Mười một người áo đen kia dù tốc độ có nhanh đi nữa, nhưng cũng không có cách nào nhanh hơn để vượt qua tấm biển lửa giống như lửa của quỷ này
đang cắn nuốt.
Cũng chính lúc này, ở phía xa xa một tiếng nổ vang quanh quẩn, tu sĩ mặt xanh chém một kiếm kinh thiên tới phía tu sĩ Kim Hàn Tông đang đối đầu
với gã, khi xoay người thì sắc mặt gã trở thành âm trầm, nhìn về phía
biển lửa, nơi thân ảnh Mạnh Hạo như ẩn như hiện.
Cách một cái biển lửa, Mạnh Hạo cũng nhìn tu sĩ mặt xanh kia, tu sĩ này
cũng đang ngóng nhìn Mạnh Hạo, giữa hai người là biển lửa ngập trời, bốn phía đều có những người áo đen, trước khi chết tiếng kêu thảm thiết
liên tiếp vang lên.
- Bằng chừng ấy tuổi mà là Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch, duy chỉ có môt người…Ngươi là Phương Mộc.
Tu sĩ mặt xanh nhìn thoáng qua Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng nói, giọng
nói khàn khàn có chút mơ hồ, nhưng nghe thấy thì thấy lạnh cả người.
- Tu sĩ có sát khí như thế ở trong người, toàn bộ Nam Vực chỉ có Mặc Thổ.
Mạnh Hạo thản nhiên cất tiếng nói, trên thực tế vừa mới rồi khi lần đầu
tiên nhìn thấy những người mặc áo màu đen kia, Mạnh Hạo đã cảm thấy có
chút quen thuộc. Loại cảm giác quen thuộc này đến từ cái vị tu sĩ đến từ Mặc Thổ trong phúc địa Thanh La Tông năm đó đã cho Mạnh Hạo biết tác
dụng của Lôi Đình Diệp.
Nội tâm tu sĩ mặt xanh Mạnh Hạo nhìn không đến, nhưng cách biển lửa, hắn nhìn thấy tu sĩ mặt xanh này như thong thả bước ra từng bước, nhưng
trên thực tể tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt như đã
muốn xuyên qua biển lửa, nhấc lên làn gió tái khởi bốn phía, dường như
mở ra một con đường từ trong biển lửa ngùn ngụt.
Gần như trong khoảnh khắc khi tu sĩ mặt xanh này vọt tới, áo bào Chủ Lô
trên người Mạnh Hạo chớp động, trong chớp mắt khi đối phương xuyên qua
biển lửa xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo đã nhanh chóng
hóa thành tàn ảnh.
Tu sĩ mặt xanh này không biết từ lúc nào đã triển khai phi kiếm xuyên thấu theo tàn ảnh của Mạnh Hạo.
- Phương Mộc, là đan sư mấy năm nay tương đối được chú ý, quật khởi ở
Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông, hơn nữa lại làm cho đan đạo trong
Thanh La Tông cùng Đan Giới nhất mạch tranh giành, nổi danh bát
phương…..
Tu sĩ mặt xanh thản nhiên mở miệng, có vẻ như không nóng này truy kích,
nhưng trong khi nói tay phải gã nâng lên trước mặt bấm tay niệm thần
chú.
- Ngươi là vị đan sư thứ chín trên danh sách, nếu ngươi đã bị Dương mỗ gặp được, ngươi trốn không thoát đâu.
Hai mắt tu sĩ mặt xanh chợt lóe lên, lời vừa nói xong, thì ấn quyết ngón trỏ tạm dừng trong khoảnh khắc.
- Thì ra là phương hướng này.
Thân mình tu sĩ mặt xanh bỗng nhiên lóe lên một cái, cả người giống như
sấm sét gào thét mà đi, tốc độ vượt qua Trúc Cơ rất nhiều, căn bản vốn
không phải là cùng một cấp bậc. Càng kinh người hơn là đan khí của bản
thân mỗi tu sĩ Kết Đan, đều bởi vì công pháp bất đồng mà ngưng tụ ra đan khí màu sắc cũng bất đồng, khiến cho đan khí cũng vì thể mà có biến
đổi, có mạnh có yếu.
Nhưng dù là đan khí yếu nhất cũng đủ để nghiền ép Trúc Cơ hậu kỳ đại
viên mãn, cho dù là nhiều người Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng khi đối mặt với tu sĩ Kết Đan cũng không có một chút lực hoàn thủ nào.
Đan khí khiến cho thuật pháp của tu sĩ Kết Đan thuộc về thuật pháp ở
tầng cao nhất, sau khi tới Nguyên Anh, thuật pháp triển khai ra đã là
nửa bước thần thông.
Giờ phút này trên người tu sĩ mặt xanh kia đan khí có màu vàng nhạt,
điều này biểu hiện gã kết là Chanh Đan, vả lại cũng chỉ là Kêt Đan sơ
kỳ. Giờ phút này đan khí khuếch tán ra lại còn ẩn ẩn màu vàng nhạt, tại
đây bên trong màu vàng nhạt, hiển lộ ra hình ảnh chim đại bàng mờ mờ.
Đan khí thiên biến vạn hóa tùy theo tâm niệm của tu sĩ mà động, giống
như chim đại bàng này, chính là giờ phút này đầu óc tu sĩ mặt xanh hiện
lên, tùy theo sau khi biến ảo khiến cho tốc độ kia tăng mạnh.
Cũng bởi vì đặc tính này, nó mới khiến cho thuật pháp của tu sĩ Kết Đan có thể phát huy ra trình độ uy lực tối đa.
Cũng chỉ là trong thời gian hơn mười hơi thở, ở giữa không trung đang
bay nhanh đi xa, sắc mặt của Mạnh Hạo trầm xuống, hắn đã nhận ra phía
sau có một cỗ hơi thở cường đại đang gào thét mà đến.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Mạnh Hạo đối mặt với tu sĩ Kết Đan,
từ trong đáy lòng của hắn càng không có gì kinh sợ gì. Năm đó ở Triệu
Quốc hắn đã giết chết mấy người tu sĩ Kết Đan.
Gần như trong chớp mắt khi nhận thấy tu sĩ Kết Đan này đến gần, áo bào
Chủ Lô của Mạnh Hạo lại một lần nữa chớp lên một cái, thân thể hắn trong nháy mắt lại biến thành tàn ảnh, khi xuất hiện trở lại thì hắn đã ở
ngoài tám mươi dặm.
Vừa hiện thân, Mạnh Hạo không hề chần chờ đi thẳng về phía trước, trong
lòng bàn tay của hắn đã sớm lấy ra Như Ý Ấn. Năm năm chưa dùng qua, giờ
phút này Như Ý Ấn đang lòe lòe sáng lên, khoảng cách tới thời gian mở ra đang từ từ giảm bớt.
- Nay tòa đạo đài thứ bảy của ta sắp mở ra, đáng tiếc chỉ là như vậy vẫn còn không phải là đối thủ của tu sĩ Kết Đan. Chẳng qua hiện nay linh
thạch của ta cũng đủ, dược thảo cũng đủ, đan dược cũng đủ….
- Lúc này đây nhất định phải một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái thêm, đánh sâu vào Trúc Cơ đại viên mãn.
Trong ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ quyết đoán, năm năm chỉ tu đan đạo, giờ phút này sắp hậu tích bạc phát.
Một tiếng kinh thiên động địa, thậm chí làm cho khí tức trong hư vô xung quanh trong nháy mắt cũng trở nên băng hàn, trong khoảnh khắc từ đằng
xa, lấy một tốc độ khó có thể hình dung được, mạnh mẽ lao thẳng về phía
Mạnh Hạo.
Đây là sau khi Mạnh Hạo đã lấy áo bào Chủ Lô thuấn di lần thứ hai đã qua đi đến hai mươi hơi thở.
Tu sĩ mặt xanh kia không đợi hắn bay đi quá xa, đã lại cấp tốc đuổi
theo, lúc này đây tu sĩ mặt xanh này rõ ràng còn đang ở phía xa, nhưng
trên đỉnh đầu của gã đã tản ra một quầng sáng màu vàng nhạt, trong đó
lại có một bóng kiếm ảnh mơ hồ tồn tại.
Kiếm này nhìn thì như là hư ảo, nhưng đó Mạnh Hạo chỉ từ xa xa liếc nhìn lại, lập tức tâm thần oanh động, một cỗ nguy cơ mãnh liệt trong khoảnh
khắc hiện lên ngay ở trong lòng hắn.
- Đây là một loại đan khí, do tu sĩ Kết Đan tu xuất ra.
Trong đáy lòng Mạnh Hạo trầm xuống, đến nay hắn đã không phải là người
mới vào Tu Chân giới, trình độ hiểu biết, lịch lãm cũng không ít, hắn đã sớm biết được chỗ khủng bố nhất của Kết Đan là có thể tán xuất ra đan
khí, cực kỳ kinh người.
Năm đó, một số tu sĩ Kết Đan của Triệu quốc trừ bỏ bà lão kia ra, những
người khác đều không thể nào làm cho đan khí phát tán ra. Điểm này cũng
chỉ là sau khi Mạnh Hạo tiến vào Đan Đông nhất mạch mới đoán ra được một chút từ trên những điển tịch.
- Đan khí thiên biến vạn hóa, nhưng có một điểm trọng yếu không thay đổi, không biết đan khí căn bản của người này là gì?
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, những thứ suy nghĩ này chỉ là trong một cái chớp mắt, từ trong đầu của hắn rất nhanh hiện lên một ý niệm.