- Đây là bốn con Ấn Linh
Trùng, đạo hữu có thể kiểm tra. Nếu không thành vấn đề thì đưa linh thức vào là có thể đưa chúng vào từ cửa ra này, cũng có thể biết lời Hàn mỗ
nói là thật hay giả.
Hàn Bối vung tay, bốn con sâu trắng nhỏ bằng ngón tay bay ra trước bốn người Mạnh Hạo.
Từ Hữu Đạo cầm lấy một con, cẩn thận kiểm tra rồi gật đầu, khắc linh
thức vào trong, dùng phương pháp trong ngọc giản đưa con sâu này ra, nó
lập tức nhập vào trong đất, không thấy bóng dáng.
Nữ tử trung niên họ Lý cũng chọn lấy một còn, mà tu sĩ mặc áo bào tro
thì tự lấy từ trong túi trữ vật của mình ra một con bọ cạp, không có để ý tới đám sâu của Hàn Bối đưa.
- Tại hạ tất nhiên là tin tưởng Hàn đạo hữu rồi.
Mạnh Hạo nhìn thoáng qua mấy con sâu nhỏ trước mặt, thản nhiên nói. Hắn
cầm lấy một con, tay phải kháp quyết, dựa theo phương pháp trong ngọc
giản rực tiếp triển khai cửa ra nơi đây. Nhưng hắn không chỉ đưa con sâu nhỏ kia đi, mà còn âm thầm làm cho dây mây ẩn giấu dưới mặt đất cũng
đứt đi một cây đi theo. Một lát sau, hắn mơ hồ cảm nhận được một vùng
đất hoàn toàn khác với nơi này từ trên người con sâu nhỏ kia, vả lại cực kỳ xa nơi này.
Nhưng đúng lúc này, dây mây đã gãy kia truyền tới cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt, khiến đôi mắt Mạnh Hạo hơi co rụt lại.
Nhưng dây mây được đưa ra đã nhanh chóng bị tiêu diệt, hình ảnh cuối
cùng trước khi truyền ra lúc này đã xuất hiện trong đầu Mạnh Hạo, đó là
một chiếc thanh đồng đỉnh cực lớn, với chân vạc chừng vạn trượng, khí
thế vô cùng mênh mông!
Hình ảnh lập tức biến mất, Mạnh Hạo vẫn vẻ mặt như thường, không để lộ
chút nào. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Từ Hữu Đạo và mấy người khác, thấy vẻ
mặt bọn họ không có thay đổi gì, cho dù là Từ Hữu Đạo hay tu sĩ áo bào
tro đều chỉ giây lát sau liền ngẩng đầu lên, hiển nhiên là thừa nhận lời của Hàn Bối.
- Hay là bọn họ đều không phát hiện chiếc thanh đồng đỉnh cực lớn kia?
Mạnh Hạo nghĩ vậy, lại nhớ tới dây mây bị mình dùng máu tươi in dấu vào thì tràn ra yêu khí nhàn nhạt.
- Nếu các vị đạo hữu đã an tâm thì hãy cùng tiểu muội tới nơi tồn tại
Tuế Nguyệt tàn quyển. Chuyện hôm nay dù cuối cùng có thế nào, thu hoạch
được tàn quyển đều sẽ để các vị thác ấn một phần.
Hàn Bối mỉm cười, cúi đầu với mọi người một cái rồi đột nhiên phóng lên, hóa thành cầu vồng bay thẳng tới nơi sâu trong bình nguyên.
Tạ Kiệt là người thứ hai bay lên, theo sau là Từ Hữu Đạo và trung niên
họ Lý kia, còn về Mạnh Hạo và tu sĩ áo bào tro là hai người cuối cùng
bay đi. Sáu người hóa thành sáu cây cầu vồng nhanh chóng lao đi trong
không trung.
Dọc theo đường đi, không ai nói gì, đều tự có suy nghĩ riêng. Mạnh Hạo
mặt không chút thay đổi, nhưng lòng lại luôn nghĩ tới chiếc đại đỉnh
thanh đồng mà dây mây đã phát hiện. Hắn nay đã xác định được bảy tám
phần rằng chỗ lúc nãy vốn chẳng phải lối ra gì, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn mà Hàn Bối thi triển.
Mạnh Hạo không biết nàng ta có lừa bịp được mấy người kia, nhưng nghĩ
tới Như Ý Ấn rồi thì hắn không hề sợ hãi, lại càng cảm thấy Tuế Nguyệt
tàn quyển nơi đây chắc chắn có chỗ kỳ dị, nếu không thì cũng không thể
khiến Hàn Bối vòng vo như vậy.
- Đúng rồi, không biết Hàn Bối này sao lại biết được chuyện Tuế Nguyệt tàn quyển…
Mạnh Hạo nhìn Hàn Bối đang thướt tha bay nhanh phía trước, thầm nghĩ trong lòng.
- Hàn đạo hữu còn chưa nói cho bọn ta biết ngươi làm thế nào mà biết
được Tuế Nguyệt tàn quyển, mà làm sao có được quyển thứ nhất.
Ở phía trước, Từ Hữu Đạo bỗng nhiên mở miệng hỏi câu hỏi mà Mạnh Hạo đang nghi vấn trong lòng.
Hàn Bối đang lúc phi hành thì quay đầu lại cười một cái.
- Từ đạo hữu chớ sốt ruột, chờ đến nơi rồi tiểu muội tất nhiên sẽ nói rõ tất cả.
Trong lúc nói, mọi người đã băng qua bình nguyên này, khi tới gần khu
rìa thì tiếng nổ vang trong phúc địa lại truyền ra, lúc này đây dù
khoảng cách rất xa, nhưng trừ Hàn Bối và Tạ Kiệt ra thì những người còn
lại đều chấn động tâm thần.
Nhưng người ở đây đều là Trúc Cơ hậu kỳ, vội vận chuyển tu vi. Một lát
sau tiếng nổ và lực hút tan đi, mọi thứ khôi phục như thường, nhưng sắc
mặt cả đám đều khó coi.
Hàn Bối tỏ vẻ xin lỗi, cũng không nói gì thêm, mà giơ tay phải nhẹ nhàng nhấn một cái về phía trước. Ngay tức khắc một trận gió to bỗng xuất
hiện, quét qua mặt đất. Hàn Bối hít sâu một hơi, vỗ túi trữ vật, trong
tay nàng ta lập tức có một bình ngọc.
Bình ngọc này màu xanh, được Hàn Bối nâng ở trong tay. Giờ phút này vẻ
mặt nàng ta cực kỳ ngưng trọng, chậm rãi đưa bình ngọc xuống dưới. Ánh
mắt mọi người cũng đi theo bình ngọc.
Chỉ thấy bình ngọc này rơi xuống đất thì rung mạnh một cái, trên bình
lại xuất hiện những vết nứt, những vết nứt đó nhanh chóng lan ra, rồi có một chất lỏng màu xanh chảy ra từ các kẽ nứt, trở thành một loại khí
tức thanh đạm mang theo vị đắng. Lúc khuếch tán ra thì tu sĩ vận áo bào
tro đôi mắt bỗng co rụt lại.
- Đây là…. Thiên Thanh Dịch!
Ngay khi tu sĩ áo bào tro nói vậy, bình ngọc màu xanh lập tức vỡ vụn, mà chất lỏng màu xanh bên trong cũng ngay tức khắc hóa thành sương mù màu
xanh, chậm rãi lan tràn ra bốn phía chừng trăm trượng. Đi qua nơi nào
thì không thấy cỏ dại nữa, dường như tất cả những gì nhìn thấy ban nãy
đều là ảo giác, để lộ ra mặt đất đen sì như bị nguyền rủa, mà trong phạm vi một trăm trượng này lại tồn tại một tòa cổ trận trông thật tang
thương.
- Tư Không đạo hữu thật hiểu sâu biết rộng, lại có thể nhận ra thứ này!
Đây đúng là Thiên Thanh Dịch, là một giọt mà ta vất vả lắm mới làm ra,
nhưng có thể phá đi rất nhiều ảo cảnh trong thế gian này.
Hàn Bối lúc này mỉm cười nhìn tu sĩ áo bào tro, lại đảo mắt qua đám người Mạnh Hạo một cái.
- Chắc hẳn các vị đạo hữu cũng có không ít nghi vấn. Nơi đây là một tòa
cổ trận, trận pháp này thông với một nơi bị phong ấn trong phúc địa.
Trên thực tế Thanh La Tông đã phát hiện ra tấm phúc địa này từ mấy trăm
năm trước, nhưng người phát hiện ra lại không phải đệ tử Thanh La Tông,
mà là một vị tiền bối của tiểu muội.
Từ đó về sau Thanh La Tông vì phúc địa này mà để tiền bối gia nhập Thanh La Tông, Hàn hệ nhất mạch ta cũng xuất hiện trong tông môn. Cổ đồ để
tiến vào nơi đây cũng chính là do tộc thúc của Hàn hệ ta nhiều năm
nghiên cứu, cuối cùng lấy bí pháp đem huyết mạch bản thân luyện chế, thế mới phản tổ ngưng tụ ra. Bởi vì…
Hàn Bối im lặng một lát, rồi lại nói tiếp.
- Bởi vì phúc địa này từng có một vị chủ nhân, là lão tổ đời nào đó của
Hàn gia ta, tiếc rằng lão nhân gia sớm hóa đạo tiêu tan, nhưng cảm ứng
nơi đây lại thỉnh thoảng thức tỉnh trong huyết mạch của hậu nhân.
Thanh La Tông có mưu toan gì với nơi đây, tiểu muội thật sự không biết.
Trước khi tộc thúc của ta hóa thành cổ đồ, từng nhắc tới rằng ngài cảm
ứng được trong phúc địa này có bí thuật của Hàn gia ta, Tuế Nguyệt tam
quyển chi pháp. Dùng pháp này có thể luyện chế ra Tuế Vẫn chi bảo. Bảo
vật này chém ra là có thể nuốt sinh cơ người, nên cần thứ như Xuân Thu
Mộc làm thể, lại để thừa nhận.