Trong tông môn yên tĩnh lúc này, đứng ở nơi đó chỉ có Mạnh
Hạo, chỉ có Trần Phàm.
- Mạnh Hạo, ngươi... ngươi... Trần Phàm run
lên, hắn không thể tin cảnh tượng trước mặt này, trong mắt hắn có bi thương, có
phẫn nộ, còn có phức tạp.
Mạnh Hạo nhìn thi thể bốn phía, khẽ thở dài, từ trong tay
đưa ra hạt giống La Thiên muốn chui vào cơ thể mình, bóp chặt lấy!
- Diệt tông môn của mình, giết vợ giết bạn giết thầy, vì
đắm chìm trong thế giới giả dối kia, Mạnh Hạo, đáng giá sao? Ánh mắt Trần Phàm
phức tạp, nhìn Mạnh Hạo.
- Trần Phàm, ta tôn trọng ngươi là sư huynh của ta... đừng
diễn nữa. Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn Trần Phàm.
- Ngươi có con đường của ngươi, ta không biết vì sao
ngươi lại như thế, nhưng nghĩ đến ngươi có lý do để làm thế, ta không oán
ngươi, nhưng ta cũng có đường của ta. Mạnh Hạo nhẹ giọng nói.
Trần Phàm trầm mặc, dần dần chua xót, đến cuối cùng dứt
khoát cười ha hả, trong nụ cười kia mang phức tạp, mang mờ mịt, nhưng lại dần dần
kiên định.
- Hắn đã đáp ứng ta, chỉ cần ngươi trầm luân ở nơi này, sẽ
chân chính hồi sinh Linh Nhi, hắn có thể làm được, đây đối với hắn dễ như trở
bàn tay.
- Mạnh Hạo, ta Trần Phàm vì muốn hồi sinh Linh Nhi đã bỏ
qua hết thảy, qua nhiều năm như vậy, đây là hy vọng duy nhất... Cho nên, ngươi
có thể oán ta, có thể hận ta, Mạnh Hạo... Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin
lỗi...
Thần sắc Mạnh Hạo phức tạp, hắn nhìn Trần Phàm, trí nhớ
pha tạp trong đầu, từng hình ảnh Trần Phàm hiện lên, đối phương nói Linh Nhi gì
kia, hắn biết là người nào, là sơn linh trong Nhất Kiếm Tông trong quá khứ.
Mạnh Hạo lắc đầu, không tiếp tục để ý Trần Phàm, lần này
đối với hắn hung hiểm cực hạn, nếu không phải có gương đồng, nếu không phải
nghĩa phụ Kha Vân Hải điểm hóa, ý chí của hắn có kiên định khó có thể vượt qua
khỏi tưởng tượng, ba người này thiếu hụt bất kỳ cái nào, Mạnh Hạo đều sẽ vĩnh
viễn trầm luân nơi này, trở thành trong miệng Hàn Bối, La Thiên tử lần nữa trở
về.
Cất bước đi, sẽ phải rời khỏi thế giới này, hắn nâng tay
lên, bỗng nhiên rên một tiếng, trong tiếng nổ vang, hư vô phía trước xuất hiện
một khe nứt, nhưng ngay khi Mạnh Hạo bước chân vào.
- Mạnh Hạo, ngươi không thể đi, phải ở nơi này! Trần Phàm
chảy nước mắt, nhưng kiên định trong mắt càng thêm chấp nhất, hai tay hắn nâng
lên, cả thế giới ầm ầm chấn động, dường như có một ý chí bỗng nhiên phủ xuống,
trong chớp mắt, sáp nhập vào trong cơ thể Trần Phàm.
Khiến cho Trần Phàm nơi này khí thế ngập trời, tu vi cùng
lực lượng cùng nhau bạo tăng, trán của hắn nổi lên gân xanh, thân thể hắn run
lên, hai mắt hắn đỏ thẫm, trong mắt hắn dường như không có thần trí, duy chỉ có
chấp nhất tồn tại.
Thân thể hắn vụt qua, thẳng tới Mạnh Hạo, nhấc tay lên,
thiên địa tựa hồ đều ở phía sau hắn, tinh không như ở trong tay hắn, dường như
chỉ trong lúc này, hắn chỉ là thể xác của Trần Phàm, hết thảy bên trong đã trở
thành vật dẫn cho ý chí La Thiên.
Trong tiếng nổ vang, thân thể Mạnh Hạo lùi về sau, khóe
miệng trào ra máu tươi, trong mắt hắn bi thương, thân ảnh trước mắt hắn là sư
huynh hắn,đã từng ở Kháo Sơn Tông, trên Nam Thiên Tinh, đối xử hắn như đệ đệ ruột.
Nhưng lúc này, hai người nhất định phải đấu nhau.
Không lùi bước cùng lý do vứt bỏ, Trần Phàm lùi lại, hắn
đánh cuộc hết thảy, cái này liên quan đến sống lại người yêu hắn.
Mạnh Hạo cũng lùi về, nếu hắn thất bại, trầm luân nơi
này, như vậy hắn sẽ mất đi hết thảy, hết thảy nơi này là thật, cũng là giả, tồn
tại thật, năm tháng giả.
Trong chua xót, Mạnh Hạo cười thảm, tay vỗ ngực, lập tức
gương đồng bay ra, trước mặt hắn hóa thành vô số sợi tơ màu đen, trong nháy mắt
bao trùm toàn thân Mạnh Hạo, áo giáp xuất hiện, Mạnh Hạo cầm Chiến Binh trong
tay, thân thể như cầu vồng vọt ra, đánh cùng với Trần Phàm.
Tiếng động rầm rầm ngập trời, sụp đổ, ngọn núi vỡ nát,
tông môn trở thành tro bụi, hai người từ từ đánh lên bầu trời, từ bầu trời đánh
đến tinh không.
Lúc này Trần Phàm có là lực lượng ý chí La Thiên, còn thần
thông thi triển lại càng quỷ dị hơn, lại là... thuật pháp ký ức!
Cho nên thuật pháp ký ức là đặc biệt nhằm vào trí nhớ
trong đầu Mạnh Hạo, do đó thuật pháp này như không có gì nhưng trên thực tế khi
xuất thủ, lại ra tay với trí nhớ, năm tháng, thời điểm trong trong đầu Mạnh Hạo.
Vả lại nhằm vào không chỉ là Mạnh Hạo lúc này mà còn bao
gồm trong năm tháng, lúc Mạnh Hạo bất đồng, tỷ như ở Nam Thiên, tỷ như ở Kháo
Sơn Tông.
Hết thảy đây có chút quỷ dị không hình dung nổi, nhưng
trên thực tế, khoảnh khắc hai người xuất hiện, đầu Mạnh Hạo truyền đến đau
nhói.
Hắn cảm nhận được ký ức trong đầu mình lầm đường, cảm nhận
được tất cả ký ức Trần Phàm trong lúc này bùng phát, loại thuật pháp này dĩ
nhiên không phải thần thông, mà là đạo kỳ dị có pháp tắc vượt qua trên hết thảy
quy tắc.
Trước lúc này của Mạnh Hạo, chưa bao giờ trải qua.
Hắn hiểu rõ, nếu muốn thắng Trần Phàm, chỉ có một biện
pháp, trong tất cả năm tháng, tất cả hình ảnh trong trí nhớ, đánh bại Trần Phàm
bất cứ lúc nào.
Lúc này hai người ra tay, trí nhớ trong đầu Mạnh Hạo, khi
33 Thiên giáng xuống ở Sơn Hải Giới, Trần Phàm bỗng nhiên đánh ra, giết Mạnh Hạo
đang bảo vệ Sơn Hải Giới.
Đồng thời trong lúc đó, trên Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo đi
đến tông môn của Trần Phàm, dưới tượng Sơn Linh khắc ở đó, hai người đang uống
rượu, đột nhiên, trong mắt Trần Phàm sát khí lóe lên, trực tiếp chém một kiếm
vào Mạnh Hạo.
Cùng lúc này, trên Đại Địa Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo vừa mới
rời khỏi Kháo Sơn Tôn, đi đến khu vực trung tâm Nam Thiên, ở nơi nào, hắn lần đầu
tiên gặp Trần Phàm, Trần Phàm cùng đồng môn liếc nhìn Mạnh Hạo, lộ ra vui mừng,
gặp lẫn nhau, nhưng khi ánh mắt giao nhau, thần sắc Trần Phàm lại dữ tợn, bỗng
nhiên xuất thủ.
Còn trong Kháo Sơn Tông, tông môn đến từ đó, bức bách Sơn
Tông gọi Thái Linh Kinh, khi từng đệ tử trong môn bị thu đi, Mạnh Hạo một mình
đứng ở đỉnh núi, trong chua xót, nam nhân trung niên trên bầu trời Nhất Kiếm
Tông, đối diện với câu hỏi của Trần Phàm, phải thu người này làm đệ tử.
Trần Phàm đang nói chuyện, cặp mắt chợt lóe lên, xoay người
không có bất kỳ dấu hiệu nào, trực tiếp giết Mạnh Hạo.
Còn có giống nhau là Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo cùng Trần
Phàm ngồi cùng nhau, Trần Phàm cười đối với lời giới thiệu tông môn của Mạnh Hạo,
bỗng nhiên tia rét lạnh xuất hiện trong mắt, trực tiếp xuất thủ.
Còn có, Mạnh Hạo khi vừa bái nhập tông môn Đệ Nhất Thiên,
mập mạp đi phía sau hắn, mang đưa đi ra ngoài môn, đột nhiên, có một thân ảnh,
vào lúc này từ đỉnh núi tông môn cấp tốc chạy nhanh, hướng đến sơn môn giết Mạnh
Hạo.
Tất cả cùng nhau bùng phát vào lúc này, Mạnh Hạo phun ra
máu tươi, Trần Phàm xuất thủ lần nữa, trong trí nhớ một người lại một người tử
vong, một lần lại một lần Trần Phàm bị tự mình diệt sát, gút mắt hai người liên
hệ chặt chẽ cùng nhau.
Còn hình ảnh hai người chém giết trong trí nhớ kia trở
thành hạt giống, những hạt giống này sử dụng phương pháp đặc thù trồng vào trí
nhớ Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo, trở thành La Thiên tử, trở thành sứ gia La
Thiên, ngươi từ nay về sau sẽ không có đau khổ gì, hết thảy này đã là chú định!
La Thiên, biến! Trần Phàm gầm nhẹ, máu thịt bắn ra, thân thể trong nháy mắt chỉ
còn da bọc xương, sương mù máu lan tràn, ý chí La Thiên ngưng tụ, trực tiếp cuồn
cuộn, hướng về Mạnh Hạo căn nuốt.
Cùng lúc đó, trong trí nhớ Mạnh Hạo, tất cả gút mắt cùng
Trần Phàm ngưng tụ thành hạt giống kia toàn bộ tan vỡ, sương mù tản ra, tràn ra
ý chí La Thiên, nổ vang trong đầu Mạnh Hạo, trong nháy mắt bùng phát, giống như
lan tràn, phải để Mạnh Hạo trở thành vật dẫn nhuộm đầy ý chí La Thiên, trở thành
La Thiên tử, trở thành sứ gia La Thiên.
Thậm chí khi Mạnh Hạo muốn phản kháng, hắn lập tức phát
hiện, lực lượng huyết mạch của mình không ngờ không cản trở ý chí La Thiên,
cũng có thể nói lực lượng huyết mạch của mình dường như thích hợp nhất với vật dẫn
ý chí La Thiên phủ xuống.
Đồng thời, yêu khí trong cơ thể hắn giống như thế!
Dường như tất cả của hắn cũng vì chuẩn bị cho ý chí La
Thiên, nếu như nói ý chí La Thiên phủ xuống trên người người khác, sẽ sinh một
chút tiêu hao, như vậy phủ xuống Mạnh Hạo nơi này không có bất kỳ hao tổn nào.
Dường như hoàn toàn đoạt xá, dường như tất cả của Mạnh Hạo
nơi này đều vì chuẩn bị cho ý chí La Thiên.
Mắt thấy bất kể bên ngoài huyết mạch cùng với yêu khí, bất
kể trong ký ức hay ngoài ký ức, ý chí La Thiên đều đang bùng phát, đều đang lan
tràn, còn Mạnh Hạo không có biện pháp ngăn trở, bỗng nhiên ý chí La Thiên này
chợt ngừng lại.
Nó có thể lan tràn thần hồn Mạnh Hạo, có thể lan tràn huyết
mạch La Thiên của Mạnh Hạo, cũng có thể tiếp thu toàn bộ yêu khí của Mạnh Hạo,
nhưng khi ý chí La Thiên tràn ngập thân thể Mạnh Hạo, muốn mang đi Mạnh Hạo, trở
thành chủ nhân thân thể này, lại nhận được trở ngại mãnh liệt!
Trở ngại hắn là cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo!
Đồng thời cũng là thân thể Mạnh Hạo, bởi vì thân thể này
rõ ràng được cây đèn đồng thau năm đó cải tạo qua, không còn thích hợp với ý
chí La Thiên, khiến cho ý chí La Thiên trước mắt này dừng lại.
Ngay khoảnh khắc dừng lại, ánh lửa cây đèn đồng thau
trong nháy mắt bùng phát, tràn ra tia sáng vô thượng, trực tiếp đối kháng với ý
chí La Thiên, song phương như thủy hỏa bất dung, vào lúc này, ầm ầm bùng phát.
Cùng lúc đó, trong bốn phía thiên địa, ý chí La Thiên vô
cùng vô tận, cuồn cuộn đến, cưỡng ép sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, muốn
trừ đi ánh lửa cây đèn đồng thau.
Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, cặp mắt hắn
đỏ thẫm, mượn cây đèn đồng thau trong cơ thể đối kháng với ý chí La Thiên, hắn
bỗng nhiên nâng tay lên, trực tiếp trảm một trảm về phía mình!
- Cấm pháp, Nhân Quả Cấm!
Mạnh Hạo rõ ràng với Phong Yên cấm pháp giam cầm toàn bộ
nhân quả cùng với Trần Phàm, đỉnh đầu hắn xuất hiện vô số sợi tơ nhân quả,
trong đó có một sợi lúc này đen như mực, chính là nhân quả với Trần Phàm.
Mạnh Hạo gầm nhẹ, Chiến Binh trong tay bay ra, hướng về
tuyến kia, hung hăng trảm một trảm