Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1855: Chương 1855: Người Là Con La Thiên




Mạnh Hạo thấy rõ ràng, mười năm trước lúc mình chưa đi ngang qua mảnh đại lục này, tinh không nơi này vốn cũng không có mảnh đại lục này, mảnh đại lục này hoàn toàn là không tồn tại!

Chỗ này trống không!!!

Một màn này, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hắn lại nhìn thấy điểm nút xuất hiện mảnh đại lục này, là một ngày nào đó tại nhiều năm trước, chỗ tinh không này đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó, một phiến đại lục cứ như vậy vô cùng đột ngột... xuất hiện.

Phảng phất như bị một bàn tay vô hình dời đến đây.

Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng một cái, lời nói của Tùng Đạo Tử, dường như lần nữa quanh quẩn bên tai hắn, hắn không chậm trễ chút nào, thân thể bật lui ra sau, nhưng ngay khoảnh khắc hắn lui ra sau, một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền đến từ bốn phương tám hướng.

- Mạnh đạo hữu, lại gặp mặt!

Tiếng thở dài này mới vừa xuất hiện, lập tức phong ấn của Mạnh Hạo tạo thành ở bốn phía, trong nháy mắt sau tiếng nổ “rắc rắc” liền tan vỡ, chia năm xẻ bảy, đồng thời, một ý chí bàng bạc cuốn lấy những mảnh vỡ phong ấn kia, bẻ gãy nghiền nát, khoảnh khắc phủ xuống.

Một nữ nhân chậm rãi từ xa xa đi tới, nàng mặc một thân váy dài màu tím, dường như có vô số ngôi sao lóng lánh, dung mạo xinh đẹp, trong mắt tươi cười, từng bước một, đi tới hướng Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn tới, trong mắt sáng lên một cái.

- Hàn Bối!

Nữ nhân kia chính là Hàn Bối, nhưng giờ khắc này nàng so với khi ở Thương Mang Tinh, tạo cho người cảm giác hoàn toàn bất đồng!

Hàn Bối trên Thương Mang Tinh ở trong mắt Mạnh Hạo tuy rằng thần bí, nhưng lại giống như con gà con, nếu không phải đối phương dung hợp hồn với Sở Ngọc Yên, làm cho nếu như nàng ta chết, Sở Ngọc Yên cũng sẽ rơi xuống... thì Mạnh Hạo sớm đã ra tay giết chết nàng ta rồi.

Thế nhưng Hàn Bối xuất hiện trước mắt này, nàng tạo cảm giác đầu tiên cho Mạnh Hạo là dường như không phải đối mặt với một tu sĩ, mà là cả tinh không mênh mang. Tuy rằng nàng đứng ở đó, nhưng trên thân của nàng dường như ngưng tụ tất cả ý chí của tinh không La Thiên, giống như nàng chỉ là một vật dẫn.

La Thiên sứ giả Tùng Đạo Tử cũng như vậy, nhưng rõ ràng trên người hắn chứa đựng ý chí của tinh không La Thiên, còn kém xa so với Hàn Bối lúc này. Giờ khắc này Hàn Bối dường như chính là hóa thân của ý chí La Thiên.

Cái loại cảm giác dường như trong tinh không La Thiên này, tất cả sinh mạng đều phải cúi đầu, tất cả tồn tại đều run rẩy... Đại lục cũng thế, tinh tú cũng vậy, một chỗ lại một chỗ lốc xoáy, một phiến lại một phiến thế giới, cả chúng sinh trong tinh không, lúc này đều phải thần phục với hóa thân của ý chí La Thiên.

Tinh không run rẩy, cả khí vận của tinh không La Thiên, dường như tạo thành hình dáng một cái phễu; mà hạch tâm kia, chính là Hàn Bối đang đi tới.

Một màn này, lập tức khiến trong mắt Mạnh Hạo co rút lại. Thậm chí thời khắc này hắn có cảm giác, Hàn Bối này không phải mới vừa xuất hiện, trên thực tế ngay khi mình sưu hồn Tùng Đạo Tử, nàng đã đến đây rồi.

Mạnh Hạo trong mắt sáng rực nhìn Hàn Bối, Hàn Bối cũng nhìn lại Mạnh Hạo. Trên mặt lộ ra nụ cười, nụ cười kia phối hợp vẻ cười trong mắt... dường như tồn tại sâu sắc nào đó.

- Giả thần giả quỷ! Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng tay lên, bạo phát tu vi trong cơ thể ngập trời, lực lượng của chiến giáp gương đồng cùng theo lên, tạo thành chiến lực kinh người, khí thế như cầu vồng, tức khắc Mạnh Hạo vung Chiến Binh chém tới trước.

Một trảm này, làm tinh không bốn phía bị xé rách, trong tiếng nổ “ầm ầm” bao phủ Hàn Bối, nhưng ngay khoảnh khắc rơi xuống, Hàn Bối không né tránh chút nào, vẫn như cũ mỉm cười, vẫn như cũ lên tiếng.

- Ngươi phát hiện nơi này kỳ dị, không quan hệ, vốn ta cũng biết không thể giấu được ngươi lâu lắm!

Hàn Bối nhẹ nhàng cười, để mặc cho lực lượng Chiến Binh kia chém xuống trên thân mình, nhưng dường như nàng vốn không tồn tại, Chiến Binh trực tiếp chém ngang qua thân nàng, trong tiếng nổ “ầm ầm” tinh không phía sau lưng nàng, nhấc lên vô số sóng gợn.

- Vô dụng! Ta ở nơi này đều không phải là bản thể, chỉ là một ý thức mà thôi, vả lại chứa đựng ý thức này, cũng không phải tu vi của ta, mà là ý chí vĩ đại của tinh không La Thiên! Hàn Bối lắc đầu nhàn nhạt lên tiếng, Mạnh Hạo tròng mắt co giật, thân thể đột nhiên lui về sau, triển khai tốc độ cao nhất, trong tiếng nổ “ầm ầm” thoáng cái đã đi xa.

Hàn Bối lần nữa lắc đầu, mở miệng cười.

- Ngươi không đi được đâu! Nơi này, vốn là ý chí của La Thiên vĩ đại, là nơi chuẩn bị thu hoạch dành cho ngươi! Hàn Bối nâng tay lên điểm một lóng tay về hướng Mạnh Hạo.

Dưới một lóng tay này, lập tức Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn bất ngờ phát hiện tinh không bốn phía không ngờ chuyển động. Đích xác là đang chuyển động, bất kể hắn bay nhanh như thế nào, bay đi hướng nào, thủy chung đều là mảnh khu vực này!

- Ngươi có thể phát hiện mảnh đại lục này, là bởi vì ý chí La Thiên muốn để ngươi phát hiện, cho nên mới dịch chuyển đến trên con đường của ngươi!

- Hết thảy nhân quả này, là bởi vì vị trí của mảnh đại lục này, chính là mấy chỗ yếu điểm không nhiều lắm trong tinh không La Thiên. Giờ này tuy rằng mảnh đại lục này tan vỡ, nhưng yếu điểm ẩn chứa bên trong vẫn còn, sẽ dung nhập vào trong tinh không phụ cận!

- Cũng chỉ có thông qua yếu điểm này, ngươi mới có thể còn không phải Siêu Thoát, có thể bước chân ra ngoài Thương Mang.

- Mạnh Hạo, ngươi không phải muốn biết bên ngoài Thương Mang đến tột cùng là dạng gì sao, từ nơi này đi tới, ngươi sẽ biết! Hàn Bối vừa cười nói, hai tay chậm rãi nâng lên, vung lên, tinh không phía sau nàng vặn vẹo, dường như trong một chớp mắt này, cả tinh không La Thiên, tồn tại thuộc về ý chí La Thiên ở bên trong khu vực vô tận, đều lập tức... mở mắt ra!

Cùng lúc đó, phía sau Hàn Bối, tinh không dường như co rút lại một chút, tạo thành một vết nứt thẳng, vết nứt kia từ trung tâm nứt ra, giống như một con mắt chậm rãi mở ra, mà bên trong bất ngờ đích xác là một tròng mắt!

Đó là con mắt của tinh không, đó là con mắt do ý chí La Thiên hóa thành!

Ngay khoảnh khắc nó mở ra, khí thế nổ vang, cả tinh không La Thiên đều run rẩy, một lực lượng bàng bạc không cách nào hình dung, bất ngờ từ trên người Hàn Bối bùng phát ra.

Ngay tức thì trong phiến tinh không này, khu vực chỗ đại lục trước đó, liền sụp xuống với mắt thường có thể thấy được. Trong tiếng động“rầm rầm” vang vọng, đại lục nơi đó hoàn toàn sụp xuống, lộ ra một cái hắc động to lớn.

Hắc động này giống như bị người mạnh mẽ xé mở ra, không biết đã bao nhiêu năm trước, thời khắc này vừa hiển lộ rõ ràng, bỗng nhiên từ bên trong truyền ra một lực hút khổng lồ.

Mạnh Hạo chấn động toàn thân, dưới lực hút này thân thể hắn không cách nào khống chế bị hút về hướng nơi đó. Cùng lúc đó, trong tinh không La Thiên lại xuất hiện lực bài xích kinh người, giống như đè ép, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, tốc độ bị hút vào hắc động càng nhanh hơn.

Hắn cắn răng gầm nhẹ, toàn thân tu vi vận chuyển lên rầm rầm, nhấc tay hung hăng đâm Chiến Binh vào trong tinh không phía dưới, muốn mượn lực lượng này làm giảm lực hút kia... Lúc ngẩng đầu, Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vào Hàn Bối, trong mắt sát cơ lóng lánh.

Nhưng hắn hiểu rõ, giờ khắc này hắn đối mặt không phải là Hàn Bối, mà là... ý chí của tinh không La Thiên.

- Ý chí La Thiên! Chính là ngươi, khống chế Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục, hủy diệt Sơn Hải Giới, ý đồ thao túng cuộc sống của ta! Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, khiến cho đồng tử vốn đỏ bừng, màu sắc càng đỏ hơn!

Hắn cắn răng, nói từng chữ từng chữ, đều mang theo sát khí vô tận, trong mỗi một chữ đều có cừu hận và điên cuồng của hắn.

Hàn Bối thân thể run rẩy, dường như cho dù là nàng, cũng đều có chút không thể thừa nhận ý chí La Thiên ngưng tụ trên thân mình, thời khắc này cưỡng ép kiên trì, nhìn Mạnh Hạo từ xa nhoẻn miệng cười.

- Như vậy ngươi cho rằng, ý chí La Thiên, lại là người gì của ngươi? Hàn Bối bỗng nhiên nói như vậy, khiến Mạnh Hạo chấn động tâm thần. Trước đây hắn đã có suy đoán, dù sao hai chữ La Thiên, cùng với huyết mạch La Thiên của hắn ở Sơn Hải Giới, có hai chữ giống nhau.

Hắn không biết điều này có phải trùng hợp hay không, thời khắc này mắt thấy Hàn Bối nói như thế, trong mắt hắn chợt co rút lại.

- Ta là con gái của La Thiên, còn ngươi... chính là con trai của La Thiên!

- Đừng vội phản kháng, ngươi cũng không có tư cách phản kháng! Lần này toàn bộ ý chí La Thiên cộng thêm ý thức của ta, cũng bởi vậy trong vòng trăm năm, ta đánh mất tư cách tiếp tục tiếp nhận ý chí La Thiên, bất quá, những thứ này đều không quan hệ.

- Trở về đi... Ta mong đợi bộ dáng lúc ngươi xuất hiện lại lần nữa, khi đó, ngươi sẽ chấp nhận thân phận con của La Thiên, ngươi sẽ quên quá khứ, quên tất cả, trong thế giới của ngươi không còn có Sơn Hải Giới... mà chỉ có... La Thiên.

- Mà ngươi, cũng sẽ trở thành... La Thiên sứ giả mới! Có lẽ, là... La Thiên sứ giả cường đại nhất... bao nhiêu năm tháng tới nay chưa từng có.

- Cũng giống như ta, là hộ đạo cho ý chí La Thiên vĩ đại! Hàn Bối cười kiều mỵ, nhưng thân thể lại càng lúc càng suy yếu.

Khi một tiếng nổ vang quanh quẩn cả tinh không, Mạnh Hạo dựa vào Chiến Binh cản trở thân thể chậm lại, nhưng dưới lực hút của hắc động cùng với lực bài xích của Thương Mang... hắn cũng không thể giữ vững thân mình, liền bị cuốn thẳng tới hắc động.

Trong chớp mắt, đã bị hắc động cắn nuốt hoàn toàn!

Sau khi cắn nuốt, hắc động hóa thành lốc xoáy, ầm ầm xoay chuyển, rất lâu sau đó, mới chậm rãi ổn định, cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại, lốc xoáy tiêu tán, hắc động cũng biến mất, phiến tinh không khôi phục như thường, dường như cho tới bây giờ hắc động kia cũng chưa từng xuất hiện... Mà lực bài xích đến từ Thương Mang cũng vào giờ khắc này tiêu tán.

Trong cơ thể Hàn Bối tràn ra ánh sáng, ánh sáng kia dần dần che phủ toàn thân nàng, cho đến hóa thành vô số điểm sáng tiêu tan đi.

Nàng nhìn theo Mạnh Hạo bị hút đi, trên mặt như cũ mang theo nụ cười, trong mắt cũng có mong đợi.

- Mạnh Hạo... con trai của La Thiên, ngươi lớn lên quá nhanh, nhanh đến trình độ cho dù là ý chí La Thiên vĩ đại cũng phải cảnh giác. Cho nên, cho dù hạt giống chưa có trưởng thành, cũng phải đến thời điểm thu gặt! Hàn Bối nhẹ giọng lẩm bẩm, thân thể hoàn toàn biến thành ánh sáng, tản ra từ từ chìm sâu vào bóng tối.

Sau một lúc lâu, phiến tinh không này lần nữa yên tĩnh, lần nữa đen như mực.

Cùng lúc đó, trên Thương Mang Tinh, trong Đệ Nhất Tông, tại chỗ bản thể Hàn Bối, nàng đang khoanh chân tĩnh tọa, thời khắc này cặp mắt chợt mở ra, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nàng lập tức già đi rất nhiều, mặt không có chút máu.

- Trong vòng trăm năm, ta không thể thừa nhận ý chí La Thiên phủ xuống! Hàn Bối nhỏ giọng nói, lúc ngẩng đầu nhìn lên tinh không xa xa: - Ta mong đợi, một khắc ngươi trở về, ngươi có thể cùng với ta, cùng nhau tạo nên hạt giống mới trên Thương Mang Tinh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.