- Nó muốn làm gì! ! !
Nhất Trần Tử hồn bay phách lạc, thời điểm nguy cơ, thân thể khoảnh khắc
hóa thành một đám sương mù, bỏ chạy thẳng đến xa xa, khi xuất hiện thì
đã ở bên ngoài nghìn trượng. Chim anh vũ lại một lần xuyên qua thất bại, lập tức phẫn nộ hét lên.
- YAA.A.A.. Nha nha, ngươi còn dám trốn, Ngũ gia nhất định phải làm ngươi! !
Chim anh vũ xuất hiện, cảnh tượng của màn hành động này, lập tức khiến
tất cả mọi người của Ô Thần ngũ bộ sửng sốt, ngơ ngác nhìn không trung.
Nhất Trần Tử lau đi mồ hôi lạnh trên trán, gã mơ hồ cảm thấy bộ lạc này
không đơn giản, nhìn như nhỏ yếu, nhưng trước thì có đằng điều, sau lại
có yêu đàn, giờ phút này rõ ràng còn xuất ra cái loại hình khủng bố,
chỉ thích công kích mông người ta như vậy.
- Ái phi! !
Ngay khi Nhất Trần Tử đang còn hoảng sợ, thì chim anh vũ phẫn nộ bởi vì
hai lần tấn công không có kết quả, giờ phút này ánh mắt đỏ lên, lớn
tiếng bén nhọn rít gào.
Khoảnh khắc hai chữ này truyền ra, trên bầu trời xa xăm lập tức có một
mảng lớn tầng mây gào thét mà đến. Tầng mây này có tốc độ cực nhanh,
khoảnh khắc liền tới gần, trong tầng mây, chính là Thiên Phương thú
khổng lồ.
- Thiên Phương! !
Thiên Phương rống một tiếng, long trời lở đất, Nhất Trần Tử mở to mắt,
lộ ra vẻ ngơ ngác và hoảng sợ, gã mạnh mẽ rút lui, ánh mắt hiện lên vẻ
không thể tin nổi.
- Chết tiệt, nơi này lại có Thiên Phương thú, này... Đây là cái bộ lạc
gì chứ, không ngờ lại nuôi nhốt Thiên Phương thú! ! Nơi này không thể ở
lâu, chết tiệt, sớm biết như thế, sẽ không tới nơi này, người cũng không nhiều, nhưng sao lại khó diệt như thế chứ!
Da đầu Nhất Trần Tử run lên, không chút do dự thân thể nháy mắt rút lui, hóa thành một luồng khói nhẹ, triển khai độn pháp kinh người của gã,
một cái chớp mắt chính là mấy ngàn trượng.
Nhưng thân thể của gã vừa mới mới xuất hiện, một tiếng hừ lạnh lập tức
truyền đến từ trong hư vô bên người gã, thân ảnh Mạnh Hạo, thuấn di một
cái, chợt xuất hiện.
Nháy mắt nhìn thấy Mạnh Hạo, Nhất Trần Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó
là phát ra tiếng thét chói tai chưa từng xuất hiện kể từ sau khi trở về
từ Khư Kiều giới. Trong tiếng kêu kia mang theo hoảng sợ, mang theo sợ
hãi, còn mang theo cả run rẩy đến từ linh hồn.
- Ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này! !
Sự xuất hiện của Mạnh Hạo trong khoảnh khắc lọt vào mắt tất cả mọi người trên sơn phong, khoảnh khắc khi nhìn thấy Mạnh Hạo, thân thể tộc trưởng Ô Binh bộ run lên, vẻ mặt kích động.
Những cường giả bên cạnh ông cũng vậy, sự xuất hiện của Mạnh Hạo, đối với bọn họ mà nói, giống như là đã có được hy vọng.
Những người tinh anh đều như thế, thì càng không cần phải nói đến những
tộc nhân bình thường khác của Ô Thần ngũ bộ nữa. Khoảnh khắc khi nhìn
thấy Mạnh Hạo, lòng tuyệt vọng của bọn họ trực tiếp bị kích động và hưng phấn thay thế hoàn toàn.
- Thánh Tổ!
- Thánh Tổ đại nhân đã trở lại! !
- Thánh Tổ đại nhân, cung nghênh Thánh Tổ đại nhân trở về! !
Thanh âm của một ngàn người như muốn phát tiết áp lực trong cơ thể vậy,
lớn tiếng gào rú, truyền khắp thiên địa, giống như vạn người rít gào.
Hơn nữa ở trên bầu trời, Đại Mao cùng với tất cả yêu đàn, sau khi nhìn
thấy Mạnh Hạo đã về, cả đám lập tức phấn chấn tinh thần, ngửa mặt lên
trời gào rú.
Bầy yêu gào rú, mọi người rít gào, còn có mầm đằng điều kia giờ phút này cũng đang run rẩy, giống như phát ra sức sống mới, hình thành khí thế,
như là thức tỉnh ý chí nào đó, long trời lở đất.
Sắc mặt Nhất Trần Tử nháy mắt trắng bệch, gã ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, giờ phút này trong óc chỉ còn tiếng vù vù, thân thể trong tiếng gào thét
theo bản năng lui về phía sau. Nhưng gã lại không có lưu ý đến chim anh
vũ đang mang vẻ mặt khinh thường gào thét mà đến, trực tiếp đâm xuyên
qua cái mông của gã.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết bỗng truyền ra từ miệng Nhất Trần Tử. Đau ....... cái loại đau nhức này, cả đời này gã chưa từng phải chịu đựng
qua, không cách nào hình dung, khắc cốt ghi tâm... Hơn nữa ở trong đau
đớn này, còn có một loại cảm giác nhục nhã thật lớn, khiến Nhất Trần Tử
lập tức ngửa mặt lên trời rống to.
Nhưng tiếng hô của gã vừa mới truyền ra, chim anh vũ lại lần nữa hưng
trí bừng bừng vọt tới. Nhất Trần Tử bị hù, thân thể mạnh mẽ hóa thành
khói nhẹ, muốn nhanh chóng bỏ chạy.
Đáy lòng gã đối với việc đến đây thật sự là hối hận. Loại hối hận này đã không thể dùng ngôn ngữ để diễn ra, cắm rễ thật sâu trong lòng Nhất
Trần Tử. Gã có thế nào cũng chẳng thể nghĩ tới, cái bộ lạc nho nhỏ ở
đây, vậy mà lại .... tàng long ngọa hổ!
- Chết tiệt, chết tiệt .... ở đây có đằng điều đáng ghét như thế, có yêu đàn đông như vậy, còn có con vẹt biến thái kia, lại có cả Thiên Phương
thú kinh nhân. Quá phận nhất ở đây, chính là lại gặp phải cái tên Huyết
Diện Lão Tổ kia!
Lòng Nhất Trần Tử tràn đầy bi ai, thậm chí có loại kích động muốn khóc,
gã đã quyết định, lúc này phải bỏ chạy, cuộc đời này, tuyệt sẽ không bao giờ bước vào bắc bộ Tây Mạc nửa bước nào nữa.
Nhưng ngay khi thân thể gã hóa thành khói nhẹ muốn bỏ chạy, Mạnh Hạo
vung tay phải lên, một cỗ hàn phong lập tức gào thét mà qua. Bên trong
đó ẩn chứa lực lượng sương thổ, phút chốc đã khiến cho làn khói nhẹ mà
Nhất Trần Tử hóa thành trực tiếp đọng lại giữa không trung.
Khiến cho thân ảnh của gã, bị trực tiếp bức ra, trên mặt Nhất Trần Tử lộ ra vẻ hoảng sợ, gã không thể tin. Chỉ là thời gian ngắn như vậy, đối
phương lại đã cường đại đến trình độ như vậy, còn có thể phá bỏ độn pháp của mình.
Gần như ở khoảnh khắc thân ảnh của gã bị bức ra, Mạnh Hạo vẻ mặt âm hàn, hai mắt lộ ra sát khí ác nghiệt, nháy mắt liền cất bước mà đến, tay
phải nâng lên, một quyền đánh thẳng lên trên ngực Nhất Trần Tử.
Nhất Trần Tử căn bản là không thể né tránh, phun ra máu tươi, ngực
truyền ra tiếng nứt xương, kêu lên thê lương thảm thiết, thân thể nhanh
chóng bay ngược ra.
- Hắn sao lại mạnh như vậy! !
Nhất Trần Tử hồn bay phách lạc, trong khi đầu óc vù vù, thì âm thanh lạnh như băng của Mạnh Hạo đã truyền vào trong tai gã.
- Dám đoạt đồ của Mạnh mỗ, ngày đó để ngươi chạy thoát, hôm nay xem ngươi trốn thế nào.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, thân thể tới gần, tay phải lại hạ xuống một quyền.
Ầm một tiếng, Nhất Trần Tử máu tươi phun ra, sắc mặt tái nhợt, lời nói
đều nói không nên lời, nắm tay của Mạnh Hạo, chẳng những đả thương thân
thể này, mà còn gây tổn thương cho Nguyên Thần của gã. Thậm chí ngay cả
đồ đằng của gã cũng gần như muốn sụp đổ.
Thời điểm nguy cơ, Nhất Trần Tử phát ra gào rú bén nhọn, linh thức gã
bỗng nhiên tản ra, trong cơ thể tà pháp vận chuyển, mi tâm rõ ràng xuất
hiện một vòng hắc nguyệt. Hắc nguyệt này vừa mới hiển lộ, ngay lập tức
ngưng tụ tất cả linh thức của Nhất Trần Tử vào trong hắc nguyệt ở mi
tâm, khiến cho hắc nguyệt này trong lúc xoay tròn, lại cũng hiện lên ảnh ngược của hắc nguyệt này trên mi tâm Mạnh Hạo.
- Thức Sát!
Nhất Trần Tử lại phun ra máu tươi, thê lương mở miệng.