Ngã Dục Phong Thiên

Chương 790: Chương 790: Ngũ hành tạm quy nhất. (2)




Nhưng hiện giờ... Theo tu vi tăng mạnh, khi Mạnh Hạo bước vào Nguyên Anh sơ kỳ, khi Kim Đan trong cơ thể hắn sinh ra Nguyên Anh, tất cả tu sĩ xung quanh đang nhìn hắn, tất cả đều đổi sắc, hít một hơi, không thể tin tưởng.

- Hắn... tu vi đột phá, bước vào Nguyên Anh?

- Điều này... Làm sao có thể, hắn bước vào Nguyên Anh? Lẽ nào trước đây, hắn thực sự chỉ là một tu sĩ Kết Đan?

- Không thể nào, có lẽ người này trước đây đã từng là Nguyên Anh, vì một lý do nào đó mà tu vi rớt xuống, lúc này một lần nữa khôi phục?

Từng tiếng nói kinh hoàng, lập tức vang lên trên chiến trường. Đa số là đến từ đám người trên tường thành Mặc Môn, ngoài ra, là những cường giả đỉnh phong của bộ lạc cướp đoạt trong đàn dị yêu, đang có ý định xông về phía Mạnh Hạo.

Trong khoảnh khắc bọn họ còn đang kinh hãi, sau lưng Mạnh Hạo, trừ kim quang, lại xuất hiện tia sáng thứ hai!

Màu xanh!

Thanh quang lấp lánh, đan xen với kim quang, mái tóc Mạnh Hạo tung bay, sinh cơ khổng lồ khuếch tán, tu vi của hắn một lần nữa gia tăng, chỉ khoảnh khắc... đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, chỉ còn một bước là đến trung kỳ!

Bộc phát như vậy, lập tức chấn động tất cả ánh mắt đang nhìn vào. Mà chính lúc này, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hú lên, sau lưng hắn, cũng xuất hiện màu sắc thứ ba!

Kim, Thanh, còn cả Huyết sắc đại biểu cho đồ đằng thủy!

Ba màu chiếu khắp bầu trời, tu vi Mạnh Hạo, tiếp tục gia tăng, không ngừng tăng lên, đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, bước vào Nguyên Anh trung kỳ!

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người tái mặt, hít thở vội vã. Đóa Lan mở to mắt, có vẻ không thể tưởng tượng. Mà Trương Văn Tổ bên cạnh, ánh mắt lóe lên, lại càng trở nên ngưng trọng.

Nhưng ngay tiếp đó, ánh sáng thứ tư, kinh thiên động địa đã xuất hiện, đó là màu cam!

Bốn màu xuất hiện sau lưng Mạnh Hạo, khiến tu vi của hắn, căn bản không hề dừng lại, tiếp tục gia tăng, như là bộc phát sau bao lâu tích lũy, muốn bộc phát toàn bộ những tích lũy sau bao năm tháng.

Khí thế không ngừng gia tăng, khí tức không ngừng mạnh lên. Sau lưng Mạnh Hạo, cuối cũng cũng xuất hiện tia sáng thứ năm, hoàn thành toàn bộ năm màu.

Ánh sáng này, có màu đen!

Ngũ hành, năm màu sắc, giờ phút này, hòa thành ngũ sắc thiên, vây quanh Mạnh Hạo. Sau lưng Mạnh Hạo, áo Mạnh Hạo phần phật, mái tóc bay loạn, đôi mắt xuất hiện tia sáng kỳ dị, giữa không trung, trong mắt xuất hiện tinh quang.

Khoảnh khắc này, ngũ sắc thiên sau lưng hắn, ngũ quang lấp lánh, không còn đồ đằng, chỉ có một khí tức không thể hình dung bên trong quang mang ngũ sắc thiên.

Năm loại màu sắc này, lấy ngũ hành của Mạnh Hạo làm chủ, trong đó kim đồ đằng phát ra kim quang; mộc chủ thanh mang; thủy là huyết quang, xích hồng tận trời; thổ là sương, một màu đen nhánh!

Cuối cùng là hỏa, không phải màu đỏ, mà là màu cam, màu cam lan tràn, biển lửa ngập trời.

Tu vi của hắn, lúc này cũng vùng lên lần cuối cùng, khí tức mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người kinh hãi, khí thế cao đến chấn động tâm thần tồn tại ở bát phương.

Cho đến khi đạt tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách biệt với hậu kỳ một vạch, tu vi của Mạnh Hạo mới dừng lại. Chiến trường chấn động, tất cả ánh mắt đều nhìn về Mạnh Hạo.

Tu vi Mạnh Hạo bộc phát, Kim Đan hắn áp chế nhiều năm, lúc này cũng vùng lên, tu vi Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, phát ra không hề giữ lại.

Trước đây hắn đã có thể chiến đấu với Nguyên Anh hậu kỳ, hiện giờ ... Mạnh Hạo càng mạnh hơn. Tuy nói không thể lay động Trảm Linh, nhưng dưới Trảm Linh, tu sĩ Nguyên Anh với Mạnh Hạo mà nói, có thể hoàn toàn bóp nát, hắn mà đi tới, tất thế như chẻ tre.

Nhưng Mạnh Hạo lại thở dài một tiếng.

- Nếu có thể minh ngộ mưa tím, hợp lại làm một với huyết đồ đằng, hóa thành đồ đằng thủy đại viên mãn, thì tu vi của ta bộc phát, hẳn có thể đột phá tới Nguyên Anh hậu kỳ mới đúng!

Mạnh Hạo hiểu rõ, tu vi hiện giờ, không phải ngũ hành viên mãn thực sự, chỉ có thể khiến tu vi gia tăng đến Nguyên Anh trung kỳ mà thôi.

Đây không phải cái Mạnh Hạo muốn, thủy trong ngũ hành, huyết của Huyết Tiên chỉ là một bộ phận mà thôi, một bộ phận khác, là mưa tím hạo kiếp tại Tây Mạc.

Đây mới là lựa chọn của hắn.

Hiện giờ chỉ là tạm thời dung hợp thôi, thậm chí Nguyên Anh của hắn cũng chỉ là hư ảo. Hiện giờ chỉ là ngũ hành tạm thời quy nhất, thậm chí còn chưa hề dung hợp, cũng chưa luyện ra Nguyên Anh ngũ sắc. Một khi Nguyên Anh ngũ sắc được luyện ra, tu vi sẽ hoàn toàn ổn định.

Lúc này đôi mắt hắn đột nhiên xuất hiện ánh sáng kỳ dị, lúc ngẩng đầu, nhìn về phía xa, nơi các cường giả và đồ đằng Thánh Tổ của bộ lạc cướp đoạt, cách vô số dị yêu, đang kinh hãi nhìn bản thân.

- Lấy các ngươi làm thí nghiệm một chút, sau khi ngũ hành tạm quy nhất, sức chiến đấu có được thế nào!

Mạnh Hạo thì thầm, phía trước hắn ầm ầm chấn động, đàn dị yêu điên cuồng lao tới, khiến cường giả đỉnh phong của bộ lạc cướp đoạt, lúc ra tay ngăn cản, có một lão già Nguyên Anh, bị dị yêu cố ý tránh, ngăn cách ra. Mà phía trước người lão già bị chia tách ra đó, đàn dị yêu đều tách ra thành một con đường thẳng tắp, khiến cho khoảng cách một trăm trượng giữa lão và Mạnh Hạo, không hề có chút cản trở nào.

- Nào !

Lão già nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng nhìn lão già, ánh mắt hai bên nhìn nhau, Mạnh Hạo dửng dưng mở miệng!

- Cuồng vọng tự đại!

Lão già này là đại tế tự một bộ lạc, lúc này đôi mắt lóe lên hàn quang, lớn tiếng nói, thân thể lóe lên, thuấn di về phía Mạnh Hạo.

Bộ lạc của lão, trưởng lão và tộc công đều chết vì Vực Ngoại Tâm Ma hoa, lúc này cường giả đỉnh phong chỉ còn lại mình lão. Lúc xông ra, sát cơ trong mắt lão già càng thêm mạnh, còn chưa tới gần, đã có ánh sáng đồ đằng xuất hiện, ngay sau đó trên đỉnh đầu lão xuất hiện một ngôi sao. Ngôi sao này vô cùng to lớn, chỉ chớp mắt đã hóa thành tảng đá cả nghìn trượng, như muốn đập nát hư vô, bắn về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, vẻ mặt bình tĩnh, tay phải vung lên. Ngũ sắc thiên sau lưng lập tức lóe lên, xoẹt một tiếng, ngũ sắc quang lập tức tán ra, chớp mắt liền biến mất. Mà ngôi sao không lổ kia, chấn động rất mạnh, rồi phân giải giữa không trung.

Điều này, lập tức khiến tất cả mọi người kinh hãi, đại tế tự đang xông tới kia, cũng hít sâu một hơi, có vẻ không thể tin tưởng. Đúng lúc này, Mạnh Hạo như có suy nghĩ, tay phải đưa lên, chỉ về hư không xa xa.

Một chỉ này, ngũ sắc thiên sau lưng hắn vặn vẹo, lập tức biến mất, lúc xuất hiện, đã ngưng tụ trên đầu ngón tay của Mạnh Hạo. Một chỉ hạ xuống, quang mang ngũ sắc lập tức chói mắt, trong khoảnh khắc, lao thẳng về phía lão già.

Lão già bản thân là đại tế tự biến sắc, gầm lên thi triển thần thông, pháp bảo, lùi lại, mấy lần thuấn di, lập tức biến mất, lúc xuất hiện, đã ở phía xa xa.

Tốc độ nhanh, phản ứng nhạy, cho dù là quang mang ngũ sắc có sắc bén, cũng không thể tiếp xúc với người lão già. Nhưng ngay khi lão già xuất hiện, thân thể run mạnh, phun ra một ngụm máu to, vẻ mặt không thể tin tưởng, cúi đầu nhìn ngực mình, ngây ra đó.

- Làm sao lại có thể...

- Lực lượng ngũ hành, ngươi nhìn thấy được, nhưng không né được.

Mạnh Hạo nhẹ nhàng nói, trong mắt có vẻ minh ngộ.

Lão già im lặng, trên mặt có nụ cười thảm, cơ thể lão lập tức đỏ hồng, tất cả máu trong cơ thể lập tức phun ra, hình thành sương máu. Đồng thời, kim quang xuất hiện từ trong cơ thể lão, khiến cho lão từ trong ra ngoài, hóa thành một bức tượng vàng kim. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể tử vong, có một luồng sinh cơ từ bên ngoài đến, biến thành dày vò đau khổ. Cuối cùng, bức tượng do lão hóa thành rơi xuống mặt đất, biển lửa xuất hiện trong cơ thể lão, sau khi thiêu đốt, hình thần câu diệt.

- Ngũ hành khác nhau phối hợp lại, có biểu hiện khác nhau...

Mạnh Hạo một lần nữa hiểu ra, ngẩng đầu, nhìn về phía những cường giả và đồ đằng Thánh Tổ bị suy yếu nghiêm trọng của bộ lạc cướp đoạt. Lúc này ai nấy đều đang tái mặt, ở ngoài mấy trăm trượng, bị mấy chục vạn dị yêu vây chặt xung quanh, hoàn toàn ngăn cản bọn họ chuẩn bị tiêu diệt mình.

Bọn họ, cản bản không xông tới được, bị mấy chục vạn dị yêu vây quanh, bọn họ căn bản không thể tiêu diệt Mạnh Hạo, cho dù là tới gần... Cũng không làm được.

- Chúng ta thua rồi...

Im lặng, trong những cường giả này, một lão già khổ sở cất lời, bọn họ đã thua, vì bọn họ có thể nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng căn bản không thể tiêu diệt.

Đối phương không phải hạng dễ kích động, cho dù sức chiến đấu rõ ràng tăng lên, nhưng vẫn còn cẩn thận như thế, chỉ tách một người ra để ra tay, không hề cuồng vọng đến mức một mình đối diện với tất cả bọn họ.

Đối mặt với địch nhân như vậy, những cường giả của liên minh cướp đoạt hoàn toàn cảm thấy bất lực.

Lúc lời này vang lên, trên mặt đất phía dưới, tộc nhân của bộ lạc cướp đoạt còn sót lại, đều hoàn toàn bỏ qua chống cự, im lặng không nói.

Hai mươi vạn tộc nhân, lúc này còn dư lại, không đến hai thành. Trận chiến này, Mạnh Hạo không phải cá nhân thủ thắng, mà là tám mươi vạn dị yêu hình thành sức ép đủ để tất cả các thế lực rung động.

Liên minh cướp đoạt thất bại, Mạnh Hạo cũng không tiếp tục truy sát và ngăn cản, để mặc những tộc nhân tàn tật, và cả những cường giả của bộ lạc cướp đoạt, rời khỏi chiến trường, cho đến khi biến mất trên bình nguyên. Đoàn người Ô Thần bộ, Kim Quang Giáo, còn cả Hắc Long đại bộ, cùng với tám mươi vạn dị yêu do Mạnh Hạo dẫn đầu, đứng dưới Mặc Môn, ngẩng đầu, nhìn lên tường thành Mặc Môn.

- Ô Thần bộ, dẫn yêu linh tới!

Mạnh Hạo từ từ lên tiếng, tiếng nói truyền vào Mặc Môn!

- Hắc Long đại bộ, dẫn yêu linh tới!

Hứa Bạch hít sâu một hơi, đứng sau lưng Mạnh Hạo, cũng ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn trấn giữ Mặc Thổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.