Ngã Dục Phong Thiên

Chương 219: Chương 219: Quỷ ảnh đêm khuya!(2).




- Không sao, đám tiểu oa nhi Trúc Cơ kia chỉ là một bộ phận mà thôi, còn những thứ chuẩn bị khác nữa, lần này nhất định có thể thành công rồi.

Ba lão giả lần lượt lên tiếng, sau đó thân ảnh dần biến mất, duy chỉ có tấm tàn đồ kia tựa như được cung phụng đặt trên bình đài, có chút lay động, quỷ dị.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hạo mở mắt ra, nhìn về phía ngoài lầu các, không lâu sau, một đạo cầu vồng lao tới, hóa thành một vị nữ tử thanh sam. Thân thể nàng ta thon dài, làn da trắng nõn, mái tóc dài thướt tha, khi tới gần thì chậm lại, đứng ở bên ngoài lầu các mà Mạnh Hạo ở lại.

- Thanh La Tông, đệ tử Đan Sơn, Hàn Bối, phụng mệnh đưa La Địa Đan tới cho đạo hữu, mong đạo hữu xuất hiện.

Nữ tử này giả dối cười một tiếng, nụ cười xinh đẹp tựa như một đóa hoa nở rộ, lộ ra vẻ đẹp mặn mà, nhất là đôi mắt đẹp kia, lại còn hàm răng ngọc trắng đều, một thân trường y thanh sam, vạt áo có hình một con tử biên, khiến cho người ta nhìn lại có một cảm giác xuất trần.

Không bao lâu sau, cửa lầu các mở ra, Mạnh Hạo chậm rãi đi ra, đưa mắt nhìn vị nữ tử xinh đẹp này.

Nàng ta đưa mắt nhìn Mạnh Hạo, nụ cười trên môi cũng không hề ngừng lại, mà khi nhìn hắn không biết là cố ý hay vô tình, thì lại lộ ra vài phần sáng ngời...

- Không biết danh húy đạo hữu thế nào?

Hàn Bối cười khẽ, thanh âm êm tai tựa như chuông gió, nghe vào trong tai tựa như là một loại hưởng thụ.

- Mạnh Hạo.

Hắn cũng không có che dấu tên của mình, thản nhiên nói, vị nữ tử này tu vi cũng không tầm thường, theo Mạnh Hạo phán đoán thì cũng là Trúc Cơ sơ kỳ rồi.

- Mạnh...

Hàn Bối giật mình một cái, nhìn thoáng qua hắn rồi nở nụ cười.

- Hóa ra là Mạnh đạo hữu, đây là một phần ước định, xin đạo hữu điểm chỉ vào đó, nhận lấy một viên La Địa Đan từ chỗ ta, nếu như có thể hoàn thành được yêu cầu của bản tông thì sẽ nhận được viên thứ hai.

Hàn Bối nói xong, ngọc thủ giơ lên, trên cổ tay nàng là một chiếc vòng xanh biếc, nhẹ nhàng dao động, quang mang chớp động, lập tức trên tay nàng hiện ra một quyển giấy da, đưa tới trước mặt Mạnh Hạo.

Thần sắc hắn không chút biến đổi, chỉ liếc thêm một cái tới vòng tay của nàng ta, rồi nhận lấy cuộn giấy, xem xét một chút, rồi đưa tay điểm chỉ lên.

Hàn Bối vẫn luôn theo dõi hắn, thấy hắn điểm chỉ xong thì lấ ra một cái hộp ngọc to bằng bàn tay, đặt sang một bên.

- Nơi đây là một viên La Địa Đan, mong Mạnh đạo hữu nhận lấy, viên đan này khi dùng thì không được dùng vào ban ngày, bởi vì theo tên của nó, thực chất là La Nguyệt Đại Địa Đan...

Khi dùng nó, phải là ngày có trăng...

Hàn Bối mỉm cười, nói xong cúi người với Mạnh Hạo một cái rồi rời đi.

- Chúng ta đã gặp nhau...

Ngay khi Hàn Bối muốn rời đi thì Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng.

Những lời này vừa ra, Hàn Bối giật mình một cái, nhìn Mạnh Hạo.

- Tiểu muội không hề nhớ đã gặp qua Mạnh đạo hữu.

- Là Mạnh mỗ nhận nhầm người rồi.

Mạnh Hạo nhíu mày, đầy vẻ suy tư, Hàn Bối chỉ cười, sau đó xoay người, biến thành một đạo cầu vồng rời đi. Cho tới khi xa khỏi ngọn núi mà Mạnh Hạo đang ở thì nụ cười của nàng khẽ tắt, lại có chút ý vị thâm sâu, thân ảnh càng thêm xa hơn.

Mạnh Hạo cầm hộp ngọc chứa La Địa Đan, quay bước lên lầu, sau đó mở ra, một viên đan dược to bằng nắm tay trẻ con, màu trắng hiện ra, bên ngoài có bao một tầng sáp, mặc dù như vậy nhưng mùi thuốc nồng đậm, linh khí dao động không ngừng.

- Một viên đan dược này cũng đủ để ta dùng rồi, chỉ không thể nuốt luôn được, còn cần thí nghiệm thật giả xem sao.

Mạnh Hạo ngẫm nghĩ, sau đó cất hộp ngọc đi, rồi tiếp tục ngồi xuống đả tọa.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã tới đêm khuya, bên ngoài vầng trăng đã treo trên cao, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đúng lúc này bên ngoài ngọn núi của Mạnh Hạo có một thanh ảnh vô thanh vô tức xuất hiện, vô cùng quỷ dị. Bởi nó giống như một tấm da đang trôi nổi, nhìn cẩn thận thì đó lại giống với tên nam tử mặt vàng như nến mới chết kia.

Trong mắt gã đầy một mảnh u tối, nhìn xung quanh một chút rồi chọn ngọn núi Mạnh Hạo đang ở, nhoáng một cái đã xuất hiện ở bên dưới lầu các, trôi nổi mà đi lên.

Ngay khi thân ảnh đó sắp lên tới lầu các trên đỉnh núi thì, Mạnh Hạo đang ngồi khoanh chân kia cũng bắt đầu mở mắt ra, một đạo quang mang lăng lệ xoẹt qua trên mắt.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải vừa nâng lên vỗ vào túi Càn Khôn thì lập tức hai thanh mộc kiếm im lặng xuất hiện, ngay sau đó là một lá bùa rơi vào tay Mạnh Hạo, che đi thân thể trong nháy mắt.

Đúng lúc đó thân ảnh quỷ dị kia đã hóa thành nam tử sắc mặt vàng như nến, cả người đã bay lên ngọn núi, trên đường đi qua tất cả thực vật bỗng chốc khô héo như bị hút đi toàn bộ sức sống, con đường nhỏ đá xanh cũng đã trở thành màu xám. Dường như ngọn núi này trong nháy mắt đã bị một luồng tử khí nồng đậm bay qua.

Nhưng ngoại giới lại hoàn toàn không mảy may phát hiện ra tử khí nơi đây.

Thân ảnh đó trôi nổi mà bay đến ngoài lầu các của Mạnh Hạo, không có nửa điểm tạm dừng, bay đến rồi bỗng xuyên thấu qua lầu các xuất hiện ở tầng hai.

Cả người hắn phiêu huyền dưới ánh trăng, đôi mắt vô thần nhưng u quang lấp lánh, một cỗ khí tức yêu dị khó có thể hình dung ở trên thân ảnh này chậm rãi tản ra. Xung quanh là một màn yên tĩnh, nam tử có sắc mặt vàng như nến dùng u nhãn nhìn về phía tầng hai của lầu các.

Mạnh Hạo ngồi khoanh chân ở đó, hoàn toàn không có chút xê dịch nào, chỉ có điều thân ảnh bị che giấu. Hắn vừa nhìn lướt qua thân ảnh trước mắt liền biết được thân phận của đối phương, chỉ là bộ dạng của người này rõ ràng là có vấn đề rất lớn. Mạnh Hạo lại nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết trên núi đêm, chính là chỗ mà nam tử mặt vàng như nến đã ở.

Lúc này đây hắn dĩ nhiên đã hiểu được hơn nửa.

- Người này đã chết, bị người ta chế thành con rối hoặc bị linh hồn quỷ mị nào đó khống chế thân hình…

Ngay trong nháy mắt khi Mạnh Hạo chỗ này như có suy nghĩa, thân hình hắn bỗng nhiên lui mạnh về phía sau, trong phút chốc đã dịch khỏi khoảng một trượng.

Rầm một tiếng, một gợn sóng từ trước chỗ Mạnh Hạo tán thẳng ra. Những nơi nó đi qua, bàn ghế ở lập tức biến thành tro bụi. Thân ảnh nam tử vàng như nến kia nhào người về phía Mạnh Hạo, hai mắt u mang đại thịnh, dường như có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của Mạnh Hạo.

Lãnh mang hai mắt Mạnh Hạo chớp động, trực tiếp dứt khoát kéo Ẩn Thân phù xuống, bước đi đồng thời giơ tay phải nâng lên bấm niệm thần chú chỉ một cái, hai thanh mộc kiếm lập tức phi thẳng đến thân ảnh ấy. Thân ảnh ấy cũng hoàn toàn không có ý trốn tránh, tùy ý để hai thanh mộc kiếm xuyên thấu cơ thể, lộ ra hai vết thủng nhưng không hề có chút máu tràn ra, giống như nam tử có sắc mặt vàng như nến kia chỉ có một bộ da mà không hề có chút huyết nhục nào tồn tại.

Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi, nhưng vết thủng bị xuyên thấu ở cơ thể nam tử có sắc mặt vàng như nến kia ngày càng tự lan rộng. Sau khi cùng một chỗ thì như hình thành nên một vết hở lớn trực tiếp xé rách người nam tử cho đến khi dường như muốn cắn nuốt cả Mạnh Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.