Ở trong mắt Mạnh Hạo, khí tức của Sở Ngọc Yên trên thân
nàng, cũng càng ngày càng nồng đậm, thậm chí rất nhiều lần, trong hoảng hốt hắn
có chút không nhận rõ.
Nhất là thời khắc này, sau khi Yên Nhi trải
qua Cổ kiếp, đang khoanh chân ngồi đó hít thở, Mạnh Hạo ngắm nhìn thân ảnh trước
mắt, trong mắt của hắn trở về hồi ức.
Đời trước, cảnh giới Tiên này, Sở Ngọc Yên
chưa có đi xong, còn đời này, nàng dưới trợ giúp của Mạnh Hạo, trong tu hành đã
tiến dần từng bước.
- Ta, cũng đến lúc nên buông tay... Mạnh Hạo nhỏ giọng lẩm
bẩm. Ngắm nhìn Yên Nhi, hắn biết, Sở Ngọc Yên cũng thế, Yên Nhi cũng vậy, đã
lưu lại thân ảnh trong tâm thần của mình, cả đời đều không phai mờ được.
Mấy ngày sau, Yên Nhi từ từ mở mắt ra, nàng nhìn Mạnh Hạo,
nhìn cặp mắt của Mạnh Hạo, dường như nàng đã hiểu. Trong mắt lộ ra ý không đành
lòng. Từ nhiều năm trước, nàng đã nhận ra lựa chọn này của Mạnh Hạo, mà hôm
nay, trong ánh mắt sư tôn, loại thâm ý kia đã nói rõ hết thảy.
- Sư tôn...
Yên Nhi kêu lên, giọng hơi run run.
- Sau Cổ Cảnh, là tắt Hồn Đăng từng bước một, ngươi đều
rõ rồi chứ? Mạnh Hạo nhỏ giọng nói.
- Còn có chỗ nào không rõ, hiện tại có thể hỏi ta!
- Cả đời tu sĩ, trước Cổ Cảnh, nếu có người trợ giúp sẽ
thuận lợi không ít. Thế nhưng sau Cổ Cảnh, hết thảy đều phải dựa vào chính
mình!
- Trước sau khắc ghi một điều, tu sĩ chúng ta tu không phải
thân, mà là tâm!
- Sư tôn... Yên Nhi trong mắt chảy nước mắt, nhìn Mạnh Hạo
gọi, thanh âm run rẩy hơn.
- Ta lưu lại cho ngươi chín cái ngọc giản, bên trong chín
cái ngọc giản này ẩn chứa lực lượng thần thức của ta... Nếu gặp nguy hiểm, vật
này có thể bảo vệ ngươi bình an! Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng. Từ trước tới nay,
phân thân của hắn này đã đến rất gần Đạo Cảnh, lực lượng của bổn tôn nơi đó, hắn
cũng có thể mượn tới không ít.
Chín cái ngọc giản này, phóng ra chính là lực lượng thần
thức của bổn tôn, đúng như hắn nói, ở Thương Mang Tinh này có thể bảo vệ Yên
Nhi bình an.
- Ta còn lưu lại cho ngươi bảy cuốn đạo thư. Bên trong
ngưng tụ thuật pháp thần thông tu hành cả đời của vi sư!
- Còn có đan dược 100 ngàn viên, là những năm này vì sư
luyện chế chuyên dành cho ngươi. Có thể giúp con đường tu hành của ngươi bình
an!
- Về phần pháp bảo, cả đời này vi sư cũng không có nhiều
pháp bảo lắm, trên cơ bản tất cả bảo vật của ta đều để lại cho ngươi!
- Còn có tiên ngọc linh thạch, cả đời vi sư đối với chuyện
này từng có theo đuổi mãnh liệt, thời khắc này nhớ lại cũng rất cảm khái... giờ
này toàn bộ cho ngươi!
- Sư tôn! Ta không cần những thứ này, ta không cần... Yên
Nhi nước mắt tuôn chảy, nàng sợ hãi, nàng khủng khiếp, cho dù mười năm trước
nàng đã nhận ra ý nghĩ của sư tôn, nhưng nàng vẫn còn không có chuẩn bị sẵn
sàng.
- Với danh tiếng của vi sư giờ này, trong Đệ Cửu Tông
không có người nào dám khi dễ ngươi, mà đều sẽ chiếu cố ngươi. Hơn nữa vi sư đã
tự mình bái phỏng Chí Tôn, ngài cũng sẽ chiếu cố ngươi. Mặt khác, cho dù vi sư
không ở nơi này, nhưng trên Thương Mang Tinh này, vi sư còn có những chuẩn bị
khác, tỷ như chó ngao, nó sẽ bồi tiếp ngươi!
- Không cần! Cái gì đệ tử cũng không cần! Sư tôn... đệ tử...
Yên Nhi lo lắng, đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ
nghiêm khắc.
- Yên Nhi! Mạnh Hạo khẽ quát một tiếng.
Yên Nhi thân thể run lên, sư tôn trước mắt nàng, trong
trí nhớ của nàng cả đời này, chưa từng có nghiêm khắc như vậy, đây là lần đầu
tiên.
- Ngươi đã trưởng thành rồi! Mạnh Hạo nhìn Yên Nhi, khẽ
thở dài một tiếng, nhu hòa nói, nâng tay lên lại vỗ nhẹ lên đầu Yên Nhi.
Yên Nhi theo bản năng rụt đầu, nước mắt trào ra.
- Đi thôi, theo vi sư đi một chỗ! Mạnh Hạo lắc đầu, xoay
người rời đi, Yên Nhi vội đứng dậy, lau nước mắt đi theo phía sau. Mười ba năm
qua, thầy trò hai người lần đầu tiên cùng đi ra khỏi Đệ Cửu Tông, đi ra ngoài đại
lục thứ chín này.
Ở nơi đó, có một dòng sông, bờ sông có một thôn làng. Khi
bọn họ đến đã là hoàng hôn, từng nhà khói bếp bốc lên... Mạnh Hạo nhìn thôn
làng trước mắt, hắn nhìn thấy căn nhà của kiếp này, giờ này đã đổi người khác,
phụ thân năm đó vớt hắn lên từ giữa sông, sớm đã trở về cát bụi.
Nhưng lão đạo vẫn còn, chỉ là già lão hơn rất nhiều. Ở
trong thôn này, năm đó cưới vị quả phụ kia làm vợ, chỉ là giờ này đều đã già
lão tóc trắng, con cháu đầy cả sảnh đường.
Mạnh Hạo ngắm nhìn, dần dần trên mặt lộ ra mỉm cười.
Trong trí nhớ kiếp này hiện lên từng hình ảnh, khiến Mạnh Hạo cảm thấy ấm áp, đồng
thời, cũng rất ngọt ngào.
Yên Nhi yên lặng đi theo bên cạnh sư tôn, không có nói
chuyện, giờ khắc này nàng có thể cảm nhận được loại nhu hòa trong nội tâm sư
tôn.
Khi trời tờ mờ sáng, Mạnh Hạo rời đi, từ đầu tới cuối hắn
không có xuất hiện trước mặt lão đạo kia, nhưng lại lưu lại hết thảy đan dược
có thể kéo dài tuổi thọ cho lão đạo, còn có ngọc giản có thể truyền thừa tiếp,
để bảo vệ tộc nhân nhất mạch.
Lúc sáng sớm, Mạnh Hạo rời đi. Sau khi hắn rời đi không
lâu, lão đạo kia vừa hà hơi, vừa đi ra cửa phòng, bất chợt cúi đầu nhìn thấy những
vật phẩm đặt trước mặt này, lão hơi sửng sốt một chút, suy nghĩ thật lâu, dường
như nhớ ra điều gì, thân mình run lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dần dần, lão nở
nụ cười.
- Tiểu Háo Tử, là ngươi đã trở về sao... Lão đạo cười,
trong mắt lộ ra hồi ức.
Mấy ngày sau, Đệ Cửu Tông, trên ngọn núi Thương Mang
Thai, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó đón gió núi, ôm quyền cúi đầu về hướng bầu trời.
- Thương Mang Phái, Đệ Cửu Tông, Phương Mộc muốn đi Siêu
Thoát Lộ, xin Chí Tôn mở cửa Siêu Thoát!
Thanh âm hắn quanh quẩn truyền khắp bốn phương tám hướng,
tất cả người nghe được, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tiếng “ồ” lên
truyền khắp Đệ Cửu Tông. Vô số đệ tử Đệ Cửu Tông rối rít bay ra, đi tới bốn
phía chân núi Thương Mang Thai, thấy Mạnh Hạo đứng trên đỉnh núi, cũng nhìn thấy
Yên Nhi ở dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên.
- Hắn... Còn là lựa chọn Siêu Thoát Lộ...
- Đích xác Siêu Thoát Lộ, mới là chỗ cần đi của thiên
kiêu như hắn!
Các thiên kiêu Đệ Cửu Tông kia, từng người trong phức tạp
khẽ thở dài.
Mạnh Hạo chọn lựa như vậy, là nằm trong dự liệu của bọn họ,
dù sao trên Siêu Thoát Lộ, đều không phải là không có trường hợp đặc biệt Cổ Cảnh
bước chân vào, dĩ vãng những trường hợp đặc biệt kia đều là hạng người thiên
kiêu trác tuyệt.
Mà Mạnh Hạo nơi này, nếu hắn không thừa nhận mình là
thiên kiêu, như vậy cả trong Thương Mang Phái, sẽ không có người nào dám nói
mình là thiên kiêu!
Hắn muốn đi lên Siêu Thoát Lộ, tự nhiên là có đủ tư cách.
Yên Nhi trầm mặc, nhìn thân ảnh sư tôn trên đỉnh núi,
trong mắt của nàng dần dần lộ ra ý kiên định, nàng hít sâu một hơi, tự nói với
mình phải kiên cường... nhưng nước mắt vẫn không kiềm được chảy xuống.
Gần như thanh âm Mạnh Hạo vang lên không lâu, trong trời
đất này truyền đến tiếng của vị Chí Tôn thất nguyên Đệ Cửu Tông kia: - Ngươi
xác định?
- Xác định! Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, thanh
âm như đinh chém sắt.
Gần như trong nháy mắt thanh âm hắn truyền ra, cả thiên địa
ầm ầm chấn động, hình như có người dùng lực lượng xé mở bầu trời, khiến cho
thiên địa biến sắc, khi tiếng sấm truyền ra không ngừng, giữa hư không xuất hiện
một cái khe nứt.
Trong khe nứt này tràn ra ánh sáng bảy màu, ráng màu vô tận
hợp thành bậc thềm, chạy thẳng tới bầu trời phía dưới, rơi ở trước mặt Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lên, theo bậc thềm, hắn nhìn thấy trong cái khe nứt giữa
bầu trời, dường như tồn tại một thế giới khác.
- Thương Mang Phái ta, có ấn định môn quy, phàm là có đệ
tử bước chân vào Siêu Thoát Lộ, cần lưu lại một ngọn đèn Hồn Đăng bổn mạng, đèn
còn người còn, đèn tắt... người vong. Tiếng nói cổ xưa quanh quẩn thiên địa, vô
số đệ tử bốn phía, mỗi người đều dần dần trầm mặc xuống.
Mạnh Hạo phất tay áo, lập tức từ trong mi tâm hắn, bay ra
một lũ hồn hỏa, hồn hỏa này vừa ra liền thiêu đốt hư không, nhưng vẫn tự hóa
thành một ngọn Hồn Đăng.
Hồn Đăng này không giống với đèn Cổ Cảnh của Mạnh Hạo,
đây là hồn hỏa của Mạnh Hạo biến thành, là biểu lộ bên ngoài tánh mạng của hắn,
có thể cho người ngoài thông qua biến hóa của hồn hỏa này, gián tiếp phát hiện
trạng thái của tánh mạng hắn.
Hồn hỏa này, cho dù là người ngoài chiếm được, cũng không
có ảnh hưởng gì với Mạnh Hạo. Hắn vung tay lên, ngọn đèn hồn hỏa nhẹ nhàng bay
tới hướng Yên Nhi.
- Đặt ở chỗ vi sư bế quan! Mạnh Hạo mở miệng cười, hít
sâu một hơi, thân thể nhoáng một cái, đạp lên nấc thang ánh sáng, chạy thẳng tới
khe nứt trên bầu trời.
- Phương Mộc! Mọi sự không thể cưỡng cầu, nếu không đi tiếp
được, hãy nhớ quay đầu lại. Ngay khi Mạnh Hạo đạp lên nấc thang, xông về phía
cái khe nứt trên bầu trời, thanh âm của vị Chí Tôn thất nguyên Đệ Cửu Tông kia
quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo.
Mắt thấy Mạnh Hạo đạp nấc thang, sắp đi vào khe nứt, bước
chân vào Siêu Thoát Lộ của Thương Mang Phái lưu truyền từ xưa đến nay, đột
nhiên, Yên Nhi nơi đó lớn tiếng hô:
- Sư tôn! Ngài... ngài còn nhớ lúc trước, ngài kể chuyện
xưa Sở Ngọc Yên gì kia cho đệ tử nghe, ngài từng đáp ứng, khi nào đệ tử muốn
nghe tiếp, sẽ kể cho đệ tử nửa bộ sau chuyện xưa không?
- Nhớ! Mạnh Hạo dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn về phía
Yên Nhi trên mặt đất giữa dãy núi, trong đám người, ánh mắt nhu hòa mỉm cười
lên tiếng.
- Bây giờ ngươi muốn nghe à?
- Hiện tại Yên Nhi không nghe, sau khi sư tôn ngài trở lại,
kể cho đệ tử nghe được chứ... Yên Nhi nói, thân mình run rẩy, nhìn về phía Mạnh
Hạo trong mắt đầy nước mắt, không đành lòng.
- Được! Mạnh Hạo nhìn Yên Nhi, trầm mặc một lát, gật gật
đầu, xoay người, hắn hít sâu một hơi, bước chân vào... cái khe nứt trong bầu trời,
đi vào... Siêu Thoát Lộ...
Siêu Thoát Lộ, từ khi Thương Mang Phái sáng lập tới nay
là trọng yếu nhất, thậm chí có thể xưng là nơi thí luyện nội tình của tông môn.
Thậm chí nói đây là nơi thí luyện cũng không thỏa đáng,
nơi này tuy rằng thuộc về Thương Mang Phái, nhưng trên con đường Siêu Thoát Lộ
này, Chí Tôn của Thương Mang Phái cũng không có cách nào khống chế sống chết của
đệ tử bên trong.
Hết thảy, đều nhìn xem chính mình, hết thảy đều xem cơ
duyên, hết thảy đều trông cậy vào tạo hóa.
Từ xưa đến nay, đếm không hết đệ tử Thương Mang Phái bước
chân vào con đường này, nhưng không ai có thể đi đến tận cùng, phần lớn đều lựa
chọn trở về trên đoạn đường.
Nhưng cho dù như vậy, trên con đường Siêu Thoát Lộ này, vẫn
cũng không ít đệ tử chết ở chỗ này...