng này, trực tiếp lóe lên, đi tới tầng mười sáu.

Ngay sau đó, là tầng mười bảy, mười tám, mười chín. Đang lúc mọi người hô hấp dồn dập, ghen tị trong lòng đến cực hạn, quang điểm hiện ra tại tầng hai mươi. Khi ở chỗ này, quang điểm kia mới dừng lại một chút, giống như tầng này cực kỳ gian nan.

Nhìn thấy vậy, mọi người mới đều nhẹ nhàng thở ra, phức tạp trong lòng bọn họ, cũng theo tiếng nghị luận truyền ra vào lúc này.

- Ta đã nói rồi, không có khả năng có người biến thái như thế. Cho dù người này có nhiều pháp bảo hơn nữa, cũng nhất định không thể đột phá tầng hai mươi!

- Cuối cùng cũng dừng lại rồi. Nếu không, những người khác như chúng ta, đi tiếp thế nào chứ hả!

Hàn Bối và Vương Lệ Hải cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, một cảnh tượng lúc trước, hai người bọn họ nhìn mà hết hồn. Không chỉ bọn họ, những người khác từ vùng đất Nam Thiên đến cũng vậy.

Nhưng trong lúc mọi người còn đang đàm luận, thậm chí đôi bên còn chưa kịp nói quá ba câu. Đột nhiên, tầng hai mươi, trong giây lát truyền ra một tiếng nổ vang quanh quẩn bát phương, thậm chí truyền ra cả ngoài tháp.

Tại trong tiếng nổ vang, toàn bộ tầng thứ hai mươi, trong nháy mắt có gần ba phần phạm vi, bị bảo quang bên ngoài quang điểm Mạnh Hạo bao trùm, từ xa nhìn lại, hào quang vạn trượng!

Cảnh tượng này, lập tức khiến người bốn phía, đều hít vào một hơi, trong đầu lại vù vù. Gần như tất cả mọi người, trong lúc này đều thắc mắc một vấn đề.

Rốt cuộc … có bao nhiêu kiện pháp khí bùng nổ, mới có thể phát ra bảo quang, bao trùm gần ba phần tầng hai mươi.

Phương Du cũng mở to mắt, trên mặt có chút ghen tị.

- Không phải chỉ là có một người cha tốt thôi sao!

Kha Vân Hải khoanh chân tọa giữa không trung, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười đắc ý, không thèm để ý chút nào đến sáu chí tôn khác đang mang ánh mắt cổ quái xung quanh.

- Đây mới là hảo hài tử. Cửu Tư, cường đẩy lên đi, đẩy lên tầng chín mươi cho lão tử đi!!!

Kha Vân Hải suýt chút nữa cười lớn ra tiếng, cho dù biết rõ đối phương là ăn gian đi lên, nhưng thân là phụ thân, thấy một màn như vậy, vẫn cảm thấy thoải mái.

Trong tầng hai mươi, Mạnh Hạo mang theo vẻ chật vật, nhanh chóng rút lui, ngoài thân thể hắn mang theo một cái lồng. Ngoài cái lồng đang tỏa sáng ngập trời này, có rất nhiều Thiên long dữ tợn rít gào, không ngừng công kích. Bất kỳ một con nào, cũng khiến Mạnh Hạo nhìn mà thấy ghê người, nhưng đều bị cái lồng này ngăn cản ở ngoài.

Chỉ có điều, cái lồng này bây giờ đang nhanh chóng ảm đạm, tay trái Mạnh Hạo cầm một cái túi da, trong túi này đều là yêu thạch. Loại vật này tương tự như linh thạch, là trọng điểm chống đỡ cho Mạnh Hạo vung pháp bảo và phù văn.

Mới vừa rồi, chỉ suýt chống đỡ không nổi, khiến cho Mạnh Hạo mém tí táng thân trong đám thần thông che trời phủ đất. Giờ phút này, sau khi hắn lui ra sau, liền khẩn trương lấy ra bó lớn phù văn, dán thẳng lên người.

Ầm!

Màn hào quang ảm đảm trên người Mạnh Hạo, như sống lại tỏa sáng, lập tức xuất hiện ít nhất là mấy trăm tầng quầng sáng, trọng điệp lên nhau, cản trở tất cả thần thông bên ngoài đánh tới.

Lúc này Mạnh Hạo mới nhẹ nhàng thở ra. Màn hào quang này là trọng điểm để hắn có thể nhảy vào nơi này, cũng là vật chiếm số lượng nhiều nhất, trong số các pháp bảo phù văn mà Kha Vân Hải luyện chế cho hắn. Cái lồng này là Kha Vân Hải lấy sinh mạng luyện chế, ẩn chứa khí huyết của ông, cũng có khí tức của ông, giống như ông tự mình tới đây, vì Mạnh Hạo phòng hộ tất cả thuật pháp.

Cho nên gắn cái này vào, Mạnh Hạo ở bên trong từng tầng này, như giẫm trên đất bằng.

Quả thật đúng như lời người bên ngoài nói, hắn đây là ăn gian, hơn nữa còn không phải là ăn gian nhỏ, mà làm một vố lớn.

Nhìn lượng lớn bóng dáng xung quanh, tu vi mà từng người thể hiện ra đều khiến Mạnh Hạo kinh hãi. Hắn lập tức lấy từ trong túi da thú ra rất nhiều phù văn, vung mạnh về phía trước.

Tiếng ầm ầm quanh quẩn, trên bầu trời, xuất hiện mấy ngàn thủ ấn thật lớn. Từng cái thủ ấn này đều kinh thiên động địa, trực tiếp giáng lâm, quét ngang tầng thứ hai mươi.

Mà bảo quang, đã gần như chiếm cứ hoàn toàn một nửa khu vực của tầng hai mươi này.

Ánh sáng từ tầng hai mươi mốt chiếu xuống, thời điểm mọi thứ xung quanh bị Mạnh Hạo làm tan biến, lạc ấn của ba ngàn đạo pháp xuất hiện lần nữa, vờn quanh bốn phía Mạnh Hạo. Đột nhiên một dấu ấn màu đỏ, lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Nháy mắt chạm vào mi tâm Mạnh Hạo, trong đầu hắn lập tức chấn động nổ vang, giống như có một thanh âm già nua, truyền ra một thanh âm tang thương.

- Thiên Minh quyết!

Thanh âm này không chỉ quanh quẩn trong tâm thần Mạnh Hạo, mà còn truyền khắp tầng hai mươi của Yêu Tiên Tháp, truyền ra toàn bộ Yêu Tiên Tông. Khi thanh âm vang lên, các đệ tử ở khắp nơi trong Yêu Tiên Tông, đều chấn động tâm thần, cũng có không ít người lập tức hô hấp dồn dập, trong mắt hiện lên sự tham lam mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.