Một màn chấn
động này, đối với tất cả tu sĩ Thương Mang Phái mà nói, cả đời đều không thể
quên được. Bọn họ đã tận mắt chứng kiến trên Thương Mang Tinh, vị cự đầu thứ
năm đã xuất hiện.
Trước đây, trên Thương Mang Tinh có tổng cộng
bốn vị cửu nguyên đỉnh phong, giống như bốn đại cự đầu, không người nào có thể
lay chuyển, mà sự tồn tại của bản thân họ đã là chí cao vô thượng rồi.
Như Sa Cửu Đông, như Kim Vân Sơn, như chưởng
giáo Chí Tôn còn có Bạch Vu Trần Tiên, bốn người này, chẳng những là những người
mạnh nhất Thương Mang Tinh mà còn có thể bước sâu vào cảnh giới Siêu Thoát, chí
cường chi tu.
Những cửu nguyên khác đứng trước mặt họ đều
không thể không cúi đầu.
Mà hôm nay, bọn họ thấy được trận chiến giữa Mạnh
Hạo và thiếu niên áo vàng, thấy Mạnh Hạo xuất thủ, bất luận là đại bàng màu đen
biến hoá hay bát cấm quy nhất đều khiến cho mọi người trong lòng không khỏi chấn
động.
Nhưng điều khiến người ta giật mình nhất,
chính là một màn long trời lở đất ngay trước mắt này.
Đó là sự va chạm của thế giới, là vô số quỷ hồn
gào thét. Giờ khắc này, thiếu niên áo bào vàng từ trước đến giờ thuỷ chung chiếm
cứ một trình độ nhất định lần đầu tiên phun ra máu tươi. Quỷ hồn gào thét vô
biên vô tận, thân thể hắn ở giữa không trung lung lay sắp đổ. Căn nguyên thế giới
lúc này xuất hiện bài xích mãnh liệt!
Gió bài xích, ngũ hành bài xích, mặt đất, bầu
trời, sấm sét thậm chí cả thế giới này đều đang mãnh liệt bài xích.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, thiếu niên
áo bào vàng phun ra máu tươi. Thân thể hắn không ngừng lui về sau. Vô số quỷ hồn
xung quanh hắn nổi điên lên, không ngừng đánh lao đến khiến cho bốn phía vặn vẹo,
bầu trời vỡ nát. Thiếu niên áo bào vàng sắc mặt tái nhợt, phát ra thanh âm thê
lương nhưng không cách nào tránh khỏi những quỷ hồn kia.
Đáy lòng hắn cảm nhận được một mối nguy cơ
mãnh liệt đến cực hạn nhưng hắn không cách nào phản kháng cũng không thể vùng vẫy.
Cho dù hắn trở thành thế giới nhưng chủ nhân của nơi này lại là những quỷ hồn
kia.
Mà những quỷ hồn này là Đại Đế, là Mạnh Hạo. Ý
chỉ của Mạnh Hạo chính là đại biểu cho ý chí của những quỷ hồn.
”Rầm rầm”, tiếng vang ngập trời.
Bốn phương tám hướng đều bị chấn động, thiếu
niên áo bào vàng run rẩy. Hắn phát hiện mình đã sáp nhập vào căn nguyên gió
nhưng lúc này nó lại xuất hiện dấu hiệu sắp bị tách rời. Không đợi hắn gia cố,
trong đầu hắn “ầm” một tiếng vang vọng, hắn phun ra máu tươi, căn
nguyên cưỡng ép tách rời.
Chớp mắt, hắn cùng thế giới này đã không còn
dung hợp, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu không phối hợp, gió đã không thuộc về hắn
nữa.
- Ngươi là ai? Ngươi rốt cục là kẻ nào? Thanh
âm của thiếu niên áo bào vàng thê lương vô cùng. Thân thể hắn vẫn tiếp tục lùi
về sau. Quỷ hồn bốn phía, vô biên vô tận điên cuồng lao đến khiến hắn run rẩy.
Hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra vẻ kinh hãi trước kia chưa từng có.
Tại hư vô bên ngoài mảnh đại lục này, Mạnh Hạo
có thể khiến cho quỷ hồn chung quanh đều triều bái, điểm này hắn không phải là
không thấy. Nhưng số lượng quỷ hồn trước mắt so với lúc trước, căn bản là như đốm
lửa so với trăng sáng.
Hắn thật tưởng tượng không ra, Mạnh Hạo đến
cùng là như thế nào. Không ngờ hắn lại có thể làm rung chuyển tất cả quỷ hồn khắp
đại lục này. Nhất là bây giờ, số lượng quỷ hồn thậm chí đang gia tăng nhanh
chóng khiến hắn cảm thấy da dầu mình tê dại đi.
Ngay cả mặt đất cũng đang run rẩy. Đúng lúc
này, đột nhiên thiếu niên áo bào vàng nhận thấy căn nguyên mặt đất bản thân sáp
nhập vào cũng bị cưỡng ép tách rời.
Thân thể hắn cùng với thế giới này giống như bị
người ta hung hăng kéo mạnh một cái, tạo ra một khe nứt vô hình. Khe nứt này xuất
hiện khiến cho tâm thần thiếu niên áo bào vàng như bị xé rách, máu tươi lại một
lần nữa phun ra, hắn phát ra thanh âm đầy thê lương.
Nhưng hắn vẫn không cách nào ngăn trở mọi thứ
đang xảy ra, hắn trơ mắt nhìn căn nguyên thứ ba sáp nhập vào thực vật cũng bị tản
ra, trực tiếp đứt lìa.
Sau đó là luồng khí sát phạt của căn nguyên thứ
tư, còn có căn nguyên trong vô số thiên địa chi hoả, trong vô số sông lớn đều bị
cưỡng ép phân ly.
Cùng với những sự tách rời đó, khe hở giữa
thân thể hắn và thế giới này càng lúc càng nhiều. Đến cuối cùng, cả người hắn
run rẩy, hắn cùng với thế giới này đã không còn hợp nhau nữa!
Mà những quỷ hồn kia vẫn đang gầm thét kia cuốn
lên khắp bốn phương tám hướng, mênh mang vô tận, nhất là bên trong có một hồn ảnh
cuốn theo vô số hồn phách khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ. Tiếng nổ “ầm ầm”
khiến thiếu niên áo bào vàng một lần nữa lui về sau.
Cũng chính lúc đó, đạo căn nguyên thứ tám
trong bầu trời như bị một đao vô hình trực tiếp chặt đứt. Ngay sau đó, căn
nguyên thứ chín trong sấm sét cũng bị phân ly. Thiếu niên áo bào vàng phun ra một
ngụm máu lớn, cả người lập tức trở nên uể oải, thân thể hắn không còn trong suốt
như trước mà đã bị tách rời khỏi thiên địa của thế giới này.
Chuẩn xác mà nói chính là bị một chân đá mạnh
ra!
Hư Thần Biến, đòn sát thủ mạnh nhất của hắn cứ
như vậy mà bị một cái vung tay của Mạnh Hạo trực tiếp bẻ vụn, nghiền nát. Thậm
chí suốt cả quá trình hắn không có một chút lực lượng nào để phản kháng, trực
tiếp bị tách rời.
- Nếu không phải là ở chỗ này, ngươi tuyệt
không làm được thế này! Thanh âm của thiếu niên áo bào vàng vô cùng bén nhọn.
Thân thể hắn mặc dù đã bị tách rời khỏi thế giới nhưng những quỷ hồn kia vẫn
không hề dừng lại, một lần nữa tới gần.
Mạnh Hạo trong mắt nảy lên sát ý, hắn nâng tay
lên hướng về phía thiếu niên áo bào vàng chỉ một cái. Ngay lập tức, dưới tác động
của chỉ tay kia, những quỷ hồn lúc này hoàn toàn nổi điên, sát cơ ngập trời, rầm
rầm lao đến.
- Không! Thiếu niên áo bào vàng phát ra thanh
âm thê lương, nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn. Hai tay hắn bấm quyết, chỉ
trong chớp mắt, bên ngoài thân thể hắn xuất hiện vô số quầng sáng, muốn cản trở
lại những thứ kia. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, quầng sáng của hắn hoàn
toàn tan vỡ, nát vụn. Thân thể hắn một lần nữa lui về sau, sắc mặt nhợt nhạt lộ
ra vẻ tuyệt vọng cùng không cam lòng.
Như hắn nói, nếu không phải là ở chỗ này, Mạnh
Hạo mặc dù có thể phá trừ thuật pháp này nhưng cũng phải bỏ ra cái giá rất cao,
tuyệt sẽ không như bây giờ, chỉ hời hợt vung tay lên là có thể trực tiếp nghiền
ép mọi thứ.
Tiếng nổ “ầm ầm” vang vọng, quầng
sáng bao quanh thiếu niên áo bào vàng một lần nữa tan vỡ. Đột nhiên ở dưới đất,
thân thể lão nhân chưởng giáo nhoáng lên một cái rồi xuất hiện ngay bên cạnh
thiếu niên áo bào vàng. Lão nâng tay lên, tay áo vung ra, tu vi ầm ầm bạo phát,
lực lượng cửu nguyên đỉnh phong tạo thành gió lốc, bao phủ thiếu niên áo bào
vàng ở bên trong, thay hắn cản trở sát cơ quỷ hồn ở bên ngoài.
Cùng lúc đó, Sa Cửu Đông cũng cất bước thoáng
cái đã xuất hiện ngay phía bên kia của thiếu niên áo bào vàng. Thần sắc ngưng
trọng, hắn xuất thủ tu vi ngập trời ngưng tụ thành một phiến bão cát to lớn
trong tiếng “rầm rầm” thay thiếu niên áo bào vàng cản trở sát cơ.
- Các ngươi còn không tương trợ, chẳng lẽ muốn
nhìn Kim đạo hữu chết ở chỗ này! Lão cửu, dừng tay! Lão nhân chưởng giáo lập tức
lên tiếng, sắc mặt lão biến hoá, thanh âm đầy lo lắng. Sa Cửu Đông đứng một bên
trầm mặc nhưng trong lòng lại chua xót.
Thời khắc này ba người bọn họ hợp lực không ngờ
đều không thể rung chuyển được quỷ hồn vô tận kia, thậm chí cả ba người đều
đang thối lui về phía sau. Bị quỷ hồn vô biên vô tận dồn ép, khí huyết của ba
người quay cuồng, tu vi đều đang run rẩy.
Lời nói của lão nhân chưởng giáo truyền ra,
đám người Thượng Quan Hoành cắn răng một cái, mọi người lập tức bay lên xuất hiện
xung quanh thiếu niên áo bào vàng, dụng toàn lực hiệp trợ, tu vi hoàn toàn bộc
phát tạo thành gió lốc mãnh liệt, cản trở hồn phách.
Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, nhìn hết thảy
ở đây. Đáy lòng hắn cũng không an tĩnh, quỷ hồn Minh Cung này, lực lượng vô
cùng không tầm thường. Mạnh Hạo xem ra, nguyên nhân cái chết có lẽ có quan hệ với
bọn chúng.
- Lão cửu, Kim Đạo Hữu có tác dụng rất lớn.
Thuật pháp thần thông của hắn có thể dùng sau khi chúng ta tiến vào đại lục. Nếu
hắn bỏ mạng tại nơi này, như vậy nếu chúng ta muốn đi vào tầng thứ chín của đại
lục, sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Lão nhân chưởng giáo mở miệng lần nữa, nhìn về
phía Mạnh Hạo.
Thiếu niên áo bào vàng trầm mặc. Sắc mặt hắn
tái nhợt, thời khắc này nhìn về phía Mạnh Hạo vô cùng phức tạp. Mặc dù không
cam lòng, nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu mình không có biểu thái gì, như vậy rất
có thể phải bỏ mạng ở chỗ này.
Trong trầm mặc, thiếu niên áo bào vàng thầm thở
dài một tiếng. Hắn cũng là người quyết đoán, cho dù trước đây đối với Mạnh Hạo
còn là không chết không thôi, nhưng lại trong nháy mắt đem hết thảy đè xuống,
hướng về Mạnh Hạo ôm quyền. Hắn không nói gì, nhưng tư thái ôm quyền này đã nói
rõ toàn bộ.
Mạnh Hạo nhíu mày. Hắn tuy rằng muốn giết thiếu
niên áo bào vàng, mà nếu ly khai nơi này, sợ là rất khó đánh chết, nhưng nếu giết
người này, lại sứt mẻ tình cảm với tất cả mọi người Thương Mang Phái, thế thì
không phù hợp với lựa chọn của Mạnh Hạo.
Khi hắn trầm ngâm, lão nhân chưởng giáo hung
hăng cắn răng một cái, lập tức mở miệng lần nữa.
- Lão Cửu, lão phu biết ngươi băn khoăn cái
gì. Hôm nay phát hạ đạo thề, Kim Vân Sơn này về sau nếu lại trêu chọc ngươi,
lão phu cùng ngươi đồng loạt ra tay, đem hắn trấn áp.
- Sa mỗ cũng nguyện ý như thế! Sa Cửu Đông chậm
rãi lên tiếng, đối với Mạnh Hạo, hắn không thể không cân nhắc và phán đoán lần
nữa. Mạnh Hạo trước mắt, thông qua một trận chiến này đã trực tiếp chứng minh,
hắn cùng bốn người bọn họ, có tư cách ngồi ngang hàng.
Thiếu niên áo bào vàng cười khổ, trầm mặc gật
gật đầu.
Mắt thấy như thế, Mạnh Hạo mặc dù còn có chi
tâm giết đối phương, nhưng sau khi cân nhắc, cũng liền tắt niệm, hừ lạnh một tiếng.
- Một khi đã như vậy, chuyện này xóa bỏ. Bất
quá cho dù như thế, trước cửu tử nhất sinh của bổn tôn, chuyện này của Kim đạo
hữu cần một cái công đạo.
Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng. Thiếu niên áo
bào vàng thầm thở dài, hắn biết được Mạnh Hạo ở chỗ này chiếm cứ đại thế, mình
không thể nào chống cự được. Hắn cắn răng, một trảo đánh vào hư không lập tức
trong tay xuất hiện một vòng tay.
- Vật bên trong đưa cho Mạnh đạo hữu, đền bù
cho chuyện trước kia.
Thiếu niên áo bào vàng nâng tay lên, lập tức
chiếc vòng tay nay ra khỏi gió lốc, rơi ngay trước mặt Mạnh Hạo. Thần thức Mạnh
Hạo quét một cái, bên trong vòng tay này có không gian lưu trữ đồ vật, có rất
nhiều thiên tài địa bảo. Hắn nhìn một lúc sau mới khẽ gật đầu, thu hồi lấy.
Hắn vung tay áo, hồn phách bốn phía ngay lập tức
dừng lại, đồng loạt lui về phía sau, quỳ lạy chung quanh Mạnh Hạo.
Giờ khắc này Mạnh Hạo đứng giữa không trung,
giống như Đại Đế Quân Vương chân chính. Bọn người Thương Mang Phái đã chứng kiến
hết thảy, hình ảnh đó cả đời này họ cũng không thể nào quên.
Trận chiến này, Mạnh Hạo lập tức từ vị trí của
Chí Tôn thứ chín trực tiếp trở thành đại cự đầu thượng đẳng thứ năm trên Thương
Mang Tinh!
Địa vị của hắn dĩ nhiên có thể ngồi ngang hàng
với chưởng giáo. Thậm chí chỉ bằng một trận chiến với thiếu niên áo bào vàng
này, sau này tất cả cường giả Thương Mang Phái phàm muốn đi vào Minh Cung đều
không được đắc tội với Mạnh Hạo.
Bởi vì, Mạnh Hạo trước khi vào Minh Cung đã rất
mạnh. Sau khi đi vào, chỉ một trận chiến, hắn đã tuyên bố, hắn… chính là đế
vương nơi này!
Hắn có vô cùng quỷ hồn, trừ phi là Siêu Thoát
chi tu nếu không ở chỗ này Mạnh Hạo chính là vô địch!