- Còn nữa, câu thứ hai ngươi nói “trời cao có mắt”,
ngươi không có từ gì để nói nữa sao, cái gì gọi là “trời cao có mắt”
chứ? Phải nói là “trời ơi, người hãy móc hai mắt của ta đi, bởi vì cuộc đời
này ta được chiêm ngưỡng một thiên kiêu như vậy, không còn cần phải nhìn thứ gì
khác nữa rồi!” Bì Đống đằng hắng một tiếng, không có chút liêm sỉ nào lớn
tiếng nói.
Anh Vũ ở bên cạnh thỉnh thoảng còn tỏ ra chưa thỏa mãn,
chêm vao vài câu.
Mạnh Hạo chớp chớp mắt, không nhịn được ho lên sù sụ.
Về phần lão thằn lằn kia, thời khắc này ánh mắt đã trợn
tròn, ngơ ngác nhìn Bì Đống. Bỗng nhiên nó có một loại cảm giác như mình gặp phải
cao nhân rồi vậy...
- Nhớ kỹ, nịnh nọt phải nhìn người, có người thích trong
chân thật phóng đại thêm một chút, mà có người thì lại thích vô hạn phóng đại.
Cho nên, trước khi nịnh nọt, ngươi phải phân tích tính tình của đối phương. Tiểu
Háo Tử vừa nhìn là biết chính là cầm tinh con khỉ, cho nên tên gia hỏa như vậy,
ngươi không thể phán đoán theo lẽ thường được. Phải khoa trương, phải phóng đại,
phải khen ngợi đến cảnh giới cao nhất, không phải là nói ra những lời mà cả
ngươi cũng cảm thấy ghê tởm, mà chính là... ngay cả ngươi cũng thật sự cho rằng
đó là sự thật. Loại cảnh giới này, kẻ đầu đường xó chợ thì cả đời cũng không thể
chạm đến! Bì Đống cao thâm lên tiếng, thần sắc từ từ nghiêm túc, thậm chí mơ hồ
còn có loại rèn sắt không thành thép.
Lão thằn lằn bắt đầu đổ mồ hôi.
- Còn câu nói tiếp theo đó của ngươi nữa, nói ra thật rất
dài dòng, ngươi nhìn kỹ đây, nhìn xem ta nói thử cho ngươi biết, cái gì mới gọi
cảnh giới cao nhất.
Bì Đống ngẩng đầu, thân thể “bụp” một tiếng,
không ngờ biến thành một con thằn lằn, con thằn lằn thè lưỡi, ánh mắt lộ ra cực
hạn cuồng nhiệt, thậm chí bởi vì kích động mà thân thể của nó cũng run lên lẩy
bẩy.
Nó nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt tựa như có thể hòa tan núi
băng, tựa như đang được chiêm ngưỡng sinh mạng hoàn mỹ nhất trên thế gian này.
Rồi sau đớ phịch một cái lập tức quỳ xuống, phát ra tiếng rống lớn tan nát cõi
lòng.
- Đại nhân, ta cam nguyện và cầu xin được trở thành tùy
tùng dưới trướng ngài, đi dưới ánh hào quang của ngài. Nếu như ngài dám cự tuyệt
ta, ta... ta liền chết tại trước mặt của ngài, ngài đừng cản ta, ta muốn chết ở
trước mặt của ngài! Bì Đống dường như nhập vai quá sâu, lè lưỡi sắp sửa cắn mạnh,
dường như nếu Mạnh Hạo không đáp ứng, nó thật sự sẽ lập tức tự bạo vậy.
Thậm chí thời khắc này, trong cơ thể nó cũng đang truyền
ra dao động tự bạo, dao động này càng ngày càng mãnh liệt. Anh Vũ cũng trở nên
sửng sốt, nhanh chân tiến lên vỗ mạnh Bì Đống một cái, ra hiệu đối phương“đây không phải là thật” ...
- Con chim chết tiệt, cút ngay cho lão phu, trước lúc này
lão phu chính là con Tích Long tôn quý nhất trong khắp Thương Mang tinh không,
nhưng cho đến hôm nay lão phu mới phát hiện ra, thì ra sứ mệnh cả đời này của
ta chính là vì chờ đợi chủ nhân ngài xuất hiện!
- Ngài dám nói một chữ “không” không, ta sẽ chết
liền cho ngài xem! Bì Đống rống giận, dao động tự bạo càng ngày càng mãnh liệt,
thậm chí xung quanh cũng đang có dấu hiệu hủy diệt. Mà thân thể của nó, thời khắc
này cũng đang truyền ra tiếng răng rắc, xuất hiện từng cái khe nứt, bên trong
khe nứt tràn ra ánh sáng hủy diệt, hai mắt đỏ thẫm, dĩ nhiên đã lâm vào điên cuồng.
Mạnh Hạo trợn tròn mắt, Anh Vũ thì hô hấp dồn dập. Thấy
Bì Đống lúc này như thật sự muốn tự bạo, Mạnh Hạo liền nhanh chóng lên tiếng.
- Nhận, ta nhận ngươi.
Nghe vậy, lúc này Bì Đống mới hài lòng gật gật đầu, thân
thể từ từ tiêu tán dấu hiệu tự bạo, “bụp” một tiếng lại biến trở lại
thành bộ dáng Bì Đống. Chỉ có điều bởi vì trước đó nó rất nghiêm túc, nên thời
khắc này có chút mệt mỏi. Thậm chí chuyện tự bạo kia cũng đều là sự thật, thời
khắc này tuy rằng nó đã cưỡng ép đình chỉ, nhưng vẫn bị thương. Song Bì Đống
không thèm để ý chút nào, ngạo nghễ nhìn lão thằn lằn.
- Có phục hay không?!
Mà lão thằn lằn bên kia, thời khắc này thân thể run lên lẩy
bẩy, hô hấp dồn dập ngơ ngác nhìn Bì Đống, như thể bị thiên lôi quán đính,
trong đầu như có vô số sấm sét nổ tung, xua tan mây mù, khiến cho nó tại một
cái chớp mắt này như lập tức sáng tỏ.
Cả đời này, nó chưa từng thấy ai như Bì Đống vậy, một khắc
vừa rồi kia, nó cảm nhận được rất rõ ràng, đối phương thật sự muốn tự bạo, thậm
chí nếu như Mạnh Hạo nói chậm một chút, nói không chừng... tên Bì Đống này sẽ hật
sự tự bạo rồi.
Lão thằn lằn hít sâu một hơi, hướng về Bì Đống cúi đầu thật
sâu, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính, đáy lòng rối tung rối mù, đang suy tính xem có
nên học tập Bì Đống hay không, thì Mạnh Hạo đã ho khan một tiếng.
- Náo loạn đủ chưa, lão thằn lằn, đi theo ta ngàn năm, sẽ
không khiến ngươi ủy khuất, ngươi nếu không nguyện, có thể rời đi. Nói xong, Mạnh
Hạo liền phất tay áo, đi về phía xa.
Anh Vũ và Bì Đống cũng vội vàng đi theo, Bì Đống còn quay
đầu lại, tỏ ra thương tiếc nhìn lão thằn lằn.
Lão thằn lằn chần chờ một chút, rồi hung hăng cắn răng một
cái, vội vàng bay theo phía sau Mạnh Hạo.
Thời khắc này tâm thần nó rất không bình tĩnh, không thấy
được Bì Đống và Anh Vũ đang âm thầm truyền âm với nhau.
- Thế nào, từ nay về sau, Tam gia cũng có được một trợ thủ
đắc lực. Tu vi lão thằn lằn này là cửu nguyên đó, sau này khi chúng ta ra ngoài
đánh cướp người khác, mọi việc đều sẽ thuận lợi. Bì Đống đắc ý truyền âm.
- Ngươi cái tên ngu ngốc chỉ có thể đếm tới ba này, Tiểu
Háo Tử bây giờ đã là Siêu Thoát, có tấm da hổ này làm vỏ bọc, chúng ta còn cần
ra tay sao? Đây chính là “cáo mượn oai hùm” ngươi có hiểu hay không?!
Anh Vũ liếc mắt, trong lòng thầm cảm thán “tâm trí ở cảnh giới Siêu Thoát
một mình, thật là cô độc biết dường nào“.
Bì Đống sửng sốt một chút, rồi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức
cảm thấy mình nhập vai trước đó thật là lãng phí, thiếu điều lại muốn tự bạo lần
nữa...
Mấy ngày sau, đoàn người Mạnh Hạo bay nhanh trong Thương
Mang tinh không, xuất hiện trên một đại lục hoang vắng. Mảnh đại lục này thoạt
nhìn dường như không có bất kỳ sinh cơ nào, nhưng theo thần thức Mạnh Hạo tản
ra tạo thành uy áp, lập tức mảnh đại lục này trở nên rung rinh, bay ra vô số
con mối, toàn bộ đều run lẩy bẩy.
Từ sâu dưới mặt đất bay ra một con mối khổng lồ, nó ngơ
ngác nhìn Mạnh Hạo, cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người Mạnh Hạo, lập tức
run rẩy cúi đầu lựa chọn thần phục, so với lão thằn lằn dứt khoát hơn rất nhiều.
Sau khi thu nhận con mối không lồ có thể so với cửu
nguyên đỉnh phong này, Mạnh Hạo lại đi tới một nơi, nơi này là một vùng lốc
xoáy. Mạnh Hạo vừa mới tới gần, ánh mắt liền sáng lên, cỗ lốc xoáy này trong
nháy mắt chuyển động chậm lại, bên trong bất ngờ xuất hiện dấu hiệu muốn hỏng mất.
Một tiếng rống khủng khiếp từ trong lốc xoáy truyền ra,
ngay sau đó một cái đầu lâu to lớn từ trong lốc xoáy liền bay ra. Nhưng ngay
sau đó, vẻ dữ tợn liền biến thành sợ hãi, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.
Hắn biết Mạnh Hạo, mấy trăm năm trước, Mạnh Hạo đã từng
đi tới nơi này, lấy đi chí bảo của mình rồi sau đó trốn, bị mình đuổi giết.
Nhưng không ngờ lúc này đối phương quay lại, lại tràn ra khí tức khiến nó cảm
thấy khủng khiếp đến cực hạn.
- Ngươi... ngươi...
- Ngươi cái gì mà ngươi, mau trả lời, có thần phục hay
không?! Anh Vũ hét lớn một tiếng vô cùng khí thế, như thể người Siêu Thoát
không phải Mạnh Hạo, mà là nó vậy...
Chiếc đầu to lớn cười khổ, nhớ lại ngày đó Mạnh Hạo chạy
trốn, đã nói rằng sau này sẽ gặp lại, lúc này nó chỉ có thể cúi đầu.
- Thần phục...
- Ta tới tìm các ngươi, không phải là vì muốn các ngươi
thần phục, mà là để hoàn thành nhân quả năm xưa của bản tôn. Các ngươi theo ta
ngàn năm là được. Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, hắn quả thực không cần những chiến
lực này. Từ sau khi trở thành Siêu Thoát, hắn mơ hồ có một loại cảm giác, nhân
quả giữa mình với những thứ trong Thương Mang tinh không này, cần phải dần dần
được giải quyết, nếu không Thương Mang tinh không sẽ lấy đó trở thành thủ đoạn
đối phó mình.
Nơi cuối cùng Mạnh Hạo đi, chính là thế giới bên trong
đóa hoa to lớn kia!
Đóa hoa kia dĩ nhiên là đã kết thúc nở rộ, ở vào trạng
thái nửa khô héo, lắc lư trong tinh không. Nhóm người Mạnh Hạo xuất hiện bên cạnh
đóa hoa, từ xa nhìn lại trông thật nhỏ bé không đáng kể gì so với nó.
Nhưng khi Mạnh Hạo tới gần, đột nhiên đóa hoa này liền trở
nên run rẩy, hiển nhiên là nó có sinh mạng, đã nhận ra khí tức Siêu Thoát của Mạnh
Hạo.
Mạnh Hạo đứng trước đóa hoa, nhớ lại năm đó hắn không thể
làm gì, chỉ có thể chờ đợi, nhưng hiên tại... Mạnh Hạo bình tĩnh, hờ hững tiếng.
- Mở.
Chỉ có một chữ, nhưng một chữ này sau khi truyền ra, đóa
hoa kia kịch liền liệt run rẩy, rồi không chút chần chờ, lập tức nở rộ, lộ ra
thế giới bên trong tâm hoa.
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, cất bước đi vào trong thế
giới đóa hoa. Năm xưa hắn hứa hẹn phải phong ấn băng hỏa ở nơi này, giữ cho nơi
này bất diệt. Lúc này hắn liền nhoáng lên một cái, trực tiếp phủ xuống mặt đất.
Nơi này thay đổi rất nhiều so với khi Mạnh Hạo rời đi,
băng sơn đang tan ra, mà biển lửa cũng đã dập tắt trên phạm vi lớn, khu vực hai
tộc sinh tồn ở giữa giờ này đang dần dần mất đi sức sống.
Nhìn bộ dáng này, không tới bao lâu, nơi này sẽ trở thành
một khu vực không thể sinh tồn, mà một khi đóa hoa kia phong bế lại, trừ khi là
Siêu Thoát, nếu không không ai có thể ra vào, chú định tất cả mọi người nơi này
sẽ tử vong.
Mạnh Hạo đến cũng không dẫn tới Băng Sơn lão tổ và Hỏa
Phượng chú ý, nếu Mạnh Hạo không muốn để cho người khác thấy được, thì khắp
Thương Mang tinh không này, không ai có thể phát hiện ra khí tức của hắn.
Mạnh Hạo nhìn mặt đất, tay phải nâng lên bỗng nhiên điểm
ra một chỉ, một chỉ này nhìn như tùy ý, nhưng trên thực tế lại biến đổi quy tắc,
ảnh hưởng pháp tắc, cải biến vận mạng ở nơi này.
Khắp mặt đất truyền ra tiếng nổ vang, một luồng sóng gợn
không ai có thể thấy được, lấy mảnh đại lục này làm trung tâm trong nháy mắt
khuếch tán. Những nơi nó đi qua, khu vực băng sơn nhanh chóng đóng băng lại,
hàn khí tràn ngập, vĩnh hằng không tiêu tan, khiến cho nơi này lập tức khôi phục
lại trạng thái như lúc trước.
Mà một bên biển lửa, vào giờ khắc này cũng cấp tốc thiêu
đốt, nhiệt độ trong nháy mắt tăng cao hơn rất nhiều, rất nhanh đã trở nên vô
cùng nóng.